Trần Lộ dùng điện thoại rọi đường đi dưới chân, ch4m rãi đi đến trước cửa nhà Tạ Tiểu Vũ, giơ tay lên gõ cửa.
Vừa hay hôm nay tâm trạng của đứa ngốc rất tệ nên không ra ngoài tìm việc. Cậu cẩn thận từ trong hỏi vọng ra: "Ai vậy?"
Vương tử điện hạ vịn khung cửa đáp: "Chúa cứu thế."
Mặc dù không thể nghe ra là ai, nhưng chất giọng và khí chất nghe vào cũng không giống người xấu.
Tạ Tiểu Vũ nghi hoặc từ từ mở cửa, nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Trần Lộ, giật mình nhường đường: "Sao... sao anh đến đây?"
Trần Lộ khom người bước vào, nhìn quanh căn phòng nhỏ chật hẹp này, rất không khách khí ngồi xuống giường: "Chả trách Tiêu Huyền sốt ruột lên như vậy. Sao cậu lại ở nơi thế này?"
Tạ Tiểu Vũ căng thẳng đứng tại chỗ, lời ít ý nhiều trả lời: "Tôi không có tiền."
Trần Lộ cười, con ngươi xanh biếc nhìn đứa ngốc, im lặng không lên tiếng.
Tạ Tiểu Vũ đóng cửa, nhỏ giọng hỏi: "Anh ấy... kêu anh đến sao?"
Trần Lộ thong dong đáp: "Không phải. Tự tôi đến thăm cậu không được sao?"
Tạ Tiểu Vũ bị dọa sợ đứng ngẩn ra không nói được câu nào.
Dường như cảm thấy trêu chọc đứa ngốc rất thú vị, Trần Lộ bí mật cong khóe môi, lấy một tờ giấy màu từ trong túi ra lắc lắc trước mặt Tạ Tiểu Vũ: "Cậu có muốn đi không?"
Tạ Tiểu Vũ mở to hai mắt nhìn tờ đăng ký thi tuyển, có hơi bất ngờ, nhìn qua nhìn lại giữa gương mặt Trần Lộ và tờ giấy.
Có ai mà không biết vị đại thần này đạt hạng nhất trong mùa thi đầu tiên. Tuy rằng khó tránh có hỗ trợ từ phía sau, nhưng thông qua TV được nhiều người biết tới, suy cho cùng thì dù thế nào cũng không phải chuyện gì xấu.
Trần Lộ thấy vậy lại lắc lắc tờ giấy, cười xấu xa: "Cậu muốn đi thì cứ đi. Không cần lo lắng gì cả, trước khi đến mười hạng đầu cậu sẽ không bị loại."
Tay Tạ Tiểu Vũ hơi run, cầm lấy tờ giấy đọc thật kỹ. Vẫn không dám tin lầm bầm hỏi: "Thật không?"
Trần Lộ chợt đứng dậy: "Đương nhiên là thật. Cậu cám ơn tôi thế nào đây?"
Tạ Tiểu Vũ không hiểu lắm, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao hơn mình rất nhiều.
Trần Lộ cố ý nheo mắt lại: "Dù sao cậu cũng không có gì, vậy cứ lấy thân báo đáp đi."
Nghe vậy, Tạ Tiểu Vũ suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi của mình, lập tức ném tờ giấy báo danh ra sau: "Đừng, đừng có đùa. Anh đi nhanh đi."
Trần Lộ từ từ ép tới gần cậu, nét mặt rất cám dỗ: "Tôi rất nghiêm túc đó. Cậu yên tâm, kỹ thuật của tôi rất tốt, sẽ không để cậu chịu đau. Cậu rời xa Tiêu Huyền lâu như vậy, cậu cũng rất muốn mà đúng không?"
Tạ Tiểu Vũ bị hắn chọc tức tới đỏ bừng mặt, chợt cầm lấy ly trà inox phía sau, lời lẽ đanh thép: "Nếu anh không đi, thì tôi không khách sáo nữa đâu!"
Nhìn dáng vẻ cau có của cậu, vương tử rốt cuộc cũng cười ra tiếng: "Sao cậu còn đứng đắn hơn cả Tiêu Huyền vậy?"
Đúng lúc này, cửa nhà đứa ngốc đột nhiên bị đẩy ra. Chẳng mấy chốc một nam sinh dáng người cao cao thở hổn hển kéo Trần Lộ qua một bên mắng: "Công ty có chuyện của anh đây hả???"
Trần Lộ ở trước mặt người khác và trước mặt Lâm Diệc Lâm chắc chắn là hai bộ mặt. Anh lập tức trở về bộ dáng đoan chính: "Là Tiêu Huyền kêu anh tới..."
Tiểu Lâm tử tức giận cắt ngang: "Anh đừng có xạo. Em đọc cuộc trò chuyện của hai người rồi. Ra ngoài đợi em."
Gương mặt Trần Lộ lộ vẻ thương tiếc ngay lập tức, cố ý nhìn vào mắt Tạ Tiểu Vũ rồi mới ôm túi ra ngoài.
Đứa ngốc căng thẳng như là nhìn thấy người thân, cuối cùng thở phào.
Lâm Diệc Lâm bất đắc dĩ hỏi: "Anh ấy có bắt nạt anh không?"
Tạ Tiểu Vũ gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Lâm Diệc Lâm biết tật xấu của Trần Lộ, nhặt tờ giấy báo danh dưới đất lên nhìn hai lần sau đó đặt lên bàn, nhỏ giọng nói: "Chuyện tình cảm, người khác có nói gì cũng vô dụng. Tự bản thân anh hiểu rõ chuyện gì là quan trọng nhất với mình. Còn cái này..."
Lâm Diệc Lâm quơ quơ tờ giấy trong tay, sau đó nói tiếp: "Có gì cần giúp cứ đến tìm em. Chuyện của Tiêu Huyền thì đừng để bản thân hối hận là tốt rồi."
Tạ Tiểu Vũ nhận lấy tờ giấy gật đầu.
Lâm Diệc Lâm mỉm cười: "Hôm khác em đến thăm anh."
Vừa nói xong thì nhẹ nhàng kéo cửa đi ra ngoài, sau đó khóa kỹ cửa cho đứa ngốc.
Trần Lộ đang đứng ở hành lang tối đen hút thuốc, chơi điện thoại. Nhìn thấy Lâm Diệc Lâm lập tức cười lên.
Tiểu Lâm tử hơi tức giận đi qua thấp giọng hỏi: "Anh dọa anh ấy làm gì?"
Trần Lộ nói: "Cậu ấy còn ngốc hơn Đỗ Uy, đùa vui mà."
Lâm Diệc Lâm liếc anh: "Hừ, thích người ngốc thì đừng có tìm em."
Dứt lời không để ý đến Trần Lộ nữa, đi thẳng đến chỗ cầu thang.
Trần Lộ vội vàng kéo người từ phía sau, ôm vào lòng mình, giọng nói dịu dàng: "Anh chỉ thích em thôi."
Tối qua Lâm Diệc Lâm bị anh lăn qua lăn lại đến đau nhức cả người, tức giận dùng lực đẩy tay Trần Lộ ra: "Đừng đụng vào em."
Nào ngờ một giây kế tiếp, Trần Lộ thô bạo hôn lên môi Lâm Diệc Lâm.
Hơi thở của hai người trong bóng tối đặc biệt rõ ràng. Trái tim của Lâm Diệc Lâm đập dữ dội theo đầu lưỡi triền miên của anh, nhanh chóng xụi dần trong sự ngọt ngào mà vương tử mang tới.
Tiêu Huyền không biết làm sao, không đợi được tin Tạ Tiểu Vũ hồi tâm chuyển ý mà lại nghe được thám tử hắn sắp xếp báo cáo lại rằng chàng ngốc đó ôm ghita đến đài truyền hình tham gia buổi thử giọng.
Thân là người ở trong giới giải trí hơn mười năm, Tiêu Huyền sao có thể chịu được loại chuyện như vậy xảy ra, lập tức vô cùng hối hận vì đã đi nhờ hai tên không đáng tin kia. Bỏ hết chuyện ở công ty, hắn vội vàng lái xe đến tìm đứa ngốc.
Khi boss đến cổng địa điểm mà đài truyền hình thuê, buổi thử giọng đang diễn ra rất sôi nổi.
Tiêu Huyền không để ý đến có phóng viên hay không, đeo kính râm chạy vào trong.
Mặc dù thanh thiếu niên muốn nổi tiếng đông nghìn nghịt, nhưng hắn vẫn nhanh chóng nhìn thấy Tạ Tiểu Vũ ôm cây ghita.
Một đường đi từ cửa đến đó hắn liên tục nói "xin lỗi, cho qua", Tiêu Huyền chen đến chỗ đứa ngốc rất nhanh. Không nói hai câu đã kéo cậu đến gần phòng nghỉ ngơi của ban giám khảo, lên tiếng chào rồi đóng cửa nói: "Em đến đây làm gì?"
Tạ Tiểu Vũ cầm giấy báo danh rất bế tắc giật giật khóe môi, sau đó hỏi ngược lại: "Anh thấy sao?"
Trong lúc nhất thời, Tiêu Huyền không biết phải nói rõ với cậu thế nào, chỉ đành khuyên: "Em đừng ngốc nữa. Chẳng lẽ đây là giấc mơ của em sao?"
Tạ Tiểu Vũ cúi đầu: "Không thì tôi còn cách gì nữa?"
Tiêu Huyền nói: "Em muốn làm minh tinh, anh có thể giúp em, không nhất thiết phải bước vào bãi nước đục này."
Tạ Tiểu Vũ lắc đầu: "Tôi không muốn nổi tiếng. Tôi chỉ... haizz, tôi cũng không biết."
Tiêu Huyền kéo tay cậu tự quyết định: "Đi với anh, đừng tham gia nữa."
Tạ Tiểu Vũ không được tự nhiên lui về sau: "Đây là việc của tôi, không cần anh quyết định thay."
Tiêu Huyền muốn nói lại thôi, cuối cùng dở khóc dở cười: "Em đừng có ngốc nữa."
Tạ Tiểu Vũ nhẹ giọng nhấn mạnh: "Tôi chỉ muốn để nhiều người nghe thấy tôi hát thôi. Không phải anh cũng vậy sao, nếu không tại sao anh thành người như hiện tại?"
Tiêu Huyền đáp: "Vì anh đã đi trên đường này rồi, anh mới biết giới giải trí không hề tốt."
Tạ Tiểu Vũ tức giận: "Tôi không tin. Tại sao người khác ai cũng ủng hộ tôi, chỉ có một mình anh, lần nào cũng đả kích tôi! Lần nào cũng vậy! Lần nào cũng vậy!"
Nghe thấy vậy Tiêu Huyền cũng hơi nóng lên: "Vậy em tự nghĩ xem họ muốn tốt cho em hay anh muốn tốt cho em!"
Tạ Tiểu Vũ thô lỗ đẩy Tiêu Huyền: "Anh chỉ tốt cho bản thân mình thôi!"
Quát xong cậu thở hổn hển mở cửa vác ghita trên lưng chạy đi.
Tiêu Huyền buồn bực đứng tại chỗ, nhìn thấy Trần Lộ nghênh ngang ôm túi đi tới làm giám khảo. Hắn giơ tay lên đập nát đống sản phẩm điện tử của anh ta thành từng mảnh.