Giang Trúc Tâm vừa nãy ở trong công ty cảm thấy, mình tay không mà đi hẹn hò thì hình như không quá tốt, mà thời gian cũng không kịp để đi mua lễ vật nữa rồi.
Vì thế cậu liền ở công ty cầm hai tờ giấy, khéo tay linh hoạt mà cắt gấp một đóa hoa hồng.
Đây là lúc trước cậu ở trên video học được, trước khi đưa xuống, cậu còn đang lo lắng lễ vật này quá ngây thơ quá tùy tiện hay không, thì không nghĩ tới Tần Phú Hữu không chỉ có không ghét bỏ, mà tựa hồ còn rất yêu thích nữa chứ.
Giang Trúc Tâm không tự chủ được mà kích động, lại chủ động đưa miệng lên.
Nếu không phải trên xe còn có tài xế, nói không chừng bọn họ ở trong xe có thể làm ra chuyện gì nữa ấy chứ.
Giang Trúc Tâm: Ò, thì ra tình yêu là thứ khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Thấy Giang Trúc Tâm tựa hồ càng ngày càng thích ứng quan hệ người yêu giữa hai người bọn họ, Tần Phú Hữu liền sung sướng liếm liếm môi.
Giang Trúc Tâm vừa nãy chủ động hôn môi, khiến cho Tần Phú Hữu thiếu chút nữa liền muốn mở cửa ra ngoài chạy mấy vòng để cho đũng quần bình tĩnh một chút.
Nhưng mà nghĩ đến Giang Trúc Tâm hiện tại chắc đã đói bụng rồi, nên Tần Phú Hữu cuối cùng vẫn là nhịn xuống xúc động này, phất tay bảo tài xế nhanh chóng xuất phát.
Tần Phú Hữu đặt phòng ăn, vốn dĩ là nhà hàng kiểu Âu cao cấp rất khó đặt trước trong khu phố này, bình thường người ăn cơm ở chỗ này không phú cũng quý.
Nhà hàng được đặt ở tầng thứ hai mươi, trong tòa nhà hiện đại cao nhất ở trung tâm thành phố.
Bên trong trang hoàng tao nhã, rộng rãi sáng ngời, có ba mặt tất cả đều là cửa sổ thủy tinh sát đất.
Cho dù có ở tại tầng trệt không phải tầng cao nhất, thì từ nơi đó vẫn có thể trực tiếp nhìn thấy toàn bộ thành thị đèn đuốc sáng trưng, mỗi người lần đầu tiên tới đây đều sẽ bị chấn động như vậy.
Lúc Giang Trúc Tâm được Tần Phú Hữu nắm tay đi vào trong nhà hàng, thì lại phát hiện bên trong không có một bóng người.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Một bên cảm thán nhà hàng này thật tinh xảo, Giang Trúc Tâm một bên nghi hoặc: Lẽ nào bình thường nhà hàng này không có khách hàng sao?
"Tần tiên sinh đã bao hết toàn bộ nơi đây rồi, chúc hai người dùng cơm vui vẻ." Người phục vụ đưa hai người bọn họ đi tới vị trí hai người ở giữa ngay cửa sổ sát đất xong, chỉ để lại một câu nói liền nghiêng mình rời đi.
"Đã bao hết?" Giang Trúc Tâm sửng sốt một chút, cậu đương nhiên là biết ý của bao hết là gì.
Thậm chí lúc ngồi vào chuyến xe cuối, nhìn xung quanh không một bóng người, thì đều sẽ tự trêu chọc mình đi xe tải.
Mà chân thực đặt bao hết, đây là Giang Trúc Tâm lần đầu tiên nhìn thấy luôn á.
Lẽ nào đây chính là! Thế giới của người có tiền sao hả?
Tần Phú Hữu kéo Giang Trúc Tâm ngồi xuống, sau đó lấy ra hoa tươi đã được tỉ mỉ cắm ở trong bình, lại cẩn thận từng li từng tí một mà cắm đoa hoa hồng giấy kia vào bên trong.
Giang Trúc Tâm nhìn thấy động tác này của Tần Phú Hữu, thì trong lòng xấu hổ đến hoảng loạn, nhưng lại không nhịn được bởi vì sự xem trọng của Tần Phú Hữu mà mỉm cười một cái.
"Đây là lần đầu tiên chúng ta hẹn hò, anh hy vọng có một hoàn cảnh yên tĩnh, cho nên liền bao hết toàn bộ nơi này." Tần Phú Hữu thâm tình mà nhìn chằm chằm Giang Trúc Tâm, "Em thích chỗ này sao?"
"Thích." Giang Trúc Tâm cũng không bởi vì Tần Phú Hữu đã bao hết mà thụ sủng nhược kinh, dù sao cậu cũng không có yêu cầu việc này, cho nên thần sắc cũng rất tự nhiên.
Hơn nữa, thấy Tần Phú Hữu có lòng như vậy, cho dù không thích, thì Giang Trúc Tâm cũng bởi vì một trái tim chân thành của Tần Phú Hữu, mà chân thành nói ra chữ thích.
Thêm vào hoàn cảnh nơi này xác thực rất tốt, Giang Trúc Tâm chưa từng tới loại nhà hàng đắt giá sang trọng này bao giờ.
Nhưng chỗ này hẳn là nơi mà Tần Phú Hữu thường xuyên đến.
Giang Trúc Tâm cũng cảm thấy được mình ở trong quá trình này, có thể hiểu biết Tần Phú Hữu nhiều hơn một chút.
Hai người bọn họ mặc dù có sự chênh lệch giàu nghèo, nhưng Tần Phú Hữu đều có thể sung sướng như vậy mà vùi ở trong phòng nhỏ nhà cậu nấu cơm, thì không có lí do gì cậu lại chỉ vì đối phương tài phú ngàn tỉ mà phải co quắp hết á.
Tần Phú Hữu rất yêu thích loại quang minh chính đại này của Giang Trúc Tâm, bộ dáng đại khí thản nhiên.
Lần đặt bao hết nhà hàng này cũng chỉ là một phép thử, thấy Giang Trúc Tâm không có gì không khỏe, Tần Phú Hữu cả người lại ngo ngoe rục rịch lên, chỉ hận không thể trực tiếp lướt qua cái bàn, trong lúc ăn bữa tối mà ôm Giang Trúc Tâm vào trong lòng ngực đút cho cậu.
Nhưng mà nghĩ đến như vậy Giang Trúc Tâm có thể sẽ tức giận, cho nên hắn cũng chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.
Tôi hôm qua việc Giang Trúc Tâm nói với hắn, hắn vẫn ghi nhớ trong lòng.
Nếu Giang Trúc Tâm cho rằng sau khi bọn họ hiểu nhau mới có thể kết hôn, như vậy lấy việc kết hôn làm mục đích, thì Tần Phú Hữu nhất định cũng sẽ đưa Giang Trúc Tâm tiến vào trong thế giới của mình.
Nhưng mà hắn cũng nhớ tới lời nói của Cảnh Viên Bảo trước đây, hai người bọn họ điều kiện bên ngoài cách nhau khá xa, tam quan có thể sẽ bởi vì nguyên nhân gia đình mà có chỗ bất đồng.
Vốn dĩ Tần Phú Hữu còn chuẩn bị trước tiên lừa gạt Giang Trúc Tâm đến nhà mình xong, rồi mới để cho Giang Trúc Tâm chậm rãi dung nhập vào thế giới của hắn.
Nhưng Giang Trúc Tâm rõ ràng so với hắn nghĩ càng thêm ưu tú cùng mạnh mẽ, tất cả lo lắng có vẻ có chút dư thừa.
Nói cho cùng hắn vẫn không thể sốt ruột được, Tần Phú Hữu chăm chú nhìn Giang Trúc Tâm, cảm thấy trong lòng mình tất cả đều là người trước mặt này mà thôi.
"Anh thật cao hứng." Tần Phú Hữu ánh mắt quá mãnh liệt, Giang Trúc Tâm vẫn là nghiêm mặt mới không dời đi tầm mắt.
Giang Trúc Tâm: Là một nam tử hán, chỉ có mỗi ánh mắt đối diện nhau thôi mà, tuyệt đối không thể thua được!
"Gọi món trước đi, anh muốn tặng em một thứ." Tần Phú Hữu từ bên cạnh lấy ra một cuốn sổ đưa cho Giang Trúc Tâm, "Đây là trao đổi nhật ký."
Giang Trúc Tâm trong lúc nhất thời không biết mình nên nói cái gì nữa, chỉ là theo bản năng cầm lấy.
Cậu vuốt ve bìa da của cuốn sổ một chút, sau đó lật ra trng đầu tiên, trang đầu tiên viết {Nhật kí trao đổi của Tần Phú Hữu và Giang Trúc Tâm}.
Lật sang trang thứ hai chính là nội dung nhật ký, nói là nhật kí vậy thôi, chứ bên trong chính là thư từ qua lại giữa người yêu với nhau.
Dòng đầu tiên chính là {Trúc Tâm thân mến:}, dùng hình thức thư từ để viết.
Tần Phú Hữu viết đến hai trang giấy A5, Giang Trúc Tâm cũng không có nhìn kĩ, chỉ là đơn thuần liếc một cái thôi.
Nhìn nét chữ cứng cáp hữu lực kia của Tần Phú Hữu, Giang Trúc Tâm chỉ cảm thấy đầu ong ong, có một loại tình cảm không thể dùng ngôn ngữ để thuyết minh quanh quẩn ở trong ngực.
"Cảm ơn." Giang Trúc Tâm thanh âm có chút khàn, kì thực cậu không nghĩ tới Tần Phú Hữu thật sự sẽ nhớ rõ ràng lời nói của mình như vậy.
Hơn nữa còn nghiêm túc mà làm như vậy, vì vậy lại nói: "Cảm ơn, em sẽ hồi âm cho anh."
Loại trao đổi nhật kí này, kì thực đại đa số sẽ xuất hiện ở trong quần thể học sinh.
Hiện nay, rất nhiều người đều bận rộn, đừng nói là trao đổi nhật kí, ngay cả thư từ cũng rất ít viết rồi.
Giang Trúc Tâm từng xem qua tư liệu linh tinh về Tần Phú Hữu trên mạng, đương nhiên mỗi ngày của Tần Phú Hữu nhất định là cực kì bận rộn.
Nhưng Tần Phú Hữu bận rộn như vậy, không chỉ vẫn luôn bớt ra thời gian để tới tìm cậu, thậm chí còn nấu cơm cho cậu nữa chứ.
Hiện tại, bởi vì một câu nói của cậu, lại đặc biệt dành ra thời gian, còn dùng bút máy viết nhiều nội dung như vậy.
Giang Trúc Tâm thật sự là đã rất lâu rồi, chưa từng cảm nhận được loại cảm động như vậy, thật sự cảm động đến không nói nên lời luôn ấy.
"Mong đợi hồi âm của em." Tần Phú Hữu híp mắt cười nói, "Còn có." Tần Phú Hữu liền cầm một cái hộp ra, Giang Trúc Tâm luống cuống tay chân mà đặt sổ xuống, sau đó nhận lấy cái hộp, tiếp đến Tần Phú Hữu mới nói: "Bảo bối, em mở ra đi."
Hiện tại, trên căn bản chính là Tần Phú Hữu nói một câu, Giang Trúc Tâm làm một động tác.
Cậu theo lời của Tần Phú Hữu mở hộp ra, liền thấy một cái điện thoại đời mới nhất.
Không rõ vì sao mà ngẩng đầu lên, Tần Phú Hữu cũng từ trong túi lấy ra một chiếc điện thoại.
"Kiểu tình nhân, là đặt làm riêng." Tần Phú Hữu giải thích, "Lúc trước anh thấy màn hình điện thoại của em bị nứt rồi, không biết em thích loại điện thoại nào, cho nên liền mua loại tương đối được hoan nghênh trước."
"Cảm ơn, em rất thích." Giang Trúc Tâm lấy điện thoại ra, trong lòng vui vẻ, nhưng vẫn hỏi: "Chiếc hộp này làm sao lại không giống với ở bên ngoài hay bán vậy?"
Tuy nói điện thoại của hãng hoa quả đời mới nhất giá cũng hơn vạn, nhưng vẫn có rất nhiều người mua.
Lúc Giang Trúc Tâm còn ở công ty quảng cáo, cũng có mấy đồng nghiệp mua điện thoại hãng này.
Cậu nhớ rõ mấy cái hộp kia, cũng không giống như cái mà Tần Phú Hữu cho cậu.
Cái hộp Tần Phú Hữu cho cậu là thuần màu đen, bên trên không có bất cứ đồ án hay logo gì, cho nên Giang Trúc Tâm mới nghi hoặc như vậy.
"Bên trong này có gắn thiết bị định vị GPS." Tần Phú Hữu tiếp tục nhu hòa cười nói, "Như vậy, em ở đâu, bên phía anh đều có thể định vị được.
Cũng giống vậy, hành tung của anh em cũng có thể nhìn thấy."
"????" Giang Trúc Tâm trợn mắt há mồm, đột nhiên cảm thấy điện thoại này khá nóng tay, "Này, vấn đề riêng tư như vậy...??"
Cậu biết Tần Phú Hữu biến thái, nhưng không nghĩ tới hắn biến thái đến mức ngay cả hành tung cũng phải giám thị luôn ấy.
Vốn dĩ lúc Giang Trúc Tâm nghe đến câu trước đều cảm thấy nghẹn, nhưng nghe đến phía sau Tần Phú Hữu nói hành tung của hắn cậu cũng có thể nhìn thấy, thì chỉ một thoáng cậu cảm thấy Tần Phú Hữu hẳn là điên rồi.
Bọn họ chỗ nào là phu phu không hạnh phúc hay sao hả? Làm sao mà ngay cả hành tung cũng cần dùng đến hệ thống định vị luôn vậy, muốn biết đối phương ở chỗ nào không phải chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là được rồi sao? Có cần phải âm u như vậy không??
"Yên tâm đi, nếu như không gọi được điện thoại cho em, thì anh mới sử dụng đến chức năng này thôi." Tần Phú Hữu để điện thoại xuống, sau đó ngữ khí mang theo một chút xin lỗi, "Ngày hôm qua, ba mẹ anh đã khiến em phiền toái, nhưng hành động của bọn họ cũng nhắc nhở anh, nếu có một ngày thật sự xảy ra sự việc kia, thì cũng không phải là tình huống đùa giỡn đâu.
Cũng chỉ có như vậy, anh mới có thể tìm được em."
"Anh biết...?" Giang Trúc Tâm há há miệng, có chút mất đi năng lực nói chuyện.
Cậu còn tưởng rằng cậu và ba mẹ Tần đã giấu rất kĩ rồi cơ chứ, không nghĩ đến Tần Phú Hữu đã biết việc cha mẹ hắn tối hôm qua dàn kịch bắt cóc cậu.
"Xin lỗi, bởi vì ngày hôm qua em quá mức mê người, nên anh quên mất giải thích chuyện này với em." Tần Phú Hữu cũng đối với phương thức xử lí của mình có chút bất mãn, nhưng mà hôm qua Giang Trúc Tâm thật sự rất đáng yêu.
Tần Phú Hữu hoàn toàn trầm mê ở trên người Giang Trúc Tâm, căn bản không kịp suy nghĩ cha mẹ mình đùa giỡn.
Hơn nữa, tối qua Giang Trúc Tâm còn đứng về phía ba mẹ hắn, Tần Phú Hữu cũng không muốn phá hoại bầu không khí, cho nên chỉ có thể để đến bây giờ mới nói rõ.
"Mê người..." Giang Trúc Tâm che mặt, cậu thật sự không biết Tần Phú Hữu rốt cuộc là làm sao làm được mặt không đổi sắc mà nói ra những câu buồn nôn như vậy được luôn.
"Chuyện này em không sao đâu, em biết chú dì không có ác ý với em.
Nói đến cái này, tối qua bọn họ còn cho em một rương tiền mặt và chìa khóa phòng ở nữa, em..."
Giang Trúc Tâm cũng mới nhớ đến việc này, vốn dĩ tối qua cậu muốn trực tiếp trả tận tay cho Tần Phú Hữu.
Nhưng cậu cũng giống như Tần Phú Hữu vậy, tối qua bọn họ dính lẫn nhau quá mức vui vẻ, cho nên căn bản không nhớ ra được việc râu ria này đó, cho nên lúc Tần Phú Hữu nhắc tới thì Giang Trúc Tâm cũng mới một lần nữa mà nhớ ra việc này.
Tiền mặt cậu căn bản không biết xử lí, tuy rằng ba Tần mẹ Tần tối qua nói giúp cậu chuyển về nhà, nhưng Giang Trúc Tâm vốn cũng không muốn nhận, cho nên vẫn đặt ở gian phòng kia.
Liên quan đến căn nhà kia, mẹ Tần nói hai ngày nữa sẽ có luật sư tới đây sang tên.
Cậu cảm thấy, việc này hẳn là nên cùng Tần Phú Hữu nói một chút mới được.
"Đó là quà gặp mặt cho em, em là người yêu của anh, tương lai sẽ là ái nhân của anh, lễ vật vẫn nên nhận lấy đi." Tần Phú Hữu chậm rãi nói, "Em đừng cự tuyệt, có được không?"
Lúc nói lời này, Tần Phú Hữu vậy mà lại giảo hoạt dùng ánh mắt nhu nhược, thật giống như nếu Giang Trúc Tâm cự tuyệt hai phần quà gặp mặt này, thì chính là tương đương với việc từ chối hắn vậy.
Chỉ một thoáng, Giang Trúc Tâm cũng chưa kịp phản ứng lại hai chữ người yêu mà Tần Phú Hữu cực kì kiên định dự tính cho nửa đời sau của cậu, chỉ kịp nhanh chóng gật đầu tỏ vẻ mình sẽ nhận lấy, sẽ không từ chối nữa.
"Ngày đó quá bất ngờ, em còn chưa cảm ơn chú dì..." Giang Trúc Tâm nếu đã nhận lấy lễ vật, vậy thì cậu vẫn nên nói tiếng cảm ơn.
Nội dung vở kịch hôm qua quá lên xuống phập phồng, cậu căn bản không có dịp để nói tiếng cảm ơn với người ta.
"Được, vậy anh sẽ kéo vào trong group của gia đình anh." Nói, Tần Phú Hữu lập tức liền làm, ngay sau đó điện thoại của Giang Trúc Tâm liền rung lên một chút, kế tiếp liền thấy được Tần Phú Hữu thật sự kéo cậu vào trong group.
Ba Tần mẹ Tần phản ứng cũng rất nhanh chóng, gửi emoji hoan nghênh Giang Trúc Tâm, đồng thời thêm bạn tốt Giang Trúc Tâm.
Giang Trúc Tâm còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, chỉ muốn nói tiếng cảm ơn với chú dì.
Bọn họ cũng rất nhiệt tình mà spam lên, hai vị thậm chí còn hiểu ngầm mà gửi cho Giang Trúc Tâm một khoản 99999.
Giang Trúc Tâm nâng điện thoại, bất lực mà liếc mắt nhìn Tần Phú Hữu một cái.
Tần Phú Hữu ôn hòa nói: "Bảo bối mau nhận đi, nếu không ba mẹ sẽ thương tâm đó."
Cho người khác bao lì xì nhưng đối phương lại không nhận, Giang Trúc Tâm đổi góc độ suy nghĩ một chút cũng cảm thấy không quá tốt.
Hơn nữa, 99999 này ở trong mắt của ba Tần mẹ Tần, cũng chỉ là một cái bao lì xì nhỏ mà thôi.
Nếu như cậu thật sự bướng bỉnh không chịu nhận, thì cũng sẽ không khiến mọi việc trở nên càng tốt hơn được.
Vì vậy, cậu cũng liền bỏ qua gánh nặng tâm lí, trực tiếp nói cảm ơn rồi nhận lấy.
Ba Tần mẹ Tần còn ở phía trên nói rằng: 【 Lần sau con cùng A Quý đến nhà chơi nhé.
】
Giang Trúc Tâm ngón tay run lên: 【 Được, chú dì.
】
Cảm thấy chỉ nói một câu như vậy quá khô cằn, cậu liền nhanh chóng gửi thêm một cái icon mặt nhỏ đáng yêu và một đóa hoa hồng nữa.
Tần Phú Hữu nhìn ra được Giang Trúc Tâm căng thẳng, vì vậy ở bên cạnh bật cười.
Thấy Giang Trúc Tâm trừng hắn, hắn nhanh chóng giơ tay, để cho người phục vụ bắt đầu mang món ăn lên.
Món ăn chủ yếu ở nhà hàng Tây này chủ yếu chính là món ăn Pháp, ngay cả thực đơn cũng cực kì không thân thiện với người bình thường, vì bên trong tất cả đều là tiếng Pháp.
Tần Phú Hữu từ trước đã biết Giang Trúc Tâm chưa từng tiếp xúc qua những thứ này, cũng không làm bộ săn sóc mà hỏi Giang Trúc Tâm muốn ăn cái gì.
Chỉ để cho giám đốc làm riêng cho bọn họ một bàn ăn tương đối phổ thông, đương nhiên, phổ thông ở đây cùng với phổ thông bên ngoài vẫn có khác nhau rất lớn là được.
Hiển nhiên, Giang Trúc Tâm cũng cảm thấy an bài như vậy rất tốt đối với cậu.
Vốn cậu còn đang trừng mắt bởi vì Tần Phú Hữu không kịp đề phòng, mà kéo vào trong group.
Nhưng hiện tại biết có thể trực tiếp được ăn, cậu theo phản xạ mà cho Tần Phú Hữu một đôi mắt cười.
"Bảo bối, trước khi món ăn được mang lên, anh giúp em đổi sim điện thoại nhé." Tần Phú Hữu trong lúc Giang Trúc Tâm đang trông mong mà nhìn về phía người phục vụ, vừa nói vừa đưa tay ra.
Giang Trúc Tâm cũng không nghĩ nhiều, liền đem hai cái điện thoại đều đưa cho Tần Phú Hữu.
Động tác của Tần Phú Hữu cũng rất nhanh, thành thạo mà đổi sim điện thoại của Giang Trúc Tâm chuyển sang máy mới.
Lúc này thức ăn đều đã được dọn lên, Giang Trúc Tâm cùng Tần Phú Hữu bắt đầu ăn bữa tối với ánh nến đầu tiên.
Giang Trúc Tâm cũng bị những món ăn tuy rằng phân lượng ít, nhưng bởi vì nguyên liệu nấu và hương vị chinh phục vị giác.
Chỉ là ăn ăn, Giang Trúc Tâm luôn có cảm giác mình quên mất cái gì đó.
Nhưng nếu đã không nhớ ra được, vậy thì hẳn là không phải là việc trong yếu gì, hoy bỏ đi!
Nghĩ như thế, Giang Trúc Tâm liền yên tâm thoải mái mà tiếp tục ăn cơm.
Có chút món ăn không biết ăn như thế nào, thì cũng dưới sự dạy học của Tần Phú Hữu cậu cũng thuận lợi học xong.
Tác giả có lời muốn nói: Quần chúng: Cậu đã quên mất việc trong điện thoại có gắn hệ thống định vị rồi kìa!!!
Tần Phú Hữu: ^_^ suỵt-----.
Danh Sách Chương: