Kì thực, bây giờ Giang Trúc Tâm còn có chút run chân, tối hôm qua náo loạn cả một đêm nên đến giờ vẫn còn để lại di chứng.
Chờ sau khi Giang Trúc Tâm dùng cùi chỏ muốn đẩy khuôn mặt của Tần Phú Hữu đến méo mó thì cửa thang máy liền mở ra, nhưng mà sau khi cửa mở ra, thì lối ra cũng không phải đại sảnh lầu một mà là bãi đậu xe ngầm.
"Thật nhanh nha, đến rồi đó." Tần Phú Hữu khẽ mỉm cười, sau đó liền dắt tay Giang Trúc Tâm, động tác rõ ràng nhìn thì ôn hòa nhưng Giang Trúc Tâm lại phát hiện mình hoàn toàn giãy không ra khỏi đối phương.
Giang Trúc Tâm nhớ đến, mình cũng có thói quen tập thể hình mà! Sức mạnh kì lạ của Tần Phú Hữu là chuyện quần gì đang xảy ra nha!!
Nhưng chờ tới khi Tần Phú Hữu lôi kéo cậu đi tới một chiếc Maserati màu hồng nhạt, đôi mắt Giang Trúc Tâm bị lóe mù trong nháy mắt, nhất thời liền quên luôn cả giãy dụa.
Tần Phú Hữu thừa dịp Giang Trúc Tâm ngoan ngoãn mấy giây, liền ôn nhu đem cậu đẩy lên ghế phó lái, tiện thể giúp Giang Trúc Tâm thắt dây an toàn.
"Thật không tiện, xe tối hôm qua mà tôi lái đến bị bẩn đã mang đi rửa, chiếc hiện tại này là mượn từ bạn gái của bạn tôi." Tần Phú Hữu cũng có chút lúng túng, cái xe hồng nhạt này thật sự nhìn quá ngốc(*), muốn lái nó xác thực cần phải có dũng khí không nhỏ.
(*) từ gốc trong QT là tao bao, nhờ baidu thì thấy nó đề cập đến đây là một phương ngữ để chửi, để chỉ những người thích thể hiện, nhưng chủ yếu là là chỉ một người hơi ngốc.
"Xe của anh.....!Là nhãn hiệu gì?" Lúc Tần Phú Hữu nói xe này là mượn của bạn hắn, Giang Trúc Tâm cũng nghĩ đến việc hình như là mình ói ra xe, cậu chột dạ nghĩ, không phải là tối hôm qua mình ói ra xe của Tần Phú Hữu đấy chứ?
"Hả? Nhãn hiệu sao? Là Maybach, em thích không? Nếu thích, chỉ cần em nói một tiếng, tôi sẽ mua cho em một chiếc khác." Tần Phú Hữu hời hợt chớp mắt, còn tiện thể khởi động xe.
Vốn dĩ, trong mắt Giang Trúc Tâm Maserati gì đó đã là thứ cực kì xa vời, nhưng bây giờ cậu không chỉ có ngồi lên, mà cái tên đang lái xe này còn nói muốn đưa cho cậu một chiếc Maybach.
Chuyện này quả thật quá cmn ảo mộng rồi, có được không?
"Không phải, nhưng anh là gì của tôi mà muốn đưa xe cho tôi nha!" Giang Trúc Tâm nhéo phần đùi non của mình để nỗ lực giữ tỉnh táo, Giang Trúc Tâm cậu mới sẽ không dễ dàng bị viên đạn bọc đường của chủ nghĩa tư bản vạn ác này đập cho choáng đâu.
"Nếu như có thể, tôi thật lòng muốn trở thành chồng của em, nhưng tôi biết việc gì cũng phải phát triển từ từ, không bằng chúng ta trước hết bắt đầu từ quan hệ người yêu đi." Tần Phú Hữu thập phần bình tĩnh, khiến cho Giang Trúc Tâm đang ngồi ở một bên, cũng không nhịn được phải phát điên.
"Người yêu cái quỷ gì! Chúng ta ngay cả bạn bè cũng không phải mà!"
"Được, vậy trước tiên bắt đầu từ bạn bè đi.
Bạn thân mến của tôi, xin hỏi em đang ở đâu vậy? Nếu như em không nói, thì trước hết tôi đem em mang về nhà, có được không?" Tần Phú Hữu cũng không làm khó Giang Trúc Tâm, bây giờ xe đã ở trên đường, hắn cũng không ngại trước tiên đem Giang Trúc Tâm cướp đoạt về nhà.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi Giang Trúc Tâm cùng Tần Phú Hữu giao lưu đó, cậu đã biết người này thật sự có thể làm như vậy, liền sợ đến mức nhanh chóng nói ra địa chỉ tiểu khu hiện tại mình đang ở.
Cho nên, cậu lại càng bỏ lỡ cơ hội phản bác lại quan điểm Tần Phú Hữu nói bọn họ là bạn bè.
Chờ đến khi cậu nhớ ra, thì Tần Phú Hữu đã dời sang đề tài khác, mỗi khi Giang Trúc Tâm muốn cùng Tần Phú Hữu làm rõ quan hệ, thì kết quả đương nhiên đều là thất bại.
"Đến." Tần Phú Hữu ngoắc ngoắc khóe miệng.
"Chỗ đậu xe của tiểu khu em khá tốt đấy."
Tần Phú Hữu cũng không nghĩ tới, nơi ở hiện tại của Giang Trúc Tâm thế nhưng lại là bất động sản nhà bọn họ, nơi này được xây dựng chính là để cho thuê.
Giang Trúc Tâm ở nơi này, Tần Phú Hữu cực kì vui vẻ, người nhất kiến chung tình dĩ nhiên lại cùng mình có duyên phận như vậy, quả nhiên bọn họ vốn là trời sinh một đôi!
Giang Trúc Tâm cũng không biết, phòng trọ cậu vất vả tìm kiếm mới được nơi thích nhất, lại là địa bàn của Tần Phú Hữu.
Cậu căn bản không có ý tiếp lời Tần Phú Hữu, cho nên khi xe dừng lại, Giang Trúc Tâm vội vội vàng vàng té ngã lộn nhào mà xuống xe.
Vừa nãy tại khách sạn là do cậu bất cẩn, ở trong xe cũng là do nhất thời đau đầu nên mới nói ra địa chỉ cụ thể.
Nhưng cũng may là, Tần Phú Hữu còn không biết cậu ở phòng số mấy của tầng một, ít nhất thành lũy cuối cùng này cậu không thể để nó dễ dàng bị công phá!!
Đổi lại trước đây, Giang Trúc Tâm sẽ suy xét đến việc có nên chuyển nhà hay không.
Nhưng ở G thị, mà muốn tìm được căn phòng trọ mình vừa ý là việc rất khó.
Hơn nữa, bây giờ cậu vẫn còn đang trong tình trạng thất nghiệp, chưa tìm được công việc khác cho nên vẫn là không thể quá tùy hứng.
"Trúc Tâm, em nghỉ ngơi cho tốt.
Tôi ngày mai lại đến tìm em, chúng ta liên lạc qua điện thoại." Tần Phú Hữu thấy Giang Trúc Tâm hoang mang như vậy, liền biết không thể tiếp tục ép cậu.
Vì thế, hắn lưu luyến cùng Giang Trúc Tâm vẫy tay nói tạm biệt, nhịn xuống không đi theo sau cậu.
Giang Trúc Tâm không chỉ không phản ứng lại hắn, mà còn chạy nhanh hơn nữa.
"Thật hoạt bát." Tần Phú Hữu lưu luyến nhìn theo bóng lưng chật vật của Giang Trúc Tâm, mãi đến khi Giang Trúc Tâm rời khỏi tầm mắt của mình, hắn mới tiếc nuối thở dài.
Vừa mới từ biệt đã liền lưu luyến, tình yêu thật sự là thứ thần kì a!
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Trúc Tâm: Yêu ngươi cái đầu to bí đao da!!!
(ALice: theo mị tra được nó là một câu chửi, còn nghĩa là gì thì mị tra không nổi, cao nhân nào đi ngang xin chỉ giáo.).
Danh Sách Chương: