Edit + Beta: ALice.
Cuối cùng, Tần Phú Hữu đương nhiên cũng không giống như cảnh sát xem Cảnh Viên Bảo như phạm nhân mà thẩm vấn.
Hành vi mang tính áp bức như lấy đèn bàn soi vào mặt cũng không xảy ra trên người Cảnh Viên Bảo.
Hắn chỉ là cực kì thận trọng đưa ra vấn đề mà thôi.
Tần Phú Hữu thật ra nói ba phải cái nào cũng được, hắn không nói ra hoàn toàn sự việc của Giang Trúc Tâm.
Thậm chí ngay cả hỏi đều không dùng tới chủ ngữ là Giang Trúc Tâm.
Nhưng vấn đề này lại có thể khiến cho người khác phản ứng đầu tiên là nói tất cả những gì trong lòng cảm nhận được ra, giống Cảnh Viên Bảo vậy.
Y làm bạn thân nhiều năm với Tần Phú Hữu như thế, cũng chưa từng thấy bộ dáng thực sự khẩn trương của Tần Phú Hữu, nên cũng nói ra toàn bộ hoài nghi của y.
"......!Sao cậu còn không phủ nhận, tôi còn đang chờ cậu phun tào tôi nằm mơ giữa ban ngày đấy." Cảnh Viên Bảo nói với Tần Phú Hữu y hoài nghi Giang Trúc Tâm mang thai xong, ngay cả lần giải phẫu này cũng không phải bởi vì trướng khí, mà là vì sinh sản.
Sau khi nói xong thì chính y cũng cảm thấy mình có bệnh.
Tự mình phán đoán thì cũng thôi, thế nhưng còn nói cho Tần Phú Hữu nghe nữa chứ, y không tự giác đều phải cảm thấy đỏ mặt thay mình luôn đó.
"Không hổ là Nguyên Bảo." Tần Phú Hữu lại không tiếp lời Cảnh Viên Bảo nói, mà hắn chỉ là thần sắc thả lỏng.
Cái loại cảm giác nghiêm túc vừa rồi với Cảnh Viên Bảo nháy mắt cũng trở thành hư không, thậm chí còn mang theo một chút cảm giác thảnh thơi.
Cảnh Viên Bảo lập tức liền sờ không được đầu óc, Tần Phú Hữu trước đây có vui giận thất thường như thế sao?
"Tần Phú Quý, chuyện gì đây? Có việc thì nói, cậu như vậy khiến tôi thấy hoảng lắm biết không." Cảnh Viên Bảo nhếch chân lên bắt chéo, kẹp lấy vị trí trọng điểm.
Trước đây, Tần Phú Hữu chưa từng có việc trong chốc lát mặt than, trong chốc lát lại xán lạn giống như vậy.
Cái loại khác thường này khiến Cảnh Viên Bảo run bần bật, rất sợ Tần Phú Hữu một cái không lưu ý liền giết hắn.
"Nguyên Bảo, cậu là người nhạy bén nhất trong số tất cả các bạn bè của tôi đấy." Tần Phú Hữu cười tủm tỉm với Cảnh Viên Bảo đang ngồi đối diện, lúc nói chuyện ngữ khí cũng ôn nhu đến mức khiến Cảnh Viên Bảo khó chịu.
Lời tiếp theo của Tần Phú Hữu khiến Cảnh Viên Bảo nổ đến da đầu tê dại, trong phút chốc cảm thấy thế giới đều là huyền huyễn, "Tráng Tráng xác thật là từ trong bụng của Trúc Tâm ra tới.
Nói vậy Nguyên Bảo cậu cũng biết việc này có bao nhiêu kinh hãi thế tục rồi đấy, cho nên hy vọng cậu tạm thời bảo mật trước."
Cảnh Viên Bảo vốn đang chờ mong bị Tần Phú Hữu mắng tỉnh, thì cuối cùng rõ ràng ý thức được, chân tướng mà y phỏng đoán, thật sự một chút không thẹn với thông minh tài trí của y......
Thật mẹ nó kinh tủng luôn đấy.
Ước định tốt với Tần Phú Hữu sẽ không nói chuyện này với bất cứ ai kể cả Mạc Đắc Quỳnh xong, thì Cảnh Viên Bảo liền run rẩy mà cùng với Tần Phú Hữu rời khỏi thư phòng.
Cảnh Viên Bảo: Tuy nói trước đây cũng có nghĩ đến, nhưng mà sau khi được đương sự xác nhận xong, thì sao mình cứ có cảm giác nếu tin tức này bị tiết lộ ra ngoài, thì sẽ bị giết người diệt khẩu vậy chứ?
Vì thế kế tiếp Giang Trúc Tâm liền phát hiện, lúc Cảnh Viên Bảo nhìn cậu vẻ mặt đều đặc biệt phức tạp, rất giống như trên người cậu mọc ra hoa gì vậy đấy.
"A Quỳnh, Nguyên Bảo, buổi tối các con liền ở nhà ăn cơm đi, ta bảo phòng bếp nấu đồ ăn ngon cho các con." Sau khi cảm thấy mỹ mãn mà đùa Tráng Tráng xong, mẹ Tần cuối cùng cũng nhớ tới trong nhà còn có hai vị khách.
Hiện tại tuổi tác của bà đang vào thời mãn kinh, khoảng thời gian trước xác thật cũng phiền lòng khí táo.
Nhưng bây giờ sau khi có Tráng Tráng thì mẹ Tần chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, tâm tình sung sướng.
Mãn kinh gì đó, ngay cả thuốc cũng không cần uống, liền cứ tự nhiên như vậy mà qua đi.
"Không được đâu dì, buổi tối còn còn đi hẹn hò mà ~" Mạc Đắc Quỳnh là người đầu tiên cự tuyệt lời mời của mẹ Tần.
Rốt cuộc thì gã là một tên cực kì ham thích yêu đương, hiện tại có mục tiêu mới cũng đã hẹn người ta ra rồi, chờ một lát gã còn phải đi đón người nữa, cho nên lời này cũng không phải là lời nói khách khí gì.
Cảnh Viên Bảo cũng lắc đầu: "Bên công ty con cũng có chuyện cần con phải đi xử lý một chút, lần tới bọn con sẽ cùng ăn cơm với dì nhé."
Không chỉ có công ty có việc, hiện tại y cũng nhu cầu gấp gáp muốn tìm một chỗ nào đó tiến hành tiêu hóa tin tức mà Tần Phú Hữu mang lại cho y.
Suy nghĩ như này quả nhiên vẫn cần phải bình tĩnh tiến hành trong lúc gõ code mới được! Quyết định vậy đi, chờ lát nữa sau khi giải quyết xong vấn đề của công ty, thì y phải ở lại công ty gõ code suốt một đêm mới được......
"A Quỳnh là muốn đi hẹn hò, đây là việc lớn hạng nhất, nhưng mà công việc thì làm đến khi nào mới xong.
Con cũng phải chú ý tới thân thể cho tốt, đừng luôn nghĩ tuổi trẻ thì liền tùy ý tiêu xài.
Hơn nữa, con cũng 30 xuất đầu rồi, không còn trẻ nữa đâu." Mẹ Tần mỉm cười giữ lại, không chút nào phát hiện mình đã đâm Cảnh Viên Bảo một đao.
"Con sẽ chú ý thân thể mà dì, cảm ơn dì đã quan tâm......" Cảnh Viên Bảo đi theo sau Mạc Đắc Quỳnh, lần này cho dù mẹ Tần có giữ lại như thế nào, thì y cũng phải về công ty làm việc.
Trước khi đi, Cảnh Viên Bảo vẫn luôn nhấp nhấp miệng, nhỏ giọng nói với mẹ Tần: "Dì, con không già, bộ dáng này của con mà đi ra ngoài, người ta còn nói con mới lên cao trung thôi đó."
Sau khi nói xong, Cảnh Viên Bảo cũng không dám nhìn vẻ mặt của mẹ Tần mà vội vàng chậm rãi túm Mạc Đắc Quỳnh chạy mất.
Mà mẹ Tần phản ứng lại xong liền cười như được mùa, Cảnh Viên Bảo rời khỏi cổng lớn biệt thự rồi mà vẫn còn có thể nghe được tiếng cười trung khí mười phần kia của mẹ Tần.
Cảnh Viên Bảo:......Xong rồi, lịch sử đen tối.
"Vừa rồi cậu nói với dì cái gì vậy, khiến dì ấy cười vui vẻ đến như vậy?" Vừa rồi Cảnh Viên Bảo nói quá nhỏ, cho nên Mạc Đắc Quỳnh hoàn toàn không nghe được câu nói cuối cùng mà Cảnh Viên Bảo quật cường nói với mẹ Tần.
Cũng còn may là Mạc Đắc Quỳnh không nghe được, bằng không không phải là cho Mạc Đắc Quỳnh thêm đề tài để cười nhạo y sao?
