Dù sao đi nữa, tỉnh táo trở lại sau khi bị hạnh phúc che mắt, thứ mà Lâm Diệc Lâm đối mặt không phải là hạnh phúc mà chính là sự bất lực.
Như hai ngày trước khi diễn ra lễ cưới, cậu chỉ cảm thấy nhàm chán nên đi đến hiệu sách để mua một số sách học thêm. Khi vừa ra ngoài, cậu đã bị bao quanh bởi một nhóm phóng viên và máy chụp hình đợi sẵn bên ngoài. Những câu hỏi tiếng anh lẫn lộn với ánh đèn của máy ảnh khiến cậu nhức đầu không chịu nổi.
Lâm Diệc Lâm không thích bị đưa tin lên mặt báo, cậu vừa cúi đầu nói "Xin lỗi" vừa tiến về phía xe một cách khó khăn.
May mắn thay, vệ sĩ mà nữ vương kêu tới ở khắp mọi nơi. Trong phút chốc, những vệ sĩ cao to lao ra chắn phía trước cản những người kia, để Lâm Diệc Lâm quần áo đã không còn được chỉnh tề vào trong chiếc xe thể thao. Cậu luống cuống đạp ga chạy đi, rất cảm thán thì ra phóng viên trên thế giới đều giống nhau.
Đúng lúc này, cái điện thoại một ngày reng tám lần lại rung lên. Lâm Diệc Lâm lái xe qua quảng trường mới dừng lại bắt máy: "A lô.".
Giọng nói êm tai của Trần Lộ truyền đến: "Em đang ở đâu? Sao lại ra ngoài vậy? Khi nào em về?"
Lâm Diệc Lâm nhìn đồng hồ, rồi cười đầy ẩn ý nói: "Ra ngoài ăn cơm nhé."
Trần Lộ trả lời: "Ừ."
Lâm Diệc Lâm nói thêm: "Em còn đặt phòng ở khách sạn..."
Đây là một lời mời mời không hề che đậy, sao vương tử điện hạ có thể từ chối?
Căn phòng xa hoa trông vô cùng mập mờ bởi những tấm rèm dày được kéo ra, ánh nến chớp nháy chiếu rọi vào bóng người quyến rũ trên giường, trong ánh hoàng hôn mang theo sự rực rỡ khác.
Lâm Diệc Lâm có chút khó thở vì nụ hôn, trong lúc mơ màng, tay của Trần Lộ đã luồn vào trong quần áo của cậu. Nhận thấy khó giữ được an toàn, Tiểu Lâm Tử vội vàng nói "Anh đừng gấp. Chúng ta uống chút rượu đã..."
Trần Lộ miễn cưỡng ngẩng đầu, trong đôi con ngươi màu xanh lộ ra vài phần nghi hoặc.
Mặt Lâm Diệc Lâm hơi ửng đỏ, tiếp tục thúc giục, "Em cố ý đặt cho anh mà, lãng phí nữa rồi..."
Nghe vậy, Trần Lộ đi tới bàn, lấy chai rượu ra khỏi chậu đá, đổ một ít vào ly, ngửa đầu uống cạn, sau đó mỉm cười lắc nhẹ ly rượu vang. Anh lại gần ôm mặt Lâm Diệc Lâm: "Anh chỉ muốn em, đừng tránh anh nữa.".
Nói rồi anh vén áo Lâm Diệc Lâm lên, cắn nhẹ lên làn da trắng như tuyết tạo nên vết hồng nhạt. Tay anh lướt dọc theo vòng eo thon thả của Tiểu Lâm Tử, ch4m rãi luồn tay vào chiếc quần jean đã được cởi cúc.
Lâm Diệc Lâm bị trêu chọc, hơi thở dồn dập. Nhưng một lúc sau, động tác của Trần Lộ đột nhiên dừng lại.
Anh cau mày nhìn người anh tin tưởng nhất, trầm giọng hỏi: "Em cho anh uống gì vậy?"
Lâm Diệc Lâm cắn môi không nói lời nào. Chốc lát sau, vương tử điện hạ nhắm mắt lại ngất đi.
Lâm Diệc Lâm cẩn thận đứng dậy chỉnh lại quần áo, rồi chồm ngươi ở mép giường hôn lên khuôn mặt xinh đẹp đang say ngủ của Trần Lộ: "Xin lỗi anh yêu, chúng ta làm lễ cưới thôi."
Hương hoa và gió hòa quyện chạm vào mặt, hơi ấm làm người ta cảm thấy lười nhác vô cùng.
Trần Lộ nằm trên chiếc giường êm ái từ từ tỉnh lại.
Anh không rõ chuyện gì đang diễn ra, cau mày đứng dậy nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy dưới ánh tà dương rực rỡ, cánh đồng hoa hướng dương đung đưa trong gió, đồ sộ như một đại dương vàng.
Tuy rất đẹp nhưng điều quan trọng là vương tử điện hạ chưa từng đến nơi này.
Anh xoa xoa cần cổ đau nhức, xoay người gọi: "Lâm Diệc Lâm!"
Nhưng chỉ có tiếng vọng trầm bổng trả lời anh.
Trần Lộ dò xét khắp phòng chỉ nhìn thấy một tờ giấy ở đầu giường.
Tiểu Lâm Tử ghi rất ngắn gọn: Nhanh đến xem món quà em tặng anh đi.
Vương tử điện hạ mở tấm bản đồ hoạt hình kẹp bên dưới ra, từ từ mỉm cười.
Bước ra khỏi căn nhà gỗ, gần như chỉ có hương hoa phảng phất trong không khí dưới bầu trời hoàng hôn.
Trần Lộ nhìn bảng chỉ đường hình mũi tên trên cửa, trên đó có khắc hàng chữ "Bắc Kinh ngày 1 tháng 9 năm 2004, lần đầu tiên em gặp được một người tốt đẹp đến như vậy."
Anh duỗi tay vu0t ve dòng chữ, sau đó đi về phía trước. Một lát sau nhìn thấy bảng thứ hai, bảng thứ ba.
Từ ngữ đơn giản, ngày tháng rõ ràng.
Phong cảnh dọc đường như dần lắng đọng thành vĩnh hằng trên những dòng chữ khắc trên miếng gỗ ấy...
Những cánh hoa rơi trên đất lẫn với ánh vàng sáng rỡ say lòng người.
Như giấc mơ sâu thẳm nhất.
Ngày 19 tháng 11 năm 2004, nụ hôn đầu tiên anh trao cho em đã khiến em u mê không lối thoát.
Ngày 03 tháng 04 năm 2005, vết thương khó quên nhất giữa chúng ta. Em đã nghĩ sẽ hận anh suốt đời, nhưng em không thể bởi vì em yêu anh.
Ngày 25 tháng 12 năm 2005, chúng ta đã bên nhau. Sau đó, chúng ta cũng đã chia tay nhiều lần, nhưng những kỉ niệm trong tim em chưa bao giờ phai nhạt.
Ngày 11 tháng 02 năm 2006, mẹ em qua đời. Cảm ơn anh đã ở bên em trong thời gian khó khăn nhất. Từ đó về sau, chỉ có sự tồn tại của anh trong cuộc đời em.
Trùng Khánh, ngày 19 tháng 06 năm 2006, đó là ngày thứ hai sau khi em rời xa anh. Ở một thành phố xa lạ, em cảm thấy vô cùng cô đơn lạc lõng.
Thành Đô, ngày 12 tháng 05 năm 2008, trong vụ tai nạn ấy chúng ta gặp lại nhau. Em dần hiểu rằng, đời này kiếp này anh là duy nhất.
Bắc Kinh, ngày 09 tháng 07 năm 2008, em muốn anh hứa rằng chúng ta mãi mãi không chia xa. Trần Lộ, em muốn chúng ta sẽ không bao giờ xa rời nhau.
Thượng Hải, ngày 07 tháng 09 năm 2009, anh đã cầu hôn em. Đó là ngày vui nhất và hạnh phúc nhất của cuộc đời em.
New York – Hoa Kỳ, ngày 23 tháng 06 năm 2010, cuối cùng em cũng đến thế giới từng thuộc về anh. Nó rộng lớn và xa lạ vô cùng, nhưng khi em sợ hãi quay đầu thì luôn nhìn thấy nụ cười của anh. Em nghĩ em có thể dũng cảm vượt qua.
California – Hoa Kỳ, ngày 29 tháng 08 năm 2010, hôm đó chúng ta kết hôn. Sau đó... nắm lấy tay của anh, đến ngày cuối cùng của đời em, đến khi em già không thể di chuyển được nữa, chúng ta cùng nhau hồi tưởng những ngày tháng ban đầu. Chúng ta nhớ kỹ như vậy không phải chúng ta sợ quên mất mà bởi chúng ta quý trọng những ngày tháng đó.
Trần Lộ từ từ thưởng thức từng tấm bảng gỗ đẹp đẽ kia, khi đến cuối cánh đồng hoa hướng dương, anh nghe thấy một bản nhạc du dương vang lên.
Anh thấy Lâm Diệc Lâm đang đứng ở nơi rực rỡ nhất. Cậu mặc bộ lễ phục màu trắng thuộc về cậu, tay kéo đàn vĩ cầm thật êm tai tựa như một hoàng tử.
Bản nhạc nhẹ nhàng theo cơn gió lướt qua mái tóc mềm mại của Lâm Diệc Lâm, những cánh hoa vàng tung bay trong không trung lưu lại cảnh tượng đẹp đẽ nhất.
Trần Lộ dừng chân, yên lặng lắng nghe. Đôi mắt xanh biếc dịu dàng nhìn cậu. Lâm Diệc Lâm vô tình đưa mắt nhìn lên, hai ánh mắt chạm nhau nhìn mãi không rời.
Dây đàn thẳng, đầu ngón tay xinh xắn, tấu lên khúc nhạc tình yêu của họ.
Mặc dù không hoàn hảo, không phải là không có khuyết điểm, nhưng nó gói gọn tình cảm mãnh liệt, đầy lòng dũng cảm, hiện lên tất cả kỉ niệm.
Khúc nhạc kết thúc, Lâm Diệc Lâm bỏ cây đàn xuống khỏi vai, nhẹ giọng hỏi: "Anh có thích không? Em cố tình học vì anh đó."
Trần Lộ đút một tay vào túi quần đứng đó, bóng lưng thẳng tắp, thon dài hơn khi họ vừa gặp lại. Song, trên gương mặt tựa như thiên sứ ấy không còn vẻ hời hợt và ngạo mạn khi xưa nữa.
Anh mỉm cười gật đầu, đột nhiên dang hai tay. Lâm Diệc Lâm cầm theo cây đàn đi qua ôm anh thật chặt.
Cậu nói nhỏ: "Em xin lỗi vì đã lừa anh đến đây, nhưng em thật sự rất muốn tặng anh một món quà. Những gì em nói đêm đó quá ích kỉ. Đây không phải hôn lễ của riêng em mà là của chúng ta.".
Trần Lộ vuốt lưng cậu, không nói gì.
Lâm Diệc Lâm cười nhẹ đặt cây đàn xuống đất, lấy một chiếc hộp nhung từ túi áo: "Đây là nhẫn cưới của chúng ta, trước giờ em luôn không cho anh thấy. Tuy rằng có thể nó không còn là thứ quý giá nhất tại hôn lễ nữa nhưng nó là tất cả của em. Anh cho em mười năm, mười năm sau em sẽ bù đắp lại cho anh những điều tốt nhất."
Vừa nói cậu vừa mở hộp ra, hai chiếc nhẫn kim cương kiểu nam tinh xảo lẳng lặng nằm bên trong. Không thể nhìn ra nó có hình gì nếu chỉ nhìn một chiếc, nhưng khi hai chiếc hợp lại chính là một hình trái tim tuyệt đẹp.
Trần Lộ nhận lấy, một lúc sau mới nói "Đây là thứ tốt nhất. Nó là món quà em tặng anh".
Lâm Diệc Lâm khẽ mỉm cười cầm một chiếc lên, nhẹ nhàng hỏi: "Anh Trần Lộ, anh có đồng ý nhận anh Lâm Diệc Lâm làm chồng không? Ngày tháng sau này đùm bọc lẫn nhau, hỗ trợ nhau dù có tốt hay xấu, dù giàu hay nghèo, bệnh tật hay khỏe mạnh, vẫn yêu thương trân trọng nhau, dù có chết cũng không chia lìa."
Trần Lộ duỗi bàn tay trái mảnh khảnh của anh ra và đáp lại một cách kiên định: "Anh đồng ý.".
Lâm Diệc Lâm tháo chiếc nhẫn đính hôn của họ từ năm mười bảy tuổi, cẩn thận đeo chiếc nhẫn mới vào, sau đó dịu dàng hôn vào tay Trần Lộ.
Trần Lộ cũng cầm chiếc nhẫn còn lại: "Anh Lâm Diệc Lâm..."
Kết quả anh còn chưa nói xong, Tiểu Lâm Tử đột nhiên vòng tay qua cổ vương tử điện hạ: "Em đồng ý. Em đồng ý với bất cứ điều gì. Tuy rằng em không bao giờ nói ra nhưng anh là người tốt nhất, tốt nhất, tốt nhất trên thế giới này.".
Trần Lộ mỉm cười thay nhẫn cho cậu rồi ôm lấy người vợ thân yêu của mình: "Đây chính là lễ cưới của riêng hai chúng ta. Em nhìn ánh hoàng hôn, đàn vĩ cầm và hoa hướng dương đều làm chứng cho chúng ta. Em tuyệt đối không thể nuốt lời."
Viên kim cương trên ngón áp út của Lâm Diệc Lâm tỏa sáng trong ánh chiều tà, cậu ch4m rãi vu0t ve khuôn mặt của Trần Lộ, mỉm cười gật đầu.
Những đôi tình nhân ở phương Tây thường hôn nhau dưới tán cây tầm gửi và cầu mong hạnh phúc mãi mãi. Mặc dù không có loại cây minh chứng cho tình yêu vào lúc này, nhưng bầu không khí ấm áp mê người không hề mất đi.
Trần Lộ vươn tay kéo một cây hoa hướng dương cao cao đẹp đẽ, sau đó đột nhiên cúi đầu hôn Lâm Diệc Lâm.
Có lẽ chỉ những người có tình yêu mới hiểu được cảm giác biết ơn khi có thể bình yên chung sống bên nhau, thậm chí là cả đời trân quý cỡ nào.
Nhưng có thể gặp được nửa còn lại của mình giữa biển người bao la rộng lớn này đã là điều may mắn hơn rất nhiều người rồi.