Kim Hạ chạy tới muốn kéo lấy Cao Khánh, nhưng không kịp, trên mặt nước nổi lên tóc dài lơ lửng, tầng tầng lớp lớp không làm sao tìm thấy Cao Khánh đâu cả.
"Giáo úy đại nhân, giáo úy đại nhân.." Tên cẩm y vệ còn lại thấy Cao Khánh bị kéo vào trong nước, hoang mang nói:"Đây là thủy quái đến lấy mạng, nhất định là như vậy rồi!"
"Bất kể hắn là cái gì muốn lấy mạng, tiểu gia ta muốn sống!"
Kim Hạ cắn chặt răng, cầm thật chặt chuôi đao, nhìn chằm chằm vào trong mặt nước, cánh tay kia mặc kệ là người hay quỷ cần phải chém hắn thật mạnh.
Đuôi thuyền hình như không có động tĩnh gì, ngay cả trên mặt nước một đám tóc dài lửng lơ cũng biến mất, vô hình vô ảnh.
Kim Hạ vô cùng kinh ngạc,chợt nghe thấy bên trong khoang thuyền có tiếng động, quay đầu nhìn lại, Sa Tu Trúc tay chân đều bị xiềng xích, trên cổ lại không có gông xiềng xích, thế nhưng hắn đã dùng đầu làm hôn mê bất tỉnh tên cẩm y vệ kia. Nếu như là bình thường, hắn kiên quyết sẽ không dễ dàng như vậy động thủ, chẳng qua là tên cẩm y vệ bị thủy quái làm cho hoảng sợ, căn bản là không nghĩ đến sẽ đề phòng hắn.
Sa Tu Trúc này vừa ra tay, Kim Hạ trái lại đã xác định được trong nước là người chứ không phải quỷ.
Tại mũi thuyền, trong tiếng nước đột ngột từ trong nước nhảy lên bốn bóng người. Một trong số người đó có dáng người khôi ngô, cường tráng, bước nhanh vào trong khoang thuyền, trước tiên đem tên cẩm y vệ đã bị đánh ngất giao cho người ở bên ngoài, ngay sau đó đỡ Sa Tu Trúc dậy nói:"Ta đến trễ, để cho ca ca phải chịu khổ nhiều."
"Huynh đệ tốt..."
Sa Tu Trúc đang muốn đè lên bả vai của hắn, nhưng trên cổ hắn vẫn còn xiềng xích leng keng.
"Ca ca ngươi lui lại, ta đem thứ này tách ra làm đôi."
Sa Tu Trúc thoái lui ra một bước, lại nghe phía sau có người cao giọng quát bảo ngưng lại:"Đợi đã!"
"Đợi đã!" Tiếng nói vừa mới quát lên, Kim Hạ đã đem thanh đao của mình kề sát cổ Tạ Tiêu, vẻ sáng loáng của thanh đao lộ vẻ giận dữ:"Tạ Tiêu, ba người kia tính mạng có phải là bị ngươi làm hại?"
"Nha đầu, ngươi..."
"Nói! Có phải hay không?" Kim Hạ nghiêm nghị hỏi
Tạ Tiêu bất đắc dĩ nói đúng sự thật:"Không có, ta chỉ trừng phạt nhẹ bọn chúng, đều còn nằm ở trên bờ đấy, một người cũng chưa chết."
"Ngươi nói thật chứ?!"
"Tất nhiên là thật, ta lừa ngươi làm gì." Tạ Tiêu tức giận nói:"Ngươi, luôn mồm gọi ta là ca ca, nhưng thật ra ngươi vẫn là tên quan sai cho bọn chúng."
Kim Hạ lúc này mới hạ đao xuống, trầm giọng nói:"Ngươi nếu như hại tính mạng bọn họ, ta tất nhiên không thể tha cho ngươi. Còn người thuyền phu kia, là dân chúng vô tội, ngươi chớ có làm tổn thương hắn."
Nghe xong lời này, Tạ Tiêu ngược lại cười phá lên:"Hắn không phải là dân chúng vô tội, ta nói thật với ngươi, hắn vốn dĩ là người của ta."
"Các ngươi đã sớm lên kế hoạch rồi sao?"
"Chuyện này..."
"Tại sao thuyền lại bị thủng làm cho nước tràn vào?"
"Vốn là bọn ta đục thủng vài khe hở, dùng sáp đèn cầy che lại, dùng đao nhẹ nhàng vạch một đường là được."
"Còn thứ tóc dài kia?"
"Đó là đuôi ngựa, chỉ hù dọa bọn ngươi một chút thôi!"
Ở mũi thuyền người canh gác đang gọi to:"Thiếu Bang chủ, nơi đây không thích hợp ở lâu."
Tạ Tiêu đáp lại, lập tức đem gông xiềng trên người Sa Tu Trúc đem bổ ra, dìu hắn ra ngoài, lại hướng Kim Hạ nói:"Chờ một lúc, có một chiếc thuyền đánh cá đi ngang qua đây, ngươi cứ một mực lên thuyền, hắn sẽ đưa người đến nơi an toàn."
"Ca ca, ngươi không thể như thế này mà đi được." Kim Hạ gọi hắn lại, cau mày nói:"...Ngươi hãy chém ta một đao."
"...Nha đầu." Tạ Tiêu sửng sốt
"Chém cánh tay ta là được rồi, đừng làm tổn thương đến kinh mạch của ta. Kim Hạ cũng là không thể làm gì khác:"Nhanh lên đi! Đừng làm cho Lục Dịch nghi ngờ, bảo ta giao nộp người cho ngươi."
"Hại ngươi hỏng việc gì chứ, hắn có gì ghê gớm." Tạ Tiêu tức giận nói
"Đừng nhiều lời nữa, việc này ngươi hãy để ta tính. Ngươi nhanh lên một chút.Chính là chém ta, một vết sâu một chút, nếu không sẽ bị Lục đại nhân nhìn ra sơ hở..."
Tạ Tiêu không nghĩ nhiều, cắt ngang lời Kim Hạ nói:"Ta làm hỏng việc của ngươi, thì ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi."
Nghe vậy, Kim Hạ ngẩn người, không biết ra sao mà nhìn hắn.
Tên canh gác ở bên ngoài mũi thuyền không khỏi nóng lòng, hắn lại thúc giục:"Thiếu Bang chủ, chúng ta phải nhanh lên!"
Kim Hạ phục hồi trạng thái:"Việc này...Chúng ta khi quay trở về lại bàn, bây giờ ngươi nhanh lên một chút, mau mau chém ta một đao."
Trên tay mặc dù cầm đoản đao, nhưng Tạ Tiêu không thể làm chuyện này được, hắn vốn đối với nữ tử không hạ thủ được, huống chi là với Kim Hạ ra tay. Trong giây lát, Sa Tu Trúc bên cạnh thở dài nói:"Xin mạo phạm!"
Hắn nắm lấy đoản đao của Tạ Tiêu, nhanh như chớp chém một nhát, cánh tay trái Kim Hạ bị một vết thương từ trên xuống dưới, máu chảy không ngừng.
"Đa tạ!"
Kim Hạ đau đớn ôm lấy cánh tay nói:"Các ngươi nhanh đi đi."
"Ta không nghĩ là..." Tạ Tiêu cũng không muốn tàn nhẫn như vậy im lặng nhìn Kim Hạ:"Nha đầu, coi như ta nợ ngươi."
"Đi nhanh lên đi, ca ca."
Kim Hạ cố hết sức xua tay phải, muốn bọn họ rời đi mau.
Tạ Tiêu cùng đoàn người đi khỏi, quả nhiên ngay lập tức có một chiếc thuyền đánh cá chèo qua đây, người chèo thuyền nhìn xung quanh tứ phía sau đó nhìn Kim Hạ.
Biết rõ hắn là do Tạ Tiêu phái tới, Kim Hạ chỉ có thể giả bộ không biết chuyện, đỡ cánh tay trái,khốn khổ kêu:"Vị đại ca, xin cứu mạng, thuyền ta sắp chìm.."
Thuyền đánh cá tiến gần thuyền của Kim Hạ, khắp xung quanh toàn một màu đem tối tăm, Kim Hạ cũng không biết đi đâu tìm Cao Khánh cùng những người khác, chỉ biết nhờ người chèo thuyền chèo tới bến phà, trước tiên hướng Lục Dịch bẩm báo chuyện quan trọng này.
Thuyền đi tới bến phà, Kim Hạ lảo đảo lên bờ, mọi người nhìn thấy Kim Hạ xiêm áo đã bị ướt một nửa, cánh tay trái thấm máu, đều sợ giật bắn người. Không đợi nàng mở miệng, đã có người đi báo, Lục Dịch cùng Thượng Quan Hi vội vàng đi ra.
"Khởi bẩm đại nhân, thuyền đang trên đường đi bị tập kích, một đám tặc lên thuyền đưa Sa Tu Trúc đi, những người khác thì tung tích không rõ." Kim Hạ hướng Lục Dịch bẩm báo.
Lục Dịch nhìn cánh tay trái của Kim Hạ, chau mày, biểu hiện âm trầm bất định, một lát sau mới lạnh lùng nói:"Bốn người các ngươi thật vô dụng!"
"...Ty chức đáng chết."
Kim Hạ cắn răng tựa đầu oán trách càng thấp hơn. Để tránh liên lụy, Sa Tu Trúc chém một nhát bên cánh tay trái nàng một vết rất sâu, từ nãy đến giờ máu chảy không ít, nàng không khỏi cảm thấy từng trận chóng mặt.
Thượng Quan Hi ở bên cạnh chắp tay cung kính nói:"Lục đại nhân, chung quanh đây là huynh đệ trong bang, không bằng để ta phái người đi tìm mấy vị quan gia kia, ngộ nhỡ bọn họ cũng bị thương, càng lâu càng gặp nguy hiểm."
"Như vậy thì tốt, làm phiền Thượng Quan Đường chủ." Lục Dịch gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Kim Hạ.
Thượng Quan Hi trong chớp mắt đã đi phân phó thuộc hạ, lại nhìn về phía Kim Hạ ôn nhu nói:"Thương thế của ngươi cũng không phải nhẹ, ta trước tiên băng bó vết thương cho ngươi."
Lục Dịch không lên tiếng, Kim Hạ cũng không dám gật đầu, như vậy một bước cũng không dám rời.
Lục Dịch lạnh lùng nói:"Ngươi đi trước băng bó vết thương đi, làm phiền Thượng Quan Đường chủ."
Thượng Quan Hi nở nụ cười dịu dàng, vươn tay đỡ lấy Kim Hạ, dẫn nàng vào trong gian phòng của quán ăn.
Nửa bên ống tay áo vừa là máu vừa là nước, ướt nhẹp đỏ thẫm một bên, áo ướt động đến vết thương, Kim Hạ đau đến nhe răng. Thượng Quan Hi chỉ còn cách xé lấy tay áo nàng, sau đó thay nàng xử lý vết thương.
"Cái này...Đừng bỏ nó đi, cái này ta đem về giặt sạch sau đó vá lại vẫn còn mặc được." Kim Hạ một bên nhẫn nhịn đau, một bên ngăn tỷ tỷ.
Thượng Quan Hi ngơ ngác, gật đầu nói:"Trên người ngươi đều ướt sũng, trước tiên hãy lấy xiêm áo của ta mặc đỡ, cái này hãy để lại đây, ta giặt sạch rồi may lại rồi đưa cho ngươi."
"Chuyện này làm sao làm phiền đến tỷ.."
Không đợi Kim Hạ nói xong,Thượng Quan Hi ghé sát bên tai thấp giọng nói:"Lần này để ngươi phải chịu đựng, ta cùng Lão tứ cảm kích ngươi vô cùng."
Tỷ ấy cũng biết chuyện này, nói không chừng là do tỷ ấy bày kế hoạch cướp tù lần này, Kim Hạ cũng không kinh ngạc chút nào, cúi đầu nhẹ giọng nói:"Hắn nói hắn không giết người, là thật sao?"
"Là thật, đợi lát nữa ngươi sẽ biết."
Đưa Kim Hạ rửa sạch vết thương, Thượng Quan Hi vừa muốn bôi thuốc lên vết thương, thì nghe thấy tiếng cửa đẩy vào, Lục Dịch mặt lạnh lùng đi vào trong.
Thượng Quan Hi vội vàng dùng áo choàng của mình đem khoác lên một bên cánh tay của Kim Hạ, oán trách nói:"Đại nhân, ta còn chưa băng bó xong vết thương.."
"Để ta xem qua vết thương một chút.." Lục Dịch lạnh lùng nói
Đã sớm ngờ tới hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng lời mình, chắc chắn là đến kiểm tra vết thương, may mà vết thương này không phải do mình chém, Kim Hạ âm thầm vui mừng.
"Đại nhân, Viên bộ khoái nói thế nào cũng là một cô nương..." Thượng Quan Hi không cho Kim Hạ để lộ cánh tay ra.
"Tỷ tỷ, chẳng sao cả!" Bởi vì máu chảy hơi nhiều, môi Kim Hạ trở nên nhợt nhạt, miễn cưỡng cười nói:"Làm thất lạc phạm nhân, trên người ta có hiềm nghi, Lục đại nhân vốn là nên tra cho rõ."
Đang nói chuyện thì Kim Hạ đem áo choàng kéo sang một bên, lộ ra cánh tay trắng nõn, có thể thấy được vết thương trên cánh tay, máu còn đang chảy.
Nhìn vết thương, Lục Dịch lấy ngọn đèn dầu đến gần Kim Hạ, một tay nắm lấy cổ tay, nâng cánh tay lên kiểm tra tỉ mỉ một lần.
Đao này là do Sa Tu Trúc chém, dùng đoản đao của Tạ Tiêu, bất luận là như thế nào, Kim Hạ cũng không thấy kẻ hỡ nào, sau đó lén nhìn Lục Dịch sắc mặt, khuôn mặt hắn càng lạnh lùng hơn.
Chốc lát sau, hắn buông tay Kim Hạ xuống, lấy từ trong áo ra một bình sứ nhỏ, đưa cho Thượng Quan Hi.
"Dùng thuốc này bôi vào đi!" Hắn nói ngắn gọn, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Kim Hạ cùng Thượng Quan Hi hai người nhìn nhau, sau đó nhìn bình thuốc sứ nhíu mày, nhẹ giọng hỏi nhỏ:"...Cái này không phải để vết thương của ta thối rữa chứ?"
"Sẽ không đâu."
Lời tuy nói vậy, nhưng Thượng Quan Hi cũng do dự một hồi, đem bình thuốc sứ ra ngửi thử, sau đó nhíu chặt lông mày.
Đối với tâm tư của Lục Dịch, Kim Hạ từ trước đến giờ không đoán ra, thêm vào đó vết thương hiện tại quả thực đau đớn, thở dài nói:"Quên đi, quản nó làm gì, trước hết dùng rồi lại nói."
"Phía bọn ta thì có loại Kim Sang Dược." Thượng Quan Hi ngửi thử thấy mùi cay nồng, không dám xác định thuốc này có hiệu quả hay không:"Nếu không...ngươi quyết định đi."
"Dùng thuốc của tỷ đi!"
Nếu có thể chọn, Kim Hạ cảm thấy thứ gì của Lục Dịch cũng là cố gắng hết mức không nên đụng vào, xem như thuốc này không sao cả, nhưng có thể quay lại hắn sẽ đòi bạc ta làm sao bây giờ.
Thượng Quan Hi lập tức lấy Kim Sang dược ra cẩn thận bôi thuốc cho Kim Hạ, lại băng bó cẩn thận. Cuối cùng sai người mang tới một bộ xiêm y của mình, trước tiên đóng cửa, rồi tận lực thay Kim Hạ mặc xiêm y.
"Vết thương của ngươi khá sâu, e rằng chỉ bôi thuốc bên ngoài sợ không hết, cần phải mời đại phu cho mấy thang thuốc uống nữa." Thay Kim Hạ mặc xiêm y đàng hoàng, Thượng Quan Hi nhìn sắc mặt trắng bệch, không yên lòng nói.
"Không có sao cả, chỉ là vết thương nhỏ ngoài da." Kim Hạ hồi phục tinh thần, cúi đầu nhìn xem xiêm áo của mình, không khỏi ngưỡng mộ:"Tỷ tỷ xiêm áo của tỷ trông thật đẹp mắt, chờ ta trở về kinh thành, cũng phải bảo mẹ ta sắm cho ta một bộ."
Không biết như thế nào, Kim Hạ nói lời này Thượng Quan Hi có chút đau lòng, đang muốn trả lời, cửa bị gõ vang.
"Đường chủ, các huynh đệ tìm thấy mấy vị quan gia kia rồi."
Tuy rằng Thượng Quan Hi và Tạ Tiêu đều nói là sẽ không thấy mạng người, Kim Hạ cũng không yên tâm, đỡ cánh tay, đi theo Thượng Quan Hi ra ngoài.
"Có ba vị quan gia chỉ là bị vết thương ngoài da, lại bị sặc nước, cũng không đáng lo ngại. Nhưng có một vị bị thương nặng một chút, xương sườn bị nứt làm hai, ba cái, cũng may không nguy hiểm đến tính mạng." Người trung niên được Thượng Quan Hi gọi là Đổng thúc bẩm báo.
Thượng Quan Hi gật đầu, quay nhìn Kim Hạ, trong ánh mắt rất có thâm ý. Kim Hạ cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vốn lo lắng Tạ Tiêu ra tay không nhẹ cũng không nặng, trước mắt xem ra vẫn còn tốt, chỉ không biết người bị nứt xương sườn kia là vị nào?