"Này này này, sao lại không để ý tới tôi vậy, ngay cả vì sao dì lại cười cậu cũng không nói cho tôi luôn, có còn xem tôi là anh em tốt hay không đây!!" Mạc Đắc Quỳnh đôi mắt xoay chuyển, mình có nên thử giả khóc hay không, quấy rầy Cảnh Viên Bảo một phen, cho dù không moi được chân tướng, thì cũng có thể ghê tởm y một chút.
Có thể nói là trách nhiệm lớn nhất của bạn xấu.
"Chúng ta không phải là anh em tốt, chúng ta là chị em tốt." Không nghĩ tới còn chưa đợi Mạc Đắc Quỳnh giả khóc ghê tởm Cảnh Viên Bảo trước, thì Cảnh Viên Bảo đã nhanh hơn một bước mà cong tay hoa lan chọc chọc trán Mạc Đắc Quỳnh một cái, khiến cho Mạc Đắc Quỳnh tức đến thiếu chút bay màu.
Cảnh Viên Bảo này chính là đang khiêu chiến vị trí tôm tích đệ nhất suốt 29 năm nay của Mạc Đắc Quỳnh gã đấy.
"Vậy em gái tốt, em nói cho chị nghe xem, vừa rồi vì sao dì lại......"
"Cậu lại chuẩn bị bla bla bla sao? Hẹn em gái nhà người ta, ngày đầu tiên liền cho người ta leo cây?" Cảnh Viên Bảo quyết đoán cắt ngang Mạc Đắc Quỳnh lảm nhảm, còn em gái tốt đấy, ngay cả xưng hô cũng muốn chiếm tiện nghi, không lớn không nhỏ, Cảnh Viên Bảo còn lớn hơn một tuổi so với gã đấy!
(ALice: Câu này trong QT là "Ngươi là chuẩn bị ku ku ku sao?" Mị cũng không hiểu ý câu này cho lắm, nên chỉ edit theo mạch truyện thôi.)
"......." Mạc Đắc Quỳnh bị đánh trúng tim đen, đánh tới đau đớn.
Nhớ rõ trước kia chính là bởi vì không cẩn thận mà thả bồ câu một em gái, sau đó thì không có sau đó nữa, bài học đau đớn kịch liệt này gã vẫn nhớ cực kì rõ ràng luôn đấy.
Vì thế cũng không có tâm tư mà đấu võ mồm với Cảnh Viên Bảo, vẻ mặt của gã "hôm nay buông tha cho cậu trước", sau đó mới chạy đến chiếc Maserati màu hồng nhạt sến súa kia, lái xe chạy mất.
Cảnh Viên Bảo nhún nhún vai, cũng xem như tránh thoát khỏi quá trình bị truy vấn.
......!Cái câu không muốn thừa nhận mình đã không còn trẻ tuổi nữa, vẫn nên phong ấn vĩnh viễn lại đi.
Tần gia.
Chuyện mà Cảnh Viên Bảo hy vọng bị phong ấn, đã bị mẹ Tần xem như chuyện cười mà kể cho bốn người còn lại trong nhà.
Ngay cả Tráng Tráng cũng may mắn nghe được mẹ Tần kể ra bí mật nhỏ của chú Cảnh Viên Bảo cơ mà.
"Vẫn là A Quý nhà chúng ta lợi hại, ở thời kì hoàng kim này liền kết hôn, ngay cả con cái cũng không cần sầu nữa." Mẹ Tần tổng kết như vậy, sau đó lại bắt đầu cười ngây ngô với Tráng Tráng còn đang nằm trong tã lót.
Mặc kệ là Tần Phú Hữu kết hôn, hay là sau khi Tần Phú Hữu kết hôn với đàn ông thế nhưng còn có thể có con, toàn bộ đều là những việc mà trước đây mẹ Tần không đoán trước được.
Cái loại đạt được không nằm trong kế hoạch này, khiến mẹ Tần không nghĩ tới ở độ tuổi này còn có thể có được nhiều kinh hỉ như vậy.
Nhưng mà ba Tần và mẹ Tần tuy rằng đều đã hơn 50 tuổi, lại bởi vì bảo dưỡng thích đáng, cho nên nếu không nhìn kĩ, thật ra không nhìn ra được bọn họ thế nhưng cũng là người làm ông bà nội.
Nếu một nhà năm người ra ngoài, có lẽ sẽ đạt được tỉ lệ quay đầu rất cao.
Mẹ Tần cũng nghĩ đến điểm này, cho nên chỉ hận Tráng Tráng không thể nhanh chóng lớn lên, sau này bọn họ cùng nhau ra ngoài du lịch có thể chụp được thật nhiều ảnh chụp và video.
Hơn nữa Tần Phú Hữu và Giang Trúc Tâm lớn lên đẹp như vậy, Tráng Tráng sau này cũng tuyệt đối sẽ là bảo bảo có nhan giá trị siêu cao, chỉ mới nghĩ thôi, mà đã khiến mẹ Tần cảm thấy thật chờ mong.
"Vẫn là bảo bối lợi hại, tất cả mọi thứ con có đều là bảo bối cho con." Tần Phú Hữu cũng đầy mặt tự hào.
Trước kia trong nhà xác thật có tiền, người khác cũng cực kì hâm mộ gia đình hắn.
Hơn nữa bản thân hắn cũng nhiệt tình yêu thương học tập, nên bản thân và gia thế càng trở thành sự tồn tại đáng giá khiến người khác cảm thấy lóng lánh.
Nhưng mà cũng có chỗ khiến Tần Phú Hữu tiếc nuối, đó là hắn chưa từng yêu đương.
Một người ở trong mắt người khác cái gì cũng có, nhưng lại chưa từng yêu đương, nói ra có thể sẽ không có bao nhiêu người tin tưởng đâu.
Tần Phú Hữu thà thiếu chứ không ẩu, nên vẫn luôn không gặp được người mình thích.
Cho dù ý thức được mình chỉ thích đàn ông, nhưng Tần Phú Hữu cũng vẫn không tìm được người mình thích.
Trước đây hắn cũng giống như mẹ Tần, căn bản sẽ không nghĩ đến việc mình sẽ thích một người đến vậy, còn có thể có được một đứa bé có huyết mạch tương thông với đối phương.
Tiếp theo, trong lúc ngẫu nhiên hắn liền gặp được Giang Trúc Tâm.
Tần Phú Hữu vốn dĩ chính là người có năng lực hành động siêu mạnh, khó được gặp được một người thích như thế, vì thế hắn liền bắt đầu hành động.
Không chỉ như thế, còn cùng Giang Trúc Tâm một phát liền trúng.
Đây quả thực chính là vận mệnh an bài, sao có thể không khiến hắn tự hào được chứ?
Hắn chính là người được vận mệnh chiếu cố, mới có thể có được Giang Trúc Tâm!
Thật sự không quen nhìn Tần Phú Hữu khoe khoang như vậy, ba Tần liền hừ một tiếng, "Vậy, lúc trước quỹ xây dựng sự nghiệp của con là của ông chủ nào cho con vậy cà?"
"Là ba cho con." Tần Phú Hữu ngoan ngoãn ngồi yên, giống như cái người khoe khoang vừa rồi kia chẳng phải là hắn.
Tuy rằng Tần Phú Hữu vốn dĩ cũng là một người rất lợi hại, nhưng đồng thời cũng là vì có một khoản tiền riêng mà ba Tần cho lúc trẻ, cho nên hắn mới có thể trong thời gian ngắn như vậy mà tích lũy ra càng nhiều tài phú.
Hiện tại tuy nói hắn không phải là nhà giàu số một, nhưng cũng không cách nhà giàu số một bao lớn.
Nhưng nếu thêm vào cả tài phú của mẹ Tần và ba Tần nữa, thì kia đại khái là một con số khổng lồ đấy.
Nhưng mà này không quan trọng, dù sao hiện tại biết tiền của người một nhà Tần Phú Hữu bọn họ xài mãi không hết là đủ rồi.
Mà hắn, Tần Phú Hữu chính là nhân sinh người thắng.
Giang Trúc Tâm che miệng cười trộm, bộ dáng này của Tần Phú Hữu thật đúng là có chút hiếm thấy.
Rốt cuộc thì trừ bỏ không biết xấu hổ ở trước mặt cậu ra, thì Tần Phú Hữu trước mặt người ngoài vẫn luôn là ôn tồn lễ độ, trước mặt ba mẹ cũng là bộ dáng rất bình tĩnh, rất ít khi có vẻ mặt ngoan ngoãn như vậy.
Show ân ái show đến trên người cha mẹ, quả thật là đụng vào tường mà.
"Hừ." Ba Tần liền một vẻ lần này tha cho con, sau đó lại vươn ngón tay ra đùa Tráng Tráng, nghiêng tai nói: "Vốn dĩ muốn sau này cười nhạo con trừ bỏ tiền ra thì cái gì cũng chẳng có đấy, nhưng thoạt nhìn con đúng là con cưng của ông trời, vậy mà đụng phải được vận may như vậy."
Giang Trúc Tâm:......Cha ruột có khác..
Danh Sách Chương: