Một chiếc ô được làm bằng cây trúc và vải bạt tiến đến gần, người ở trong ô đi len lỏi qua mấy vị bán cá, trực tiếp lên một chiếc thuyền, chui vào khoang thuyền, cây dù chậm rãi khép lại, hắn ẩn mình vào trong.
Hắn vừa bước vào thuyền chầm chậm lung lay.
Trong khoang Thượng Quan Hi hiển nhiên đã đợi được một lúc, nhìn thấy người đến, trên nét mặt cũng không có gì kinh ngạc, cũng không tỏ ra chút thân thiện nào.
"Ngày hôm trước có một chiếc thuyền tiến vào thành Dương Châu." Quan Hi nhàn nhạt tường thuật lại:"Là người từ phương Bắc tới, người trên thuyền, tuy rằng còn chưa tra ra thân phận thật sự, nhưng hắn ra vào khu của bọn cẩm y vệ một ngày những bốn năm lần, với tư thái cung kính, hẳn là người quan gia."
"Tư thái cung kính?" Người này hỏi
"Sau khi lên thuyền, ở trên boong thuyền hắn lại thay đổi giày của mình rồi mới vào."
"Ra vào giữa cấm vệ quân. Ngươi có thể nhận ra sao?"
"Đề hình án sát sử Lý đại nhân, chỉ huy sứ Vương đại nhân..." Thượng Quan Hi hơi nhíu mày:"Còn có đề hình án sát phó sử, đã có kinh nghiệm sáu bảy người như vậy. Một người có danh tiếng như thế đến Dương Châu, lẽ nào ngài không biết sao?"
Ngón tay thon dài ung dung thong thả định sửa sang lại ống tay áo, người này nói:"Cũng may người như vậy không nhiều, ta nghĩ ta biết hắn đại khái là ai rồi.. Vị tiểu ca bán cá kia tìm được rồi phải không?"
"Vẫn chưa, chỉ sợ người này không phải là người bán cá."
"Coi như không phải người bán cá, chỉ cần hắn ở Dương Châu, các ngươi sẽ tìm ra hắn."
Thượng Quan Hi sắc mặt trầm xuống, nhíu mày nói:"Dương Châu địa giới vốn dòng người hỗn tạp, ta ở Ô An Bang chỉ để ý trên thủy lộ, những chuyện trên bờ chỉ ra mặt không quá ba lần, không tiện nhúng tay nhiều. Nghe nói muốn nghe ngóng theo dõi là chuyện dễ dàng. Hơn nữa, trong bang của ta ngày hôm trước mới xảy ra chuyện, vốn là nhân thủ không đủ." Những huynh đệ đã chết đều đã đưa tang, những huynh đệ bị thương đều đã trọng thương băng bó, thực sự bây giờ trong bang vụ nàng bận bịu khó khăn.
"Ngày hôm trước ta có nghe nói việc ngươi gặp phải người Đông Dương, mấy người đã tử thương."
"Đây là chuyện ở trong bang, không cần ngài phải nhọc lòng." Thượng Quan Hi lãnh đạm nói:"Có thể có một chuyện cần ngài làm gấp, ngài chừng nào mới chịu thả người."
Người này cũng lạnh nhạt bảo:"Thượng Quan Đường chủ gấp việc này sao?"
"Gấp thì ngược lại cũng không gấp, nhưng nếu là giao dịch, thì phải thể hiện thành ý giữa hai bên." Thượng Quan Hi tăng thêm ngữ khí, hơi cúi người về phía trước:"Ta xuất thân từ giang hồ dân gian, không làm văn kiện trao đổi gì, ngài nếu còn trêu ta, ta đáp ứng ngươi bằng song đao chỉ sợ ngài đáp ứng không kịp."
"Ngươi nói quá lời rồi." Người này khẽ cười nói:"Cũng tốt, ta cũng muốn cùng ngươi thoải mái hợp tác. Trong vòng ba ngày, ta sẽ an bài việc này, nhưng có một điều kiện, ngươi phải cho Thiếu Bang chủ tự mình đến."
Thượng Quan Hi cảnh giác nói:"Vì sao nhất định phải là hắn?"
"Thượng Quan Đường chủ chớ có hiểu lầm, ta bất quá có người trong bang còn nợ Thiếu Bang chủ một ân tình. Thiếu Bang chủ không đến, chỉ sợ người này phạm sai lầm làm cho các ngươi bất tiện.".
Lúc này thân thuyền hơi chấn động, tiến lại gần bờ.
Người này không nói thêm lời nào, cúi người một bên cầm dù, ung dung rời thuyền.
Nhìn thấy người đã đi xa, Thượng Quan Hi đôi mi thanh tú nhăn mày, một lát sau thở dài.
Thuyền chậm rãi đung đưa.
Thẩm y quán, phía sau tiểu viện.
"Thủ lĩnh, người thế nào rồi?" Nhớ đến Dương Trình Vạn, Kim Hạ sang sớm liền chạy tới.
Có lẽ là ban đêm không ngủ được, Dương Nhạc hơi tiều tụy, liền đem thau nước đến rửa mặt bằng nước lạnh xong mới nói:"Ban đêm trời vừa sáng thì phát sốt, trời sắp sáng mới giảm chút, ngủ được một chút, ngươi liền đến."
Kim Hạ gật gù lại hỏi:"Chân người thế nào?"
"Chỉ hơi sưng một chút!"
"Hả? Có sao không? Đại phu nói thế nào?"
"Thẩm đại phu nói chân sưng là bình thường, hai ngày nữa có lẽ sẽ tan dần, sốt cũng là chuyện bình thường, chỉ là tuổi của cha đã lớn, phải cẩn thận chăm sóc." Dương Nhạc nhìn Kim Hạ, lo lắng nói:"Ngươi vẫn khỏe chứ? Viên thuốc đã ăn chưa? Có chuyện gì không khỏe không?"
"Đã sớm không sao rồi."
Kim Hạ cười toe toét, định vung tay tỏ ý bản thân không có chuyện gì, thầm nghĩ có nên hay không đem chuyện đêm qua cùng Lục Dịch cho hắn biết, do dự một chút, cuối cùng cũng không muốn Dương Nhạc thêm lo lắng, liền kiềm chế không nói.
"Ngươi đi ngủ một chút, ta đến thay ngươi." Kim Hạ nói
Dương Nhạc lắc đầu nói:"Ta không mệt, ngươi vẫn là nên về quan dịch đi, bây giờ kẻ thù vẫn còn trong bóng tối, cần vạn sự cẩn thận."
"Ngươi cũng vậy."
Bởi vì trong lòng có tính toán khác, Kim Hạ cũng không gắng gượng thêm, ra ngoài y quán. Lúc này mưa cũng từ từ ngưng lại, nàng xoay người lên ngựa ngồi vững vàng, lấy từ trong túi áo ra lọ thuốc hôm qua Dương Nhạc đưa xem đi xem lại, giống như quyết tâm quyết định việc gì, đem lọ thuốc cất vào trở lại, hướng ngựa chạy về phía thành tây.
Lại một lần nữa nhìn thấy rừng hoa đào này, so với ngày hôm qua tâm cảnh tất nhiên là khác nhau một trời một vực.
"Ta đích thực muốn xem xem đôi nam nữ kia là ai?" Hôm qua Kim Hạ mặc dù trúng độc chướng khí, nhưng tình cảnh vẫn hiện rõ mồn một trước mắt, Kim Hạ trước sau không tin chuyện này chính là ảo giác, liền quyết định mạo hiểm lại vào trong rừng một chuyến, cần phải tìm hiểu chuyện này rõ ràng.
Lúc còn chưa tới rừng hoa đào, Kim Hạ đã xuống ngựa, tìm cái nơi hẻo lánh nào mà có rơm rạ sung túc đem buộc ngựa lại vào thân cây.
Từ trong túi áo, lấy ra viên hà đan Dương Nhạc đưa cho, nàng lấy ra một viên ngậm vào trong miệng, nhất thời có mùi thơm từ củ ấu lá sen lan tỏa trong miệng, thật là làm cho nâng cao tinh thần. Lại lấy hai viên đặt vào lòng bàn tay, thu thập nước mưa ngấm trong cây cỏ, đem viên thuốc bỏ vào trong khăn vải thấm nước, cuối cùng dùng khăn che miệng mũi lại, Kim Hạ đứng lên, hít một hơi sâu một cái, khiến cho chóp mũi đều ngửi thấy toàn là mùi thơm của hà đan.
"Sáu viên thuốc mà đã tốn một lượng bạc, tuyệt đối đừng bán thuốc giả hãm hại ta!" Kim Hạ khẽ cắn răng, nhanh chân hướng về rừng hoa đào mà đi.
Từng đợt cánh hoa đào rơi, khung cảnh làm rung động lòng người.
Đi tới một bên của rừng hoa đào, gió thổi mạnh làm hoa đào bay càng ngày càng nhiều, nhiều cánh hoa rơi phủ xuống người Kim Hạ, nàng không tự chủ được mà rùng mình một cái.
Không để cho mình có cơ hội lùi bước, Kim Hạ bước chân liên tục, thẳng thắn bước vào, lại nghe sau đầu có lực gió nhẹ, còn chưa kịp quay đầu, đã bị người cầm chặt cánh tay trái, mạnh mẽ đưa đi ra xa.
"Chịu chết à!" Có người nghiêm khắc quát lên
Giọng nói rất quen thuộc.
Cánh tay bị lôi kéo đau đớn, tựa như muốn rơi ra, nhịn đau ngẩng đầu nhìn hướng về phía trước người đó, không khỏi ngớ ngẩn:"Lục đại nhân, ngài tại sao lại ở chỗ này?"
Lục Dịch buông tay ra, trầm mặc nhìn Kim Hạ:"Lời này hẳn là ta nên hỏi ngươi mới đúng! Ngày hôm qua chết không thành, vì lẽ đó hôm nay ngươi đến chịu chết một lần nữa sao?"
"Đương nhiên không phải." Kim Hạ kéo khăn vải xuống khỏi miệng, giải thích:"Ta đã chuẩn bị xong kế sách chu đáo rồi mới đến. Trước đó ta đã ăn viên thuốc giải độc rồi mới tới, lại còn dùng thuốc viên dạng thấm nước cho vào khăn để che mặt."
Lục Dịch không nhịn được cắt ngang lời Kim Hạ:"Viên thuốc gì?"
"Chính là thứ này, có thể giải độc được...Tên thuốc là gì thì ta đã quên." Kim Hạ căn bản không hỏi qua đây là viên thuốc tên gì, chỉ nghe Đại Dương nói qua là có thể giải độc.
Hắn cầm lọ thuốc, đưa lên chóp mũi ngửi ngửi thử sau đó nhíu mày:"Theo ta thấy thứ này nhiều lắm cũng chỉ làm nâng cao tinh thần, tỉnh táo đầu óc, cũng không giải độc được."
"Sao có thể! Thứ này đắt lắm, một lượng bạc mà có sáu viên." Kim Hạ không khỏi ngạc nhiên:"Muốn tinh thần sảng khoái ta chỉ cần rửa mặt bằng nước lạnh là được."
Lục Dịch không nói gì mà nhìn nàng.
Kim Hạ đem khăn vải quấn lại, giọng nói khó chịu hỏi hắn:"Đại nhân, ngài tới đây có việc gì?"
"Đêm qua nghe ngươi nói có một nữ tử chết ở nơi này, ta đến đây xem xét một chút."
"May là ngài gặp được ta, bằng không sẽ gặp nguy hiểm. Ngài ở bên ngoài chờ, ta đi một chút sẽ quay lại. Vừa mới nói xong, Kim Hạ quay người hướng vào rừng, lập tức bị người dùng lực cản lại, lảo đảo một chút.
Lục Dịch nhăn lông mày, tức giận nhìn Kim Hạ:"Ngươi cảm thấy ngươi có mấy cái mạng?"
"Ta cảm thấy..." Kim Hạ lại tự mình suy xét trong chốc lát, mới cung kính nói:"Theo như tình hình này thì ta có ít nhất sáu bảy cái mạng."
Cảm giác này quả thật là không thể cùng nàng nói thêm được nữa, Lục Dịch giọng trầm khẩu khí, dứt khoát phân phó nói:"Ngươi ở lại đây, không được làm loạn. Không có mệnh lệnh của ta, không được tiến vào rừng."
"Đại nhân..."
Kim Hạ còn muốn nói gì đó, Lục Dịch liền trừng mắt nhìn.
"Đừng ép ta điểm huyệt ngươi." Hắn liền bổ sung một câu.
Kim Hạ lập tức im miệng, lui về phía sau hai bước, nhìn hắn một mực hướng vào trong rừng đi, vẫn là không nhịn được mà nhắc nhở:"Đại nhân, chướng khí này rất lợi hại, tốt nhất hãy mau mau ra ngoài."
Nghe vậy, Lục Dịch bước chân hơi chậm, đầu không quay lại, cũng không đáp lại lời nào, cứ thế hướng đến rừng hoa đào mà đi.
Trong rừng hoàn toàn yên tĩnh, lúc thì gió đến dữ dội, từng cánh hoa đào rơi xuống.
Trên đất có bùn đất ẩm ướt, tàn phá bởi những cánh hoa, cây cỏ cũng mục nát, Lục Dịch với đôi mắt sắc bén chậm rãi lướt nhanh một lần, hoang mang ngửi thấy mùi tanh hôi làm hắn không tự chủ được mà nhíu mày.
Ngoài rừng Kim Hạ cầm tấm khăn vải che mặt kéo xuống, thực ra đã làm ướt phân nửa. Nàng khá tiếc nuối hối hận, sớm biết như vậy,cũng không cần tốn hai viên thuốc, thứ này quá đắt tiền. Có điều nghĩ lại sau khi hong khô là có thể dùng lại được, nên không tính toán sỉ vả nữa.
Sau đó, Kim Hạ liền đi dạo bên ngoài rừng, thỉnh thoảng quay đầu hướng về rừng hoa đào mấy lần.
Võ công của Lục Dịch so với Kim Hạ cao hơn rất nhiều, điều này nàng biết rõ, dù vậy hắn bên trong trúng chướng khí, bên trong rừng rốt cuộc chống đỡ bao lâu, Kim Hạ cũng không tính toán được.
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, hắn vẫn chưa ra, có nên hay không chính mình vào trong xem thử.
Kim Hạ không an tâm nhìn về hướng rừng hoa đào quan sát, ngẫm nghĩ nửa canh giờ quả thực là đã lâu. Nếu như Lục Dịch xảy ra chuyện, Lục Bính sẽ không chịu để yên, đến lúc đó chỉ sợ liên can đến cả bọn người Lục Phiến Môn.
Lại có một cơn gió tạt qua, Kim Hạ đem khăn che lên miệng mũi, bước vào bên trong rừng hoa đào.
Dưới lớp bùn đất ẩm ướt, dấu chân Lục Dịch đi qua có thể phân biệt được, Kim Hạ theo tung tích của hắn mà đi vào trong, kinh ngạc phát hiện hắn đi đúng theo con đường mà mình đã đi vào hôm qua.
Đi tiếp mấy bước nữa, cho dù kí ức vẫn cứ mơ mơ hồ hồ, nhưng do bản năng nghề nghiệp của mình, Kim Hạ vẫn mơ hồ nhận ra chính mình hôm qua nhìn thấy đôi nam nữ kia chính là nơi này.
Nơi đó, trống không.
Kim Hạ giật mình, lấy tay xoa xoa thân cây đào, trên thân cây có vài chỗ lõm, vỏ cây vỡ toang, chính là dấu vết hôm qua mình đã dùng vỏ dao đánh vào.
Ít nhất với minh chứng này, Kim Hạ không phải đang nằm mơ. Như vậy,chẳng là ảo giác?
Kim Hạ chậm rãi tới gần chỗ mà đôi nam nữ kia, ngồi xổm xuống, trên lớp bùn đất ẩm ướt vẫn còn dấu chân của Lục Dịch rất mới, hiển nhiên hắn cũng đã tới nơi này, ngoài ra còn có mấy chỗ không rõ ràng, trong đó có dấu vết của bàn chân trần.
Bàn chân? Sao lại có dấu chân trần trong rừng hoa đào?
Kim Hạ nhíu mày, bàn chân nhỏ nhắn tinh tế, hẳn là của một cô nương lưu lại, chẳng phải là của nữ tử đã chết kia?
Mặt khác lại có mấy dấu vết, có dấu vết lọt vào sâu trong bùn đất, hình như đặt trên đó một vật nặng nào đó, vô cùng mơ hồ, chẳng lẽ là nam tử kia lưu lại?
Nếu không phải là ảo giác của mình, như vậy đôi trai gái này?
Kim Hạ bất giác nhìn quanh bốn phía, không thấy bóng dáng của đôi nam nữ, nhưng mơ hồ nhìn thấy trong tầng tầng lớp lớp cánh hoa đào là bóng dáng của Lục Dịch.