Một lát sau, Kim Hạ liền cảm giác được bàn tay lạnh lẽo của Lục Dịch, cúi đầu nhìn, bàn tay của hắn một chút máu cũng không còn, thay vào đó là màu tím nhàn nhạt.
Kim Hạ lo lắng mà quan sát tay kia của hắn, phát hiện cũng giống thế.
Toàn thân hắn đều xanh xao, tím nhạt, tứ chi của hắn bắt đầu co rút xanh xao...Kim Hạ bưng bát thuốc, lo lắng nhìn về phía Thẩm phu nhân:"Hiện nay có thể cho hắn uống thuốc được không?"
"Chờ một chút, chờ sắc mặt hắn xanh lại lúc ấy mới cho uống." Thẩm phu nhân nói
"Được.."
Kim Hạ đàng hoàng đáp lời, nhưng trong lòng thì sốt ruột bất an, Lục Dịch bên cạnh, nàng có thể nghe rõ hắn hô hấp có chút ngưng trệ khó khăn, chắc là...Kim Hạ không dám nghĩ tới, chỉ có thể dùng ánh mắt theo dõi hắn, chỉ lo rằng sẽ bỏ sót một ít thay đổi trên sắc mặt của hắn.
Từ cổ của hắn cũng bắt đầu xanh xao, tím lạ thường, hô hấp không chỉ là chậm chạp, mà là càng yếu ớt, thậm chí lúc có lúc không.
"Thẩm phu nhân...hắn..." Giọng nói của Kim Hạ không tự chủ được mà run rẩy.
Thẩm phu nhân trầm ngâm xem kỹ trong chốc lát, hướng Cái Thúc nói:"Lục đại ca, ngươi có thể hay không truyền cho hắn một chút nội công, giúp hắn chống đỡ trong chốc lát."
Cái Thúc không nhiều lời, ngồi trên đất bên cạnh giường Lục Dịch, một tay đặt lên tay của Lục Dịch, đem nội lực không ngừng truyền vào thân thể Lục DỊch, máu tím lan khắp cơ thể hắn vẫn chưa tan hết, nhưng hắn vẫn hô hấp chậm rãi, dần dần hồi phục vững vàng.
Hô hấp mặc dù đã ổn, nhưng cũng ngừng được máu bầm đang lan tràn lên trên người hắn, Kim Hạ trơ mắt nhìn hắn, hướng Thẩm phu nhân vội nói:"Bây giờ cho hắn uống thuốc được rồi."
Thẩm phu nhân bình tĩnh nói:"Chờ một chút...Không vội..."
Môi Lục Dịch cũng bắt đầu tím tái dần, nghe thấy hắn bởi vì đau đớn mà giữa hai hàm răng phát ra âm thanh, Kim Hạ nhìn không được nữa, dùng muỗng múc chén thuốc liền hướng vào trong miệng hắn.
Thẩm phu nhân cũng không ngăn Kim Hạ, chỉ ra hiệu cho Cái Thúc ngừng truyền nội công, cũng đưa tay bắt mạch Lục Dịch.
Bởi vì theo bản năng mà chống đỡ thuốc giải độc thấm vào trong cơ thể, Lục Dịch mới cắn chặt răng, muỗng bạc cũng ở cạnh môi hắn, nhưng không thể nào để hắn nuốt vào. Kim Hạ lại thử cho chén thuốc vào giữa hai răng từ từ cho uống vào, nhưng cứ tràn ra hết, không cách nào vào trong miệng hắn.
"Bây giờ làm sao...Hắn không uống được."
"Mở miệng hắn ra!" Bây giờ trông Cái Thúc có vẻ rất quả quyết
Kim Hạ không rõ:"Vậy phải làm sao?"
Cái Thúc nhìn chằm chằm Kim Hạ, chỉ chốc lát sau, hắn cười...
Kim Hạ gật đầu hiểu ý, cầm chén thuốc đi về phía trước:"Thúc, ngươi tới giúp ta."
Cái Thúc thoái lui ra sau, cả kinh nói:"Như vậy sao được,ta ta..Vẫn là thân nam nhân."
"Ta bảo đảm, sau khi cho hắn uống thuốc xong, ngươi cũng vẫn là thân nam nhân." Kim Hạ khuyên hắn:"Ngươi chỉ coi là giúp hắn uống thuốc mà thôi, tuyệt đối đừng nghĩ chuyện gì khác."
"Không được chuyện này không được, dù sao ta cũng có quyền từ chối..." Cái Thúc một mực từ chối
Tay vẫn còn đang xem xét mạch đập của Lục Dịch, Thẩm phu nhân chợt hơi nhướng mày:"Lục đại ca, lại truyền cho hắn nội công, phải nhanh cho hắn uống thuốc.."
Lại không thể trì hoãn, Kim Hạ ngẩn người một chút, cúi đầu uống một hớp thuốc, cúi người đến bên môi Lục Dịch...
********
Bên ngoài, ánh trăng vẫn còn đang sáng lấp lánh dưới mặt suối nước, có xích mãng vẫn còn vùng vẫy đuôi, quấy nhiễu sóng nước. Hồ nước bao quanh sương mù...
Sau khi ngâm chân nước nóng cho cha, lại thay cha lau toàn thân, dọn sẵn giường chiếu, chăm sóc cho cha nằm xuống giường, Dương Nhạc lại ra khỏi phòng, vào trong y viện ngồi xuống bên cạnh giếng nước. Hắn lại đi qua đi lại mấy phen, đi đến bếp của y quán thấy hai thùng nước được đặt sẵn ở đó, sau đó lại rửa tay, lấy bột mì ra. Vào ngày mùa xuân nấm thường rất tươi, sáng mai muốn làm cho cha bánh bao nấm cải xanh, thì bây giờ phải làm bột mì nhân bánh thì mới tốt. Chờ khi làm xong, hắn dọn dẹp căn bếp gọn gàng, lúc này hắn mới lau mồ hôi trên mặt mình, theo thói quen ngồi trước thềm đá ngoài sân.
Một vầng trăng sáng giữa trời, cũng không biết là canh giờ nào, liền nghe bên ngoài tiếng gõ vang lên ba lần.
Không ngờ đã là canh ba, hắn đứng dậy thầm nghĩ nên trở về nhà nghỉ ngơi mới đúng, cũng không biết như thế nào hai chân đã đi ra ngoài y quán. Sau khi ra cửa, hắn đi xuyên qua thành phố Dương Châu chỉ còn lại một con phố yên tĩnh, băng qua những con hẻm nhỏ, lần này hắn lại đi tới bờ sông nơi mà đêm đó hắn cứu Địch Lan Diệp.
Trời tối yên lặng, bờ sông tự nhiên bốn bờ vẳng lặng, hắn cũng yên lặng đứng nhìn, hồi tưởng lại hình ảnh đêm đó. Cũng không biết giờ này cô nương ở Cô Tô sống như thế nào?
Nếu là ở chợ thêu, nghĩ đến là hằng ngày phải ở trên bàn thêu, nhất định là vô cùng tốn sức lực, cũng không biết cô nương có thích nghi được không?
Nếu như có thể đến Cô Tô thăm cô nương một chút, nói đúng hơn là có thể quan sát tình hình từ xa cũng tốt, nhưng đáng tiếc...Dương Nhạc thở dài, quay người trở về y quán, khóe mắt cũng đang thoáng nhìn một ngõ hẻm có cảnh tượng lạ thường gió thổi qua góc áo.
Một người mặc xiêm áo vải vóc màu đỏ, hiển nhiên là xiêm áo của nữ tử.
Dương Nhạc hơi nhướng mày, canh ba đã qua, một cô nương sao lại ở bên ngoài đi lang thang thế này? Bản năng của bộ khoái mà thúc giục hắn cảm thấy ngờ vực cũng bước nhanh tới.
Ngõ hẻm này cũng không phải là con ngõ nhỏ, vì duyên cớ gì mà ngõ nhỏ quanh co, thăm thẳm. Có lúc Dương Nhạc cảm thấy cô nương kia rõ ràng cách đó không xa, khi vào một khúc cua khác lại không thấy hình bóng của cô nương đâu.
Nếu không còn nghe tiếng bước chân đằng trước nữa, hắn cũng không tự mình đuổi theo, có thể chỉ là ma quỷ mà thôi.
Rẽ phải vào khúc cua, cho đến cuối con hẻm, Dương Nhạc mới vừa đi qua, trong âm u tối mịch nhìn thấy cô nương kia ở cùng một người khác. Hóa ra một đôi nam nữ ở đây gặp nhau kín đáo, hắn cũng không muốn nhiều chuyện người khác, chỉ nhìn mà cũng không nhắc nhở, liền quay người rời đi.
Đi được khoảng mấy bước, hắn đột nhiên nhớ lại Kim Hạ có nói đến một loại hình cụ, cẩn thận nhớ lại đôi nam nữ vừa nãy, cô nương kia cũng đang ở bên người nam nhân kia, được nam nhân kia ôm lấy, hai người không nhúc nhích
Nếu tiếng bước chân của chính mình không làm họ giật mình, nếu là gặp nhau lén lút thì họ phải vô cùng cảnh giác mới phải, sao lại không chú ý đến hắn. Dương Nhạc cảm thấy bất thường, vội quay trở lại đó.
Đôi nam nữ kia vẫn còn đứng tại chỗ. Không nhúc nhích
Dương Nhạc ngừng thở, chậm rãi đi tới, đi thẳng đến bên cạnh cô nương kia.
Gió thổi qua, ánh trăng để lộ ra dáng vẻ.
Khuôn mặt của nam tử kia cũng nhìn thấy, da thịt bóng loáng nhẵn nhụi, hai mắt đen bóng, nhưng lộ ra một luồng khí nặng nề, Dương Nhạc chậm rãi tiến đến, chạm vào khuôn mặt nam nhân, cảm thấy vô cùng lạnh lẽo..
Loại người kỳ lạ này là con rối hình người, âm khí quanh người, tuy thân là bộ khoái, chuyện này cũng không khỏi làm hắn lạnh người, vội rút tay về lại đến bên cô nương...
Vừa nhìn, hắn lảo đảo lui về mấy bước, kinh hãi tựa như không thở nổi...
Cô nương kia bỗng nhiên chính là Địch Lan Diệp
Nàng hai mắt nhắm chặt, trên mặt tím tái, hiển nhiên đã chết từ lâu....
Làm sao lại thế này? Nàng lúc này hẳn phải ở Cô Tô, tại sao lại ở chỗ này? Nhất định là do ảo giác của chính mình, nhất định là ảo giác...Dương Nhạc dùng hai tay mạnh mẽ xoa mặt mình, muốn làm cho chính mình tỉnh táo...
Còn chưa chờ hắn hoàn hồn, sau gáy hắn bị một người nào đó giáng một đòn, hắn nhất thời ngất đi...
************
Cảm giác trên người chưa tiêu tan hết đau đớn, Lục Dịch nhíu mày, chậm rãi mở hai mắt ra, có ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa bằng trúc chiếu vào, khiến hắn nghiêng người nhìn người kia đang khuỵu gối trước giường.
Hắn cử động phát hiện tay trái của mình bị người kia nắm chặt, đang muốn rời ra, liền nhìn thấy có người vào cửa "Ngươi đã tỉnh?!"
Kim Hạ vui vẻ nói, đặt mâm lên bàn, đi tới trước tiên là dùng sức nhẹ nhàng gọi Cái Thúc đang ngủ say sưa bên giường..
"Được được.." Cái Thúc vuốt mắt, trước tiên hít mũi:"Có đồ ăn rồi à?"
"Thúc ta nhờ ngươi trông coi hắn, ngươi làm sao có thể ngủ đây?" Kim Hạ bất mãn nói:"Nếu như vết thương có biến hóa gì thì phải làm sao bây giờ?"
Cái Thúc chậm rãi xoay người đứng dậy:"Không có chuyện gì không có chuyện gì, tay của ta vẫn đặt trên mạch đập ở tay hắn, hắn có ngừng thở tức khắc ta cũng biết...Thẩm phu nhân cũng nói hắn đã sớm qua cửa ải này rồi hay sao, ngươi xem, hắn cũng đã tỉnh.."
Lục Dịch muốn ngồi dậy, Kim Hạ vội tới đỡ, để hắn ngồi dựa vào bên giường trúc.
"Đại..." Nhớ tới đây là chỗ ở của Thẩm phu nhân, Kim Hạ vội đổi giọng:"Ca ca, ngươi đói bụng phải không? Ta nấu có nấu cháo, ăn một bát không?"
Lục Dịch không nói lời nào, chỉ nhìn Kim Hạ, phát hiện trên khuôn mặt nàng lộ vẻ mệt mỏi, mà trên môi lại có vết thương.
Thấy hắn không nói lời nào, Kim Hạ lại gần hắn nhỏ giọng nói:"Thẩm phu nhân không ưa quan gia, vì lẽ đó ta nói ngài là nhi tử của một phú thương, ta cũng không thể gọi ngài là đại nhân, quả thật tình thế bức bách, ngài tuyệt đối đừng tính toán."
"Ngươi chỗ này làm sao vậy?" Hắn nghiêng đầu nhìn môi của nàng.
Ở gần như thế, vết thương trên môi của Kim Hạ càng rõ ràng, hình như có dấu vết răng cắn, hay là như bị vật gì đó cắn.
Kim Hạ theo bản năng che miệng lại, sau đó nói:"Cái này....Trong đêm qua, ta đến bên bờ suối không cẩn thận té ngã, dập đầu vào tảng đá."
Bên cạnh Cái Thúc tự mình múc cháo ăn, nghe vậy mà chà chà hai tiếng
Lục Dịch vẫn nhìn chằm chằm Kim Hạ:"Làm sao có thể trên môi còn có dấu răng?"
"Chính là lúc dập đầu, môi của ta bị răng dập theo....." Kim Hạ không được tự nhiên cười gượng hai tiếng:"Thật là ta thật xúi quẩy, không cắn ai lại đi cắn chính mình, rất buồn cười phải không? Khà Khà.."
Cái Thúc đang ăn cháo, lại tấm tắc hai tiếng, gật đầu đáp lại lời:"Đúng, buồn cười! Rất buồn cười.."