"Lục đại nhân nên biết được,khoảng thời gian tám,chín năm trước đây,ở vùng duyên hải đã bắt đầu xuất hiện giặc Oa,nhưng không gây ra đại loạn gì,chém giết như bây giờ,những năm gần đây thì giặc Oa mới càng lúc càng kịch liệt,giặc Oa đại loạn như vậy chỉ vì sau lưng có hai người đang thao túng.Một người là Từ Hải,năm ngoái bị chúng ta dùng kế đầu hàng khuất phục,đã nhảy xuống nước tự sát,còn người còn lại chính là Uông Trực."
"Uông Trực không giống như Từ Hải,hắn ở trên biển nhiều năm,được tôn xưng là lão thuyền trưởng,hắn dùng thế lực để thôn tính trên biển." Từ sư gia lấy tay chỉ trỏ lên trên bản đồ:"Những thế lực này bên trong đều do người Đông Dương làm chủ,còn ngư dân ở vùng duyên hải,người nước khác...Uông Trực đều có thể làm cho bọn họ một lòng ngoan ngoãn nghe theo.Một khi Uông Trực bị giết,bọn họ mất đi sự khống chế,lại càng gây ra nhiều phiền phức."
"Ta cùng Đô đốc nghiên cứu một hồi lâu,chỉ có thể trù tính dụ Uông Trực lên bờ,hơn nữa sau đó lại còn tìm cách chế ngự được hắn,để có thể điều khiển được thế lực trên biển,dẹp yên bọn giặc Oa bạo loạn.Kết quả..."
Nói đến chỗ này,Từ Văn Trường thở dài rồi mới nói tiếp:"Đại sự sắp thành,thế nhưng Ngự sử vương bổn trong triều đình,vốn kiên quyết ngăn chặn,liền đem Uông Trực bỏ vào trong lao,chuyện sau đó,Lục đại nhân,ngài cũng đã biết."
Chuyện sau đó,huyên náo xôn xao như vậy,Lục Dịch tất nhiên biết rõ. Uông Trực bị tóm,trong triều đình đều kêu gọi giết hắn,chỉ một mình Hồ Tông Hiến dâng thư thỉnh cầu không nên giết Uông Trực,để giữ hắn lại phục vụ cho đại sự,có thể ràng buộc giặc Oa,đáng tiếc thay không ai tán đồng.Trong triều dồn dập chỉ trích Hồ Tông Hiến phóng túng với tội phạm,tất có nội tình.Cũng bởi vì chuyện này,Lục Dịch mới phụng mệnh thánh thượng đến Chiết Giang điều tra rõ việc này.
Lúc này hồi tưởng lại cảnh Uông Trực trước khi chết, hắn có nói:"Giết một mình ta không ngại,chỉ là khổ cho bách tính Chiết Giang,sau khi ta chết,nơi đây nhất định bạo loạn mười năm!"
Sự tình từng chút từng chút một tương ứng,chân tướng dĩ nhiên ngay ở trước mặt Lục Dịch,hắn biết rõ Hồ Tông Hiến cũng không hề nói dối.
"Đem Hạ Chính đến chỗ của Mao Hải Phong,là do Uông Trực yêu cầu?" Lục Dịch hỏi
Nhắc tới Hạ Chính là nhắc lại nỗi đau đớn của Hồ Tông Hiến,hắn nặng nề nhắm mắt lại,bất đắc dĩ gật đầu:"...Là ta đã hại đứa nhỏ này."
Từ Văn Trường hung hăng nói:"Uông Trực trong lòng rất nghi ngờ,Đô đốc những năm này vì muốn mời hắn lên bờ,có thể nói là phải hao tâm tổn sức,làm tổn hại đến Hạ Chính.Nếu không phải cái tên lù đù vương bổn kia,làm sao đến mức này.Làm cho tâm sức của Đô đốc mấy năm nay hủy hoại chỉ trong một ngày."
Lục Dịch cúi đầu nhìn tấm bản đồ phòng ngự,trầm mặt trong chốc lát,sau đó nói:"Ta nghĩ đến nên đi vào quân doanh một lần ở Sầm Cảng,không biết có thuận tiện hay không?"
Hồ Tông Hiến vẫn còn đang phỏng đoán dụng ý của hắn,Từ Văn Trường tự khắc đã hiểu rõ ràng.
"Lục đại nhân là muốn thâm nhập để hiểu rõ tình hình giặc Oa,sau đó là bẩm báo lên triều đình?" Từ Văn Trường nói
"Đúng là như thế,tuy nói Hồ Đô đốc vì Uông Trực mà mấy năm nay hao tâm tổn sức,nhưng nếu không có chứng cứ làm sao có sức thuyết phục,chỉ sợ người trong triều sẽ hiểu lầm Hồ Đô đốc." Lục Dịch nói:" Huống hồ chuyện này đối với thánh thượng,ta chỉ cần hồi bẩm tường tận thì sẽ rõ ràng mọi chuyện."
Hồ Tông Hiến gật đầu nói:"Việc này không khó,thủ hạ của ta Du Đại Du trước mắt là đang ở Sầm Cảng cùng với Mao Hải Phong đối đầu với nhau,nếu ngài có hứng thú,có thể đến Sầm Cảng một lần.Ngài nghĩ khi nào sẽ khởi hành?"
"Càng nhanh càng tốt."
"Sáng sớm ngày mai,ta phái người đến dẫn ngài đi."
"Như vậy rất tốt,đa tạ Đô đốc."
Hồ Tông Hiến vẫn là còn lo lắng:"Hiếm thấy được ngài xử lý việc này công bằng chính trực,Hồ gia ta vô cùng cảm kích,nhưng điều ta lo lắng là...Bên trong kinh thành,những lời lẽ của những tên quan kia vẫn không ngưng nghỉ,ta ở trong triều không ai giúp đỡ,chỉ sợ thánh thượng lại tin lời của bọn tiểu nhân kia."
Lục Dịch khẽ mỉm cười:"Đô đốc ngài hiểu sai rồi,thánh thượng nếu như tin bọn người kia,thì sẽ không mệnh cho ta đi tra án chuyến này."
"Cái gọi là cô độc chịu lời đồn lời mắng,trong triều không ai đứng về phía mình,chung quy không phải là kế sách lâu dài."
Lục Dịch tựa như cười mà không phải cười:"Đô đốc,ý của ngài là?"
"Nghiêm Tung-Nghiêm đại nhân nơi đó có..."
Hồ Tông Hiến mới nói một nửa,liền bị Lục Dịch cắt ngang lời,hắn lấy ra một tấm chân dung,mở ra cho Hồ Tông Hiến xem.
"Đô đốc có thể nhận ra người này?"
"La Văn Long!"
Hồ Tông Hiến liền lập tức nhận ra người này.
"Hắn từng là thuộc hạ của Đô đốc sao?"
"Là kẻ phản bội,vốn từng giúp ta tiếp cận Từ Hải,sau đó hắn lại cùng giặc Oa hòa làm một ở một nơi nào đó." Hồ Tông Hiến hung hăng nói:"Người này đối với ta ghi hận trong lòng,ta đã rất lâu không có tin tức về hắn,ngài sao lại có chân dung của hắn?"
Thân phận của La Văn Long hoàn toàn nằm trong dự liệu của Lục Dịch,Nghiêm Thế Phiên nếu muốn đối phó Hồ Tông Hiến,thì phải tìm một người hết sức thân cận,cùng thu thập chứng cứ,cùng tạo ra chứng cứ giả,đều có thể tùy cơ ứng biến.
"Theo ta được biết,người này hiện nay đang cùng phe với Nghiêm Thế Phiên." Lục Dịch chăm chăm nhìn hắn nói.
Hồ Tông Hiến ngây người thật lâu,đồng thời như vừa được tỉnh mộng chiêm bao,gương mặt hắn giống như là tai họa sắp xảy ra:" Hắn là thủ hạ của Nghiêm Thế Phiên,chẳng lẽ hắn cùng Nghiêm Thế Phiên cố tình như vậy để tìm cách trừng trị ta?Nghiêm gia thế lực lớn cỡ nào,ta chẳng lẽ không phải không còn đường sống sao?"
"Đô đốc chớ quên,Nghiêm gia thế lực to lớn như thế nào đi chăng nữa,thiên hạ này vẫn là thánh thượng định đoạt." Lục Dịch hảo ý nhắc nhở hắn.
Hồ Tông Hiến nghe không ra được ý của hắn:"Ý tứ của hiền đệ đây là?"
Lục Dịch cười nói:"Đô đốc không ngại mời ngài tịnh tâm suy nghĩ một chút,có thể có chuyển biến....Phải rồi,mấy ngày hôm trước,Đô đốc có đưa tới hai vị cô nương,còn mấy hòm rương của vật,ta vẫn chưa động tới,không có việc gì thì xin phép ngài ta nhượng lại không dám nhận.Trước mắt tình thế như thế này,khiến người ta hiểu nhầm là thừa cơ hối lộ làm chuyện xấu,nói lời dèm pha sẽ không tốt."
Lúc trước Hồ Tông Hiến vừa đưa tới mỹ nhân lại còn đưa tới biết bao của cải dâng lên cho Lục đại nhân,vì là tiện thể muốn lấy lòng Lục Dịch,để hắn viết vào sổ sách thay mình nói tốt vài câu,mà trước mắt xem ra,việc này ngộ nhỡ bị phát hiện,Lục Dịch sẽ bị hoài nghi là nhận hối lộ,mà chính hắn lại có thể có kết cục càng thảm hại hơn bây giờ,quả thực chính là nâng tảng đá ném vào chân mình.Hồ Tông Hiến thở dài nói:"Ta lập tức phái người đi làm việc này."
"Đa tạ Đô đốc thông cảm,ta xin cáo từ trước." Lục Dịch chắp tay thi lễ chào Hồ Đô đốc,rồi quay người rời đi.
Từ Văn Trường hướng Hồ Tông Hiến nói:"Ta đi tiễn Lục đại nhân."
Dứt lời,hắn bước nhanh đuổi theo Lục Dịch.
Trong lòng đối với vị Từ này rất tôn kính,Lục Dịch chậm lại bước chân,cùng hắn chậm rãi song hành.
"Đúng rồi,mấy ngày trước Đô đốc có đưa tới hai vị cô nương,còn có mấy hòm rương của vật,tiên sinh cho người đến lấy lại cho thỏa đáng." Lục Dịch nói
Từ Văn Trường gật đầu:"Nói đúng lắm,đã làm khó Lục đại nhân."
"Ta có một chuyện rất hiếu kỳ,năm đó cha ta xin mời tiên sinh xuống núi,tiên sinh cự tuyệt,vì sao Hồ Đô đốc mời tiên sinh,người liền đáp ứng?" Lục Dịch khó hiểu trong lòng.
Từ sư gia nói:"Ta là người Thiệu Hưng,giặc oa hoành hành tỉnh Chiết Giang,ta sao lại khoanh tay đứng nhìn được."
Lục Dịch cười mỉm:"Tiên sinh thật cao cả,không phải vì danh lợi,đáng học hỏi,ta đây khâm phục."
"Đô đốc ở Chiết Giang đã nhiều năm,đều nhằm vào bọn giặc Oa mà thao luyện binh mã,thủ hạ cũng có mấy người tài giỏi đắc lực." Từ Văn Trường nói:"TA lo lắng không chỉ vì chức quan của Hồ Đô đốc,mà là một khi Chiết Giang Tổng đốc thay người,trong quân tất nhiên phải thay đổi cơ cấu,rồi mấy năm tâm huyết lại trôi đi như dòng nước.Cứ như vậy,đến năm nào tháng nào mới có thể dẹp loạn được giặc Oa."
Hắn dùng bước,chuyển hướng Lục Dịch,khom người thi lễ,Lục Dịch vội đỡ hắn,hắn cũng không động đậy.
"Thi lễ này của Văn Trường,cũng không phải là vì một mình Đô đốc,mà là vì bách tính tỉnh Chiết Giang."
"Ta đây đã rõ ràng,tất sẽ làm hết sức." Lục Dịch đỡ hắn,trầm giọng nói.
....
Trải qua hai lần châm cứu của Thẩm phu nhân,thương thế của A Nhuệ rõ ràng là có chuyển biến tốt,mặc dù không thể bước đi bình thường,nhưng cũng đã cầm được thìa tự mình ăn,tránh khỏi gây cho Sầm Thọ thêm phiền phức.
Ngày hôm đó theo thường lệ Thẩm phu nhân sau khi đã châm cứu cho A Nhuệ,thu xếp túi thầy thuốc đi ra ngoài lại gọi Kim Hạ để đổi thuốc.
"Thuốc của ngày hôm nay sao không giống như mọi ngày?" Kim Hạ kinh ngạc hỏi
Thẩm phu nhân tỉ mỉ xoa thuốc lên vết thương,rồi dùng băng bó lại:"Ta có bỏ thêm một ít bột thuốc vào trong,khi vết thương khép lại sẽ không để lại sẹo."
"Vẫn là dì đối với ta là tốt nhất." Kim Hạ cười nói.
Cái Thúc lướt qua,ngáp dài chen lời nói:"Đó là,trời còn chưa sáng liền bắt ta ra ngoài thành đi hái thuốc,chạy đi tìm kiếm khắp nơi mới tìm thấy.."
"Vậy là thúc đã đi hái thuốc sao?" Kim Hạ cũng không ngờ tới là Thẩm phu nhân lại để Cái Thúc đi hái thuốc,trong lòng không khỏi khó hiểu tại sao lại được sủng ái như vậy:"Dì,không phải phiền toái như vậy,ta đây vết thương không phải ở trên mặt,có lưu lại sẹo cũng không có ai nhìn thấy,không có chuyện gì."]
Thẩm phu nhân cau mày nói:"Ngươi là cô nương gia,như thế nào cũng không được để lại sẹo.Đúng rồi,trên tay ngươi đây là....bị muỗi đốt?"
Kim Hạ thản nhiên gãi gãi tay:"Phải,ta đặc biệt thu hút muỗi,trong phòng này chỉ cần có ta so với hun ngải thảo còn hữu hiệu.Bọn người trong nha môn,những ngày mùa hè,đều thích ở cùng ta làm việc một nơi."
Nghe lời nói này của Kim Hạ,Thẩm phu nhân trầm mặt,đáy mắt đầm đìa nước mắt,trầm giọng nói:"Cùng tỷ tỷ giống nhau...."
"Sao?Cùng ai giống nhau?" Kim Hạ kinh ngạc nói
Ý thức được thái độ của chính mình,Thẩm phu nhân hồi phục tâm trạng,miễn cưỡng cười nói:"Không có gì,ta trước đây cũng gặp người như vậy,lại đây ta lấy túi hương của ta,lấy một ít thuốc,bôi lên vết muỗi đốt cho ngươi."
"Có làm phiền không?"
"Không có chuyện gì phiền phức."
Thẩm phu nhân đứng dậy,lưng quay lại lặng lẽ lau nước mắt rồi rời đi.
Kim Hạ ngồi không nhúc nhích,nhìn bóng lưng của Thẩm phu nhân,hướng Cái Thúc than thở:"Thúc,Thẩm phu nhân thực sự là có tâm địa bồ tát,ta bị muỗi đốt có vài chỗ,dì liền phải khổ sở vì ta như vậy."
Cái Thúc cũng cảm thấy có chút kỳ quái:"Trời chưa sáng đã bắt ta đi hái thuốc,sau đó lại đi bào chế thuốc,bận rộn hơn mọi lần,đối với ta cũng không tốt như thế bao giờ.Ngươi nói đây chỉ là vết thương nhỏ vậy mà sao lại...."
"Thúc,ngươi không phải là đang ghen chứ?" Kim Hạ nghi ngờ nhìn hắn
"Đúng vậy,ta chính là đang ghen tức." Cái Thúc thẳng thắn thừa nhận:"Bà ấy lúc nào cũng quanh quẩn bên ngươi,cho ngươi uống thuốc,bôi thuốc,chờ bà ấy rãnh rỗi lại muốn rủ bà ấy đi dạo Tây Hồ,bà ấy lại nhớ rằng phải đi mua một ít vải vóc,nói ngươi suốt ngày ăn mặc không ra dáng cô nương,bào là muốn làm cho ngươi mấy bộ y phục..."
Kim Hạ ngoác mồm lè lưỡi:"Dì ta còn muốn may y phục cho ta sao?"
"Ngươi nói xem,có phải bây giờ trong đầu bà ấy toàn là nghĩ đến chuyện của ngươi không?" Cái Thúc mấy phần oan ức nói:"Ủng của ta bị rách,bà ấy còn không phát hiện."
"Không sao,ta bảo Đại Dương giúp thúc vá lại ủng."
Kim Hạ một mặt an ủi hắn,một mặt trong lòng âm thầm nói,chợt nghe giọng nói khách khí của Sầm Phúc,biết được Lục Dịch đã trở về,vội vàng cà nhắc đi ra ngoài tìm hắn.Để lại Cái Thúc một mình,hắn lắc đầu than thở:"Đều nói nữ nhi đều thích hướng ngoại,thực sự là một điểm cũng không sai."
Lục Dịch chính là đang dặn dò Sầm Phúc:"Ta sáng sớm ngày mai muốn lên đường đi Sầm Cảng,ngươi thay ta chuẩn bị hành trang,bởi vì lần này đi vào trong quân doanh,hành trang càng ít càng tốt."
"Hồ Tông Hiến vì sao lại cho ngài vào trong quân doanh."
Kim Hạ què chân cà nhắc đi ra ngoài,kinh ngạc hỏi
"Là ta đề nghị trước,vào trong quân doanh tìm hiểu tường tận tình thế giặc Oa ở vùng duyên hải." Lục Dịch đáp
Sầm Thọ cũng ra đón:"Đại công tử,ngài muốn đi vào quân doanh,ta đi cùng ngài."
"Không cần,trong quân doanh không so được với nơi khác,ta chỉ cho Sầm Phúc đi theo bên người.Ngày mai,ngươi hộ tống Thuần Vu cô nương hướng về phía sông Tân Hà để nàng cúng tổ tiên." Lục Dịch phân phó nói
Kim Hạ vội hỏi:"Ta cùng Đại Dương thì sao?"
"Các ngươi đi đến quan phủ ở phía sông Tân Hà,qua một thời gian,ta sẽ cùng các ngươi hội hợp." Lục Dịch dứt lời,liền về phòng trước thay y phục.
Mọi người tuân mệnh tản ra,Kim Hạ vẫn còn đứng một chỗ nhăn mày suy nghĩ,Cái Thúc nhắc khéo nàng:"Nha đầu,không nỡ sao?"
"Không nỡ chuyện gì?" Nàng không hiểu ra sao mà nhìn thúc
"Không nỡ xa cháu cùa ta."
Kim Hạ lườm hắn một cái,không để ý tới Cái Thúc nữa,cà nhắc hướng về trong phòng Lục Dịch mà đi.
*****Trong truyện có một số nhân vật là có thật,muốn biết thêm chi tiết thì tìm kiếm tên gồm Hồ Tông Hiến,Từ Hải( trong Truyện Kiều),Nghiêm Tung,Nghiêm Thế Phiên,Hạ Ngôn...******