Nhưng trong không gian thoải mái như thế này cũng không thể giúp tâm trạng Tiêu Huyền khá lên.
Hắn mặc áo ngủ đờ người nằm trên giường, không ăn không uống cũng không nhận bất kỳ phỏng vấn của nhà báo nào. Giống như hắn bị đả kích rất lớn.
Trên thực tế, đả kích mà boss chịu không phải vì lễ trao giải tệ hại mà là vì đứa ngốc Tạ Tiểu Vũ kia.
Tiêu Huyền có làm sao cũng không hiểu tại sao cậu lại thay đổi nhanh như vậy, giống như ngày hôm trước vẫn là đứa trẻ trong sáng, hôm nay lại thành thiếu niên cả người đầy gai.
Tiêu Huyền có rất nhiều lời không nói ra, cũng có rất nhiều việc sẽ không làm.
Cho nên vì vậy mà dễ dàng buông tay để cậu rời đi?
Mỗi lần suy nghĩ như vậy xuất hiện trong đầu, Tiêu Huyền sẽ khó chịu gần như sụp đổ.
Hắn thật sự không biết nên làm thế nào.
Vào đêm khuya, khi tất cả mọi thứ đều chìm vào yên tĩnh, cửa phòng khách sạn đột nhiên bị mở ra.
Tiêu Huyền cau mày, ngồi dậy định quở mắng nhân viên nhưng sau đó lại ngạc nhiên khi thấy Trần Lộ ăn mặc thời trang bước vào, có lẽ là vừa quay quảng cáo.
Vương tử điện hạ đóng cửa lại, xách theo một túi to đi đến trước cửa sổ như vào chỗ không người, mỉm cười nhìn Tiêu Huyền: "Cậu sao rồi, muốn tự sát à?"
Tiêu Huyền không nghỉ ngơi tốt, sắc mặt trắng bệch nằm lại chỗ cũ: "Ai cho cậu vào."
Trần Lộ ngồi xuống sô pha cạnh giường: "Đây là khách sạn của mẹ tôi. Tôi muốn đến phòng nào thì đến."
Ai cũng biết gia cảnh của vị thiếu gia này rất hiển hách, Tiêu Huyền nhàn nhạt liếc anh: "Đừng làm phiền tôi, coi chừng tôi khiếu nại các cậu."
Vì Trần Lộ là con lai nên có đôi mắt xanh vô cùng sâu, trong đôi mắt ấy hiện ra chút ý cười: "Cho nên bây giờ tôi đến bồi thường đây."
Nói xong thì lấy một chai rượu nước ngoài từ trong túi ra đặt mạnh lên người Tiêu Huyền, sau đó lại tiếp một chai rồi thêm một chai.
Cuối cùng boss bị ném rượu vào bụng cũng tức giận ngồi dậy: "Cậu làm cái quái gì vậy?"
Trần Lộ tự mở nắp ra, uống một hớp rồi sau đó giơ về phía Tiêu Huyền chất vấn: "Thấy tâm trạng cậu không tốt mà không ai để ý tới nên đến an ủi một tý. Ngày mai tôi về Bắc Kinh rồi để xem ai quan tâm cậu."
Tiêu Huyền lẳng lặng nhìn anh sau đó cũng ủ rủ uống rượu, thuận miệng hỏi: "Về gấp vậy?"
Trần Lộ nói: "Sức khỏe vợ tôi không khỏe, không muốn để em ấy ở đó một mình."
Tiêu Huyền cười bất đắc dĩ.
Trần Lộ nói: "Sao vậy?"
Tiêu Huyền nói: "Tên nhóc cao quý độc lập như cậu sao có thể đối xử với người khác tốt như vậy?"
Nghe vậy Trần Lộ nghĩ một hồi, sau đó trả lời rất dứt khoát: "Vì tôi yêu em ấy."
Dường như chữ này rất mơ hồ với Tiêu Huyền, hắn không nói gì ngẩng đầu nốc mấy ngụm lớn chất rượu màu hổ phách kia. Tuy rằng cố gắng bình tĩnh nhưng thật sự... chán nản như vậy.
Trần Lộ như có ám chỉ, nhỏ giọng nói: "Sau khi cậu yêu một người, thứ có thể thỏa mãn cậu không phải là đối phương làm gì cho cậu mà là cậu sẽ làm được gì cho người ấy."
Tiêu Huyền lắc đầu: "Tôi không làm được."
Trần Lộ đứng dậy đi tới mép giường, ngồi xuống hỏi: "Tạ Tiểu Vũ đi rồi?"
Tiêu Huyền gật đầu: "Ừ. Em ấy chê tôi không tôn trọng em ấy, tôi chỉ mắng em ấy..."
Trần Lộ cười: "Cậu chính là như vậy, cậu không biết sao. Lần đầu tiên lúc tôi tìm cậu lên lớp, cậu đập cây piano mắng tôi: "Cậu như vậy còn muốn ca hát à, đừng lãng phí thời gian của mọi người nữa!" Thật ra tôi biết cậu không có ý gì xấu, đó chỉ là tình cách quá tệ."
Đối mặt với lời nói thẳng thắn như vậy, Tiêu Huyền không nhịn được hỏi: "Cậu có thể hiểu, tại sao cậu ấy không thể hiểu?"
Trần Lộ cười: "Bởi vì tôi không quan tâm cậu. Cho dù hôm nay cậu có chết thì với tôi cũng chỉ là phải nhớ tham dự tang lễ của một người thôi."
Tiêu Huyền bị lời nói không chút kiêng kỵ của anh làm cứng họng.
Trần Lộ nhìn hắn: "Nhưng nếu Lâm Diệc Lâm nói nửa câu không tốt với tôi thì cả đời tôi cũng không quên được, hơn nữa còn khó chịu muốn chết."
Tiêu Huyền lẳng lặng nhớ tới thái độ khiêm tốn của Tạ Tiểu Vũ với mình, nét mặt dần trở nên trống rỗng.
Đột nhiên Trần Lộ cuối người duỗi tay cạnh mặt hắn, dịu dàng nói: "Tối nay cậu cô đơn quá hay là tôi ở đây với cậu ha?"
Tiêu Huyền nhìn gương mặt đẹp trai không có thiên lý của anh, nhất thời chán ghét không nói ra lời.
Trần Lộ cười cười đứng dậy: "Cậu cũng không còn là xử nam nữa, thật sự không thú vị. Bye."
Vừa nói xong thì đi ngay như lúc anh đến vậy, không chậm trễ chút nào.
Nhưng vương tử điện hạ đi đến cửa đột nhiên quay đầu lại: "Cậu đừng cứ luôn ngang ngạnh gây rối cho người khác nữa. Trước hết cậu hãy tự mình hiểu ra nếu không sau này còn tệ hơn bây giờ."
Một góc nào đó của Bắc Kinh có vẻ yên tĩnh hơn nhiều so với HongKong sầm uất.
Tạ Tiểu Vũ ngồi trong phòng ngủ ngơ ngác đọc tin tức liên quan tới boss. Cúi đầu, trong đôi mắt vẫn là sự quan tâm như xưa.
Cậu hâm mộ hắn nhiều năm như vậy, tất nhiên biết rõ về mặt ca hát Tiêu Huyền chưa bao giờ mắc sai lầm. Lần này đột nhiên xảy ra chuyện này, nhất định chịu đả kích rất lớn.
Đang ngây người thì Hạ Duy đột nhiên bước vào nói: "Tiểu Vũ, ăn cơm thôi."
Đứa ngốc không hề nghĩ ngợi, lập tức giấu đồ trong tay dưới gối.
Hạ Duy cũng vì vậy mà sững sờ trong chốc lát, sau đó bước vào rút tờ báo ra, chỉ vừa đọc một nửa đã lớn tiếng hỏi: "Không phải cậu đã không xem tin tức của anh ta rồi sao, sao cậu vẫn còn ngốc như vậy?"
Tạ Tiểu Vũ đối với lời thề còn chưa đáp xuống đất đã bị hủy tự biết mình đuối lý, cậu ngượng ngùng trả lời: "Tôi... sợ anh ấy xảy ra chuyện mà."
Hạ Duy không nhịn được: "Anh ta xảy ra chuyện thì có liên quan gì đến cậu, người ta là đại minh tinh! Thứ anh ta có là người lo cho mình, ai để ý đến cậu đang khó chịu ở đây hả?"
Tạ Tiểu Vũ cười khổ, không giải thích nữa.
Hạ Duy nhìn gò má thanh tú của cậu, đột nhiên xúc động muốn nói: "Cậu có biết... tôi... tôi..."
Câu nói không thể nói tiếp.
Tạ Tiểu Vũ nói nhỏ: "Tôi rời khỏi Tiêu Huyền không phải vì tôi không yêu anh ấy, mà là vì anh ấy không yêu tôi."
Vừa dứt lời đứa ngốc lập tức đứng dậy: "Buổi chiều còn phải đi phỏng vấn, không kịp ăn cơm rồi cậu ăn một mình nha."
Sau đó cầm balo cũ lên đi ra khỏi phòng, cũng không quay đầu lại.
Bỗng nhiên Hạ Duy cảm thấy có rất nhiều việc không phải Tạ Tiểu Vũ không hiểu, chỉ là cậu ấy không so đo không tìm hiểu sâu mà thôi.
Có đôi lúc, chúng ta khó phân được đâu là lòng tốt đâu là sự ngu xuẩn.
Mấy năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy chàng trai này Hạ Duy rất ngạc nhiên làm sao có người như vậy, sạch sẽ ấm áp như gió nhẹ đêm hè.
Ai nào hay, thời gian trôi qua, bí mật trong lòng cũng đã lắng đọng sâu như vậy rồi chứ?
Tạ Tiểu Vũ không có học vấn cũng không muốn viết đã từng làm trợ lý cho Tiêu Huyền vào lý lịch, cho nên vào lúc kinh tế khó khăn thế này muốn tìm một công việc rất khó.
Buổi phỏng vấn mà cậu đợi bao lâu, chỉ mới nói mấy câu đã bị đuổi ra. Hy vọng thành công thật sự mong manh.
Cậu buồn chán đi dạo đến khi trời tối mịt mới quay về, nhưng vào lúc cậu vừa mở cửa thì nghe thấy âm thanh của đàn ghita.
Tạ Tiểu Vũ ngây người nhìn vật dụng trong phòng khách để lộn xộn, hộp giấy thì để đầy đất ngạc nhiên nói: "Có chuyện gì vậy?"
Cả người Hạ Duy đầy mồ hôi, ngồi thẳng người nói: "Cậu xem âm thanh rất tốt đúng không?"
Lúc này Tạ Tiểu Vũ mới nhìn cái v4t to lớn vừa vào nhà, cậu rất tò mò đến nhìn: "Rất tốt, cậu lại có mối lớn hả?"
Vẻ mặt cương nghị của Hạ Duy hiếm khi xuất hiện chút dịu dàng, anh cười: "Không có. Chỉ là tôi nghĩ xem phim hiệu quả âm thanh tốt chút, hơn nữa cậu cũng có thể lấy để nghe nhạc."
Tạ Tiểu Vũ biết anh rất bận vốn không có nhiều thời gian ngồi ôm tivi mà coi phim, vì vậy cái loa này cuối cùng cũng chỉ có mình là người hưởng mà thôi.
Đứa ngốc có hơi ngượng, nhỏ tiếng nói: "Cám ơn..."
Trừ cái này ra cậu cũng không có kinh nghiệm nên nói gì lúc này mới tốt.
Hạ Duy hào phóng khoát tay: "Uây, tôi cũng lo tâm trạng cậu không tốt. Từ khi cậu về đến giờ cũng không thấy cậu chơi ghita nữa, luyện tập lâu vậy rồi đừng vì vậy mà bỏ nó."
Thứ liên quan đến âm nhạc luôn khiến Tạ Tiểu Vũ rất dễ nghĩ đến một người, cậu cười khổ: "Tôi bận tìm việc làm mà... không có thời gian thôi."
Hạ Duy không để ý đến giải thích của cậu, nói như ngày trước: "Bài hát cậu viết hay như vậy, nhất định phải tiếp tục kiên trì."
Người khen mình có lẽ trừ Lâm Diệc Lâm thì chỉ có người đàn ông đến khuông nhạc còn không biết là gì này thôi. Trong lòng Tạ Tiểu Vũ dâng lên cảm giác không thể nói, nhỏ giọng đáp: "Đừng có lừa tôi. Tôi biết trình độ của mình mà."
Hạ Duy ghét nhất là nhìn thấy dáng vẻ tự ti của cậu, lập tức hắng giọng nói: "Trình độ gì, hay là hay. Sao phải nói nhiều vậy, dù sao nghe tôi không sai đâu!"
Tạ Tiểu Vũ hơi mất mát cúi đầu, sau đó miễn cưỡng cười lên: "Ừ, sau này viết bài mới tôi hát cậu nghe."
Hạ Duy không phải là người tâm tư phức tạp, nghe vậy vui vẻ gật đầu tiếp tục ngồi xổm xuống thử máy.
Tạ Tiểu Vũ nhìn thấy anh quen thuộc như vậy, lời mắc kẹt ở cổ họng muốn nói lại thôi.
Mơ một giấc dài, sau này đột nhiên phát hiện nó vốn không chân thật sẽ có cảm giác gì?
Thích một người rất lâu rất lâu rất lâu, đột nhiên nhận ra người đó vốn không bước chân vào thế giới của mình sẽ là cảm giác gì?
Đêm khuya vắng người, Tạ Tiểu Vũ lẳng lặng nằm trên giường mất ngủ.
Dường như một khoảnh khắc như vậy rất dễ khiến người khác thương cảm.
Rõ ràng không nghĩ gì nhưng khi đầu ốc trống rỗng, nước mắt chợt rơi xuống.
Vì poster được dán lâu ngày trên tường nên để lại từng chỗ khác màu.
Dưới ánh trăng mờ mờ trông rất loang lổ.
Giống như ký ức rất lâu trước đây, cho dù bạn muốn quên thế nào cuối cùng vẫn sẽ nhớ một vài thứ, nó cũng không phải bụi mà có thể tùy tiện dùng lý trí xóa sạch.