• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Giang Trúc Tâm đột nhiên đau bụng, vấn đề này có thể lớn cũng có thể nhỏ.
"Có phải là buổi tối ăn nhầm thứ gì hay không? Đau lắm sao? Bây giờ chúng ta đi bệnh viện liền nhé." Tần Phú Hữu cũng mặc kệ trên người mình bây giờ một bộ quần áo cũng không mặc, khẩn trương đến mức chỉ muốn bế Giang Trúc Tâm lên.
"Anh choáng váng à." Giang Trúc Tâm nắm tay gõ đầu Tần Phú Hữu một cái, "Em chỉ đau một chút thôi, chờ lát nữa thì không sao rồi."
"Anh gọi người mua một chút thuốc tiêu hóa, sau đó xuống lầu rót cho em cốc nước trước.

Chúng ta cũng không nên ngủ ở chỗ này nữa, đều ướt hết cả rồi." Tần Phú Hữu cũng mặc kệ cái kí đầu của Giang Trúc Tâm, vẫn bế ngang Giang Trúc Tâm lên, đối với việc mình làm ướt drap trải giường có chút ảo não.
"Anh..." Giang Trúc Tâm từ chối bị làm lơ, Tần Phú Hữu một phát đem Giang Trúc Tâm ôm đến phòng khách cách vách.

Giang Trúc Tâm được đặt ở trên giường, có chút lúng túng mà kéo kéo tay Tần Phú Hữu đang chuẩn bị gọi điện thoại: "Anh mặc quần áo vào trước đi, còn có không cần mua thuốc đâu mà!"
"Chờ lát nữa nói chuyện điện thoại xong anh sẽ mặc, đau bụng sao có thể không uống thuốc được chứ?" Tần Phú Hữu lắc đầu, không ủng hộ lời giải thích của Giang Trúc Tâm cho lắm.
"Đã nói anh đừng gọi mà." Giang Trúc Tâm kéo lại cái tay Tần Phú Hữu đang cầm điện thoại, sau đó hai gò má đỏ lên, đôi mắt liền nhìn sang phía bên cạnh, "Bụng, có thể là do, vừa rồi, nước vào, nên mới như vậy.

Chờ, chờ một lát nữa, em đi vệ sinh là được rồi."
"Nước vào..." Tần Phú Hữu vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, suy nghĩ một chút ý tứ trong lời nói của Giang Trúc Tâm, tiếp theo ánh mắt của hắn có chút dại ra mà ngẩng đầu: "Em..."
"Ngậm miệng! Nhanh đi mặc quần áo vào!" Giang Trúc Tâm nắm miệng Tần Phú Hữu, không để cho hắn lại nói ra những lời nói, khiến cậu giận dữ và xấu hổ nữa.
"Ừm..." Tần Phú Hữu bước chân hơi phiêu mà đi ra ngoài phòng, thì khuôn mặt của Giang Trúc Tâm mới chậm rãi khôi phục bình thường.
Lúc này, Giang Trúc Tâm cúi đầu nhìn bụng của mình một chút, hiện tại cậu cũng không đau như vừa nãy nữa, nhưng cậu luôn cảm thấy chỗ đau bụng lần này hoàn toàn khác so với mấy lần trước.
Chỗ có cảm giác đau hình như là ở chỗ tiếp theo dạ dày, lúc đau cũng không xuất hiện nhu cầu muốn đi vệ sinh, chỉ là cảm thấy bụng thật giống như có chút trụy xuống.
Giang Trúc Tâm nghĩ, có thể là vừa nãy lúc rửa sạch chỗ kia, nước còn lại bên trong chưa ra hết, chờ một lát lại đi vệ sinh là được rồi.
Nếu như Giang Trúc Tâm là con gái, thì cậu đại khái sẽ ý thức được, vừa nãy không phải là đau bụng bình thường đâu, mà là loại đau bụng giống khi hành kinh...
Sau khi Tần Phú Hữu mặc quần áo tử tế xong, thì ánh mắt dại ra mà đứng bên cạnh máy nước uống rót một cốc nước nóng, tận đến khi nước nóng phỏng tay tràn ra tay hắn, thì hắn mới phục hồi tinh thần lại.
Bình tĩnh đổ bớt một nửa nước nóng đi, lại thêm nước lạnh vào tạo thành nước ấm.

Tần Phú Hữu mím môi, nhìn chằm chằm cái cốc đi lên lầu hai.
Nếu như không phải hắn nghe sai, thì Giang Trúc Tâm đại khái thật sự vì hắn, mà đi rửa chỗ kia.
Chẳng trách vừa nãy Giang Trúc Tâm chỉ ăn ít như vậy, động tác còn cẩn thận như vậy nữa.

Vốn Tần Phú Hữu chỉ muốn Giang Trúc Tâm có thể cho hắn chút kinh hỉ, nhưng không nghĩ tới cậu lại là chuẩn bị cái này.
Tần Phú Hữu còn nhớ việc Giang Trúc Tâm là một thẳng nam, cho nên lúc hắn ý thức được Giang Trúc Tâm vì hắn mà làm cái gì, thì viền mắt không nhịn được mà có chút đỏ lên.
Giang Trúc Tâm: Này này này, em là vì buổi tối tốt đẹp của chúng ta cơ mà, anh đừng khoa trương như vậy chứ!
Mình sẽ yêu Giang Trúc Tâm cả đời này luôn!
Tần Phú Hữu vốn đã rất thích Giang Trúc Tâm rồi, bây giờ lại nhịn không được mà ở trong lòng hò hét như vậy.
"Bảo bối, uống nước thôi." Tần Phú Hữu bưng nước lên, sau đó lại đặt tay ở trên bụng của Giang Trúc Tâm nhẹ nhàng xoa xoa, "Bụng còn đau không?"

"Uống nước xong thì sẽ không đau nữa." Giang Trúc Tâm có chút ngượng ngùng mà nhấp một ngụm nước, thấy mình khiến cho Tần Phú Hữu gấp đến đôi mắt đều đỏ đỏ hồng hồng, thì không khỏi có chút xấu hổ.
Buổi tối tốt đẹp như vậy, lại bởi vì cậu mà không còn tí gì luôn.
Giang Trúc Tâm nhất thời cũng không nói được, mình rốt cuộc là hổ thẹn với Tần Phú Hữu, hay là tiếc nuối vì không thành công trải nghiệm sinh hoạt tình dục cường liệt nữa.
Nhưng mà mới vừa uống nước xong, thì cậu lại cảm thấy bụng có cảm giác quái quái.

Cảm giác này không thể nói là đau như lúc nãy, nhưng cũng khiến cậu có cảm giác chua xót không thoải mái cho lắm.
Nếu như không phải gần đây không có dùng lực tập thể hình, thì Giang Trúc Tâm đều phải cho rằng bởi vì mình làm động tác gập bụng nhiều quá, nên mới bị đau cơ hoành.
Tần Phú Hữu đối với việc Giang Trúc Tâm thay đổi sắc mặt rất mẫn cảm, hắn lo lắng nói: "Chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút đi nhé."
"...!Nếu như ngày mai còn không thoải mái thì lại đi cũng được mà." Hiện tại, nếu như đi thì rất lúng túng luôn é.
Giang Trúc Tâm nghĩ đến, nếu như bởi vì một chút chuyện nhỏ này mà phải đi bệnh viện, lúc bác sĩ hỏi cậu đã làm gì, thì chẳng phải cậu cần phải trả lời thành thật sao?
Không, cậu mới mở ra tân thế giới không được bao lâu, cho dù có thể thản nhiên ở trước mặt mọi người show ân ái, thì cậu tạm thời cũng không có cách nào trực tiếp mà nói ra đề tài, chỉ có thể đàm luận trong đêm khuya được đâu.
Cho dù là bác sĩ đi nữa, thì cậu cũng chưa chuẩn bị tốt tâm lí để nói ra mà à à à à!!
Có chút hỏng mất thiệt luôn á.
Lúc Tần Phú Hữu há miệng muốn nói cái gì, nhưng đại khái là biết được Giang Trúc Tâm đang băn khoăn gì đó, cho nên Tần Phú Hữu cũng chỉ gật gật đầu, không nhắc lại việc gọi bác sĩ nữa.
Nhưng mà hắn cũng đã gọi bác sĩ tư nhân an bài dưới chân núi rồi, chờ đến nửa đêm nếu có cái gì không đúng, thì đối phương có thể trực tiếp tới luôn.
Vì vậy, buổi tối hôm nay vốn dĩ đã an bài xong việc hai người thẳng thắn gặp nhau, giờ thì chỉ có thể đắp chăn tán gẫu đơn thuần mà thôi.
"Chúng ta đến gác mái đi." Cảm thấy được bầu không khí có chút lúng túng (chủ yếu là do một mình Giang Trúc Tâm đang lúng túng thôi), cậu liền nhanh chóng nói đề tài khác, muốn để cho Tần Phú Hữu nhanh chóng quên đi cậu bởi vì cái gì mà đau bụng.
Tần Phú Hữu gật đầu, sau đó khom lưng chuẩn bị ôm Giang Trúc Tâm theo kiểu công chúa đi lên lầu.
"Em cũng không tàn phế mà, em có thể tự đi được." Tuy rằng Giang Trúc Tâm nói như vậy, thế nhưng động tác của Tần Phú Hữu quá nhanh, Giang Trúc Tâm căn bản không kịp lăn người qua chỗ khác thì đã bị bế lên một cách thoải mái.
Một người đàn ông nặng 75kg như cậu, cứ như vậy mà bị Tần Phú Hữu giống như là ôm em bé mà ôm lên, thật cũng có chút tra tấn á.
Nhưng mà sau khi bị bế lên, thì Giang Trúc Tâm cũng không có giãy dụa nữa.

Dù sao nếu như tùy ý giãy dụa ở giữa không trung như vậy, nếu cả hai người bọn họ cùng té vậy thì liền không vui rồi ó.
Vì vấn đề mặt mũi mà lưỡng bại câu thương, thì cứ như vậy cũng quá là tốt rồi.
Trên tầng gác mái có một cái giường đôi, sau khi Giang Trúc Tâm bị mềm nhẹ đặt lên xong, chẳng biết vì sao lại có một loại cảm giác ngượng ngùng.

Chủ yếu là bởi vì cậu sống thô từ nhỏ đến lớn rồi, làm gì giống như bây giờ có người xem như là búp bê sứ mà trân trọng đối xử như vậy.

Hiện tại ý thức được chuyện này, một khuôn mặt thẳng nam đều sắp nổ tung luôn rồi.
Tại sao Tần Phú Hữu luôn có thể đem những việc buồn nôn như vậy mà làm đến tự nhiên, không có chút dầu mỡ nào luôn á.
Tần Phú Hữu: Là bởi vì tình yêu đó.
Hôm nay khí trời rất tốt, lúc nằm vật xuống trên giường, Tần Phú Hữu cũng đi lên theo.


Hắn nghiêng người xoa bụng cho Giang Trúc Tâm, sau đó mới nhấn xuống một cái công tắc trên đầu giường, cửa sổ ở trên mái nhà cứ như vậy mà được mở ra.
"Anh rất yêu thích bầu trời ở nơi này." Tần Phú Hữu đè thấp thanh âm, ở bên cạnh Giang Trúc Tâm nhẹ nhàng nói.

Thanh âm này chẳng khác nào sau một khắc, liền bắt đầu kể chuyện cổ tích trước khi ngủ, khiến Giang Trúc Tâm an tâm khó mà giải thích được.
Một mình lâu rồi, sẽ đối với sự xâm nhập không hề có dấu hiệu nào của người khác vào thế giới của mình mà cảm thấy bất an.

Nhưng mà Tần Phú Hữu hoàn toàn không cho cậu có nhiều cơ hội độc thoại nội tâm, cứ một cách tự nhiên như vậy mà đem cậu khóa ở trong thế giới mà hắn tạo thành.
"Nơi này là trụ sở bí mật mà anh tìm cho mình lúc còn bé, trước đây chỉ là một đám cỏ dại cây cối mà thôi.

Không có nhà ở, cũng không có đài quan sát, càng không có bãi đậu, cũng không có rào chắn gì cả.
Bởi vì anh quá yêu thích, cho nên rất ích kỉ mà tìm cơ hội thuê lại nơi này, đồng thời tiến hành cải tạo theo ý của mình, chiếm đoạt toàn bộ cảnh đẹp của nơi này." Tần Phú Hữu hôn nhẹ thái dương của Giang Trúc Tâm, thanh tuyến ôn nhu, lại mang một chút chấp nhất.
Giang Trúc Tâm chỉ là lẳng lặng nghe, đôi mắt cũng nhìn về bầu trời chứa đựng sự vui vẻ của Tần Phú Hữu.
"Em trách anh sao?" Tần Phú Hữu đột nhiên hỏi vấn đề này với Giang Trúc Tâm.

Giang Trúc Tâm vốn dĩ đang xem cảnh đẹp trời đêm cực kì thích ý, hiện tại lại nghi hoặc nhìn về phía Tần Phú Hữu, dùng đôi mắt ý hỏi "Trách cái gì?"
"Trách anh buổi tối hôm đó thừa lúc vắng mà vào, trách anh mặt dày đeo bám, trách anh bẻ cong em..." Tần Phú Hữu nói mãi đều cảm thấy mình tội lỗi chồng chất cả lên, nhưng hành vi của hắn dưới tình cảm nhiệt liệt như vậy, cũng đã chịu ảnh hưởng rất lớn.
Tuy nói hắn không chân chính xúc phạm tới Giang Trúc Tâm, nhưng nếu như Giang Trúc Tâm không bị hắn đánh động, thì tình yêu của hắn liền biến thành quấy rầy.

Nếu tình cảm của hắn sẽ tạo thành quấy nhiễu cho người khác, thì tóm lại cũng không phải việc mà người tốt sẽ làm.
May là Giang Trúc Tâm đã tiếp nhận hắn.
"Ngậm miệng." Giang Trúc Tâm cắt ngang tự trách của Tần Phú Hữu, "Em say rượu là say rượu, nhưng thân thể là chủ động.

Tuy rằng anh lì lợm la liếm, nhưng em thật sự cũng không chán ghét anh mà.

Việc bẻ cong này cũng không trách anh được, hợp là hợp, không hợp được thì chia tay thôi.

Em cũng chỉ là tự mình nghĩ thông suốt mà thôi, không phải bị anh bẻ cong đâu."
Hôm nay sau khi Giang Trúc Tâm ở trong nhà vệ sinh rửa sạch ruột xong, thì cậu rất nhanh liền cảm thấy thân thể của mình có phải vốn đã không thẳng rồi hay không, chỉ là về mặt tư duy thì cậu vẫn luôn rất thẳng mà thôi.
Tư duy và thân thể luôn sẽ có một thứ sẽ phản bội cậu, nhưng mà mọi người vẫn nên đoàn kết nhất trí, đi cùng một phương hướng mới tốt, như vậy thì con người mới không phát điên chứ.
Giang Trúc Tâm đối với mình vẫn rất hài lòng.
"Bảo bối..." Tần Phú Hữu dán Giang Trúc Tâm thật chặt, "Anh yêu em, bảo bối."

"Em biết rồi." Giang Trúc Tâm cong cong khóe môi, giơ tay lên đặt vào sau cổ của Tần Phú Hữu, sau đó ôm Tần Phú Hữu, yên lặng mà xoa đầu hắn.
Tần Phú Hữu nhắm hai mắt lại, cảm thấy rất thoải mái.
Dần dần, hai người liền ở dưới trời đêm, ôm nhau mà ngủ.
- ----
Sáng sớm ngày thứ hai, Tần Phú Hữu tỉnh dậy trước Giang Trúc Tâm.

Hắn đóng lại cửa sổ trên mái nhà, không để cho ánh nắng chiếu đến Giang Trúc Tâm.

Sau đó mới nhẹ nhàng xuống lầu, muốn đi chuẩn bị bữa sáng trước.
Bởi vì hắn muốn trải qua thế giới hai người, cho nên mới để dì quản gia tạm thời không cần tới, vì thế bữa sáng vẫn phải do chính hắn chuẩn bị.
Nhưng mà lúc hắn tới lầu hai thì liền dừng lại, sau khi ở trước phòng ngủ chính bồi hồi hai vòng xong thì Tần Phú Hữu mới đi vào.

Kế tiếp lại từ từ đi đến bên giường, lấy cái balo của Giang Trúc Tâm từ dưới gầm giường ra.
Hai bàn tay chắp lại, yên lặng nói tiếng xin lỗi.

Tần Phú Hữu vẫn rất muốn biết, Giang Trúc Tâm đến cùng là đang che giấu cái gì.
Hơn nữa, nếu quả thật có đồ dùng để súc ruột, thì hắn cũng phải nhìn một chút xem có đúng quy cách hay không.

Tối hôm qua, Giang Trúc Tâm đột nhiên đau bụng thật sự là dọa đến hắn rồi.
Sau khi mở ra balo, thì ngoại trừ quần áo của Giang Trúc Tâm ra, bên trong còn đàng hoàng để dụng cụ mà Giang Trúc Tâm chuẩn bị.
Tần Phú Hữu chỉ nhìn một chút, mà hạ bộ đã cứng lên luôn rồi.

Nhưng mà vẻ mặt hắn vẫn cực kì nghiêm túc, giống như là đang xem đơn hàng trị giá trăm triệu vậy á.
Kéo khóa balo lại, Tần Phú Hữu đặt cái balo trở lại vị trí cũ.

Ngồi ở trên giường bụm mặt chà xát xong, hắn mới miễn cưỡng bình tĩnh lại được.
Mình sẽ yêu Giang Trúc Tâm đến hết cả cuộc đời này luôn!
Hắn liền ở trong lòng reo hò.
Làm bữa sáng xong, Tần Phú Hữu thấy thời gian không sai biệt lắm, liền lấy một ly nước, chuẩn bị bưng lên cho Giang Trúc Tâm uống, cũng cho Giang Trúc Tâm một cái hôn chào buổi sáng nữa.
Tuy nói buổi tối không được như ý nguyện, nhưng đây cũng là lần đầu tiên sau khi hai người xác nhận quan hệ qua đêm ở bên ngoài, là một ngày đáng giá để kỉ niệm mà.
Chỉ là lúc đến tầng gác mái, Tần Phú Hữu lại nghe được thanh âm Giang Trúc Tâm đang rầm rì.

Vì vậy sắc mặt hắn liền thay đổi, nhanh chân vọt vào bên trong.
Chỉ thấy Giang Trúc Tâm ôm bụng bộ dáng cực kì thống khổ.

Tần Phú Hữu trước tiên thông báo cho bác sĩ tư nhân trước, đồng thời gọi xe, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát đến bệnh viện.
"Bảo bối, bảo bối, em rất đau có phải không? Đừng sợ, sau năm phút nữa bác sĩ liền tới rồi." Tần Phú Hữu để cái ly xuống, sau đó ôm Giang Trúc Tâm vào trong lồng ngực của mình, căng thẳng mà an ủi.
"Cũng, cũng không phải rất đau." Giang Trúc Tâm suy yếu nói.

Cậu hiện tại cảm thấy mình sắp điên rồi, loại đau đớn này không giống như đau dạ dày, cũng không phải đau bụng, thậm chí là đau từng cơn, một lúc cực kì đau, một lúc thì lại đỡ hơn.
Tần Phú Hữu ôm lấy cậu, thân thể ấm áp kia cũng khiến cậu ấm áp theo luôn.

Điều này cũng khiến Giang Trúc Tâm cảm thấy hơi hơi tốt hơn một chút.
Thế nhưng Tần Phú Hữu không tin đâu, tay Giang Trúc Tâm bình thường đều rất ấm áp, bây giờ đều lạnh hết cả rồi, bộ dáng như vậy thì làm sao mà không đau cho được.
Tần Phú Hữu đem lòng bàn tay hỏa khí thịnh vượng của mình, xoa nhẹ trên bụng của Giang Trúc Tâm.

Giang Trúc Tâm cảm giác càng tốt hơn, chân mày đang nhăn lại cũng hơi giãn ra.
"Xe đến rồi." Tần Phú Hữu tiếp điện thoại, bác sĩ và xe cũng đồng thời đến, sau một khắc hắn liền bọc Giang Trúc Tâm ở trong chăn, ôm lấy Giang Trúc Tâm liền đi xuống.
Giang Trúc Tâm chỉ từ mấy lần ngắn ngủi cũng đã có thói quen bị ôm, bây giờ cậu cũng không còn bài xích nữa, thậm chí còn có chút bởi vì hành vi quý trọng này của Tần Phú Hữu mà đắc ý.
Bác sĩ đơn giản ở trên xe hỏi khám một phen, vừa mới bắt đầu hoài nghi Giang Trúc Tâm bị ngộ độc thức ăn, viêm dạ dày cấp tính gì đó, nhưng một ít câu trả lời của Giang Trúc Tâm tựa hồ có chút lệch đi.
Giang Trúc Tâm có cùng bác sĩ nói việc cậu súc rửa ruột, thế nhưng căn cứ theo lời Giang Trúc Tâm nói, lúc cậu làm đều theo hướng dẫn, không nên phát sinh việc đau bụng như vậy mới đúng.

Cho nên nếu muốn chẩn đoán chính xác, thì vẫn phải đi bệnh viện xét nghiệm máu, chụp phim mới được.
"Tần tổng, ngài trước tiên lấy một ít dầu cù là đổ vào lòng bàn tay, sau đó xoa bụng cho Giang tiên sinh theo chiều kim giờ, như vậy có thể giảm bớt đau đớn cho Giang Trúc Tâm.

Bác tài, làm phiền nâng nhiệt độ trong xe cao thêm hai độ.
Kế tiếp chính là đến bệnh viện gần nhất khám là được, Tần tổng không cần truyền tâm tình lo lắng cho Giang tiên sinh.

Cơn đau của Giang tiên sinh cũng không có tính kéo dài, trong thời gian ngắn sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng." Bác sĩ nhanh chóng làm tất cả mọi việc có thể làm được trong khả năng.

Tần Phú Hữu cũng ổn định tâm tình, âm thanh vốn hơi sốt sắng cũng mềm nhẹ hơn rất nhiều.
"Bảo bối, em sẽ không sao đâu, chúng ta ngoan ngoãn đi bệnh viện nha."
"Em không phải trẻ con, không cần dỗ dành em như vậy đâu." Đôi mắt của Giang Trúc Tâm không dám nhìn bác sĩ, liền vùi đầu vào trong lồng ngực của Tần Phú Hữu.
Vốn dĩ cậu muốn nói chuyện cứng rắn một chút, nhưng sau khi nói ra lại giống như là đang làm nũng vậy.

Sau khi phát hiện điểm ấy, thì một đường Giang Trúc Tâm đều không muốn mở miệng nữa luôn.
Xe rất nhanh liền tới bệnh viện tư nhân, Tần Phú Hữu có quen biết với viện trưởng của bệnh viện tư nhân này.

Cho nên khi Giang Trúc Tâm đi vào, cũng không cần phải xếp hàng, mà trực tiếp được đưa đi làm kiểm tra.
Lúc Giang Trúc Tâm bị rút máu còn đang suy nghĩ, con người nha, có quan hệ nhân tế chính là tốt.

Trước đây, lúc cậu đi khám phát sốt cảm mạo đều phải xếp hàng thật lâu, hiện tại lại là một đường thông suốt luôn.
Nhưng mà cái loại tô sảng này sau khi bác sĩ chủ trị nói ra một câu, thì trong nháy mắt biến mất hoàn toàn.
"Giang tiên sinh, chúng tôi nghi ngờ cậu mang thai rồi, ha ha ha." Bác sĩ này tựa hồ có chút hài hước, nói xong còn ngửa đầu cười ha ha.
Giang Trúc Tâm ôm bụng, nghĩ: Tui xỉu, không nghĩ tới bác sĩ không cần xếp hàng lại không đáng tin như vậy, sau này vẫn là xếp hàng đi khám thôi, đi cửa sau cái gì cơ chứ.
Một người đàn ông mà cũng có thể mang thai được sao? Chuyện cười này cũng quá lớn rồi é..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK