Tiêu Huyền không thể nhớ nỗi đã bao lâu rồi mình không nói chuyện với ba mẹ, thậm chí chỉ là một nụ cười thật lòng.
Nhất là lúc ở một mình với ba, hắn khó có thể nghĩ được điều gì khác ngoài tức giận và không hiểu nhau.
Vào buổi chiều ngày cuối tuần, Tiêu Huyền đang chơi đàn dương cầm một mình để giết thời gian, Tiêu Kỳ Phong đột nhiên từ bên ngoài trở về, ngồi bên cạnh con trai như không có chuyện gì lặng lẽ lắng nghe hắn đàn.
Ngược lại, Tiêu Huyền có chút không quen, đôi tay linh hoạt bỗng ngừng lại, con ngươi đen láy lộ ra chút phòng bị và địch ý.
Gương mặt của Tiêu Kỳ Phong cực kỳ giống hắn nhưng đã không còn trẻ nữa, ông ta có chút mất mát, nhẹ giọng hỏi: "Ba làm phiền con sao?"
Người đàn ông này bình thường không chỉ trích thì cũng chê bai, Tiêu Huyền hoàn toàn không thích ứng được sự dịu dàng kỳ lạ lúc này của ông ta, hắn chỉ trả lời đơn giản: "Không có, con đi làm bài."
Tiêu Kỳ Phong nghe vậy chợt mở miệng: "Hôm nay có một cô gái tên Giang Bạch đến tìm ba."
Tiêu Huyền không ngờ tới chuyện này, không biết làm gì đành ngước mắt lên nhìn ba mình, đợi sự giáo dục nghiêm túc của ông.
Kết quả Tiêu Kỳ Phong chỉ nói: "Ba nghe bài hát con viết cho ba rồi, cám ơn con."
Hiển nhiên, Tiêu Huyền rất sửng sốt, sau đó nhớ lại trong một chồng bản thảo bài hát mình đưa cho Giang Bạch đúng là có bài này, bèn nói thật: "Lúc nhỏ viết thôi, giờ không còn tâm trạng này nữa rồi."
Hắn nói xong thì đứng lên ngay, động tác cứng ngắc đi ra ngoài.
Tiêu Kỳ Phong ngồi tại chỗ, mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người con trai không biết đã bắt đầu trưởng thành từ lúc nào, ông không nhịn được hỏi: "Con hận ba?"
Tiêu Huyền dừng bước, không quay đầu mà hỏi ngược lại: "Trong mắt của ba, mẹ con con không là gì cả sao?"
Tiêu Kỳ Phong không đáp, bí mật của ông ta từ lâu đã không phải là chuyện gì mới mẻ với gia đình này rồi, nhưng giấy dán cửa không bị đâm rách, thì gần như không ai muốn nhắc đến.
Tiêu Huyền nói tiếp: "Con thấy đủ rồi. Mẹ buồn phiền khóc một mình trong phòng khóc, nhưng khi ra ngoài phải giả vờ là một người vợ hoàn mỹ. Còn em gái, vì ba mà nó học hư rồi ba có biết không? Ba có biết năm ngoái... năm ngoái con cùng em ấy đi phá thai không? Người đàn ông đó, thật sự quan trọng hơn mẹ con con sao?"
Dù sao vẫn chưa phải là người trưởng thành, đột nhiên trút hết nỗi lòng khiến tâm trạng nặng nề của Tiêu Huyền trở nên trống rỗng, hắn gần như không biết bản thân nên làm gì mới tốt.
Tiêu Kỳ Phong duỗi ngón tay, ấn xuống phím đàn dương cầm vang lên âm thanh trong trẻo, sau đó lờ mờ nói: "Xin lỗi. Chuyện của ba, ba sẽ nhanh chóng xử lý."
Ông ta nói xong lập tức đứng lên đi đến bên cạnh Tiêu Huyền, vịn vào vai hắn: "Ba thật sự xin lỗi, ba hy vọng con hạnh phúc nhất có thể, đừng... giống như ba. Không phải là ba không quan tâm con, ba chỉ mong sau này con tốt hơn."
Nét mặt Tiêu Huyền không tin tưởng: "Căn bản là ba không biết cái gì gọi là tốt."
Ánh mắt Tiêu Kỳ Phong phức tạp nhìn đứa con trai lớn của mình, sau đó mỉm cười: "Vậy ba sẽ cố hết sức tìm hiểu."
Ngược lại, ngày tháng ở trường lúc nào cũng thoải mái hơn nhiều.
Trước kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông, hầu hết tất cả trường học ở Bắc Kinh đều chuẩn bị cho nghỉ. Hôm nay tan học, Tiêu Huyền đứng ở hành lang đợi đứa ngốc về nhà với mình, hắn ngẩng đầu nhìn thấy Tạ Tiểu Vũ ôm rất nhiều sách vừa có bổ ích vừa có vô dụng, bèn đưa tay ôm lấy: "Để tôi cầm."
Tạ Tiểu Vũ vội nói: "Không cần đâu."
Tiêu Huyền cũng không để ý cầm sách đi xuống lầu: "Có thời gian nói chuyện thì ăn nhiều đồ dinh dưỡng chút, người còn nhẹ lắm."
Tạ Tiểu Vũ cười ngượng, lấy tay áo đồng phục che đi vết thương do ba đánh, vui vẻ đi theo sau hắn hỏi: "Cậu định thi vào trường nào vậy? Thành tích cậu tốt vậy chắc vào Yali không có vấn đề gì đâu ha?"
Gần đây Tiêu Huyền bàn rất nhiều chuyện vụn vặt với Giang Bạch, vì ba mẹ hắn đều đồng ý ngoài ý muốn, đương nhiên không có thời gian lo những chuyện khác.
Tuy rằng là tin tốt, nhưng hắn không định nói cho đứa ngốc ngay, vì vậy Tiêu Huyền đáp: "Chắc vậy. Tôi chưa quyết định, cậu thì sao?"
Tạ Tiểu Vũ r3n rỉ thở dài: "Không biết trường nào chịu nhận tớ..."
Tiêu Huyền mỉm cười: "Cố gắng là được. Cậu vào trường nào tôi cũng sẽ đến thăm cậu."
Tạ Tiểu Vũ vui vẻ đuổi lên sóng vai với hắn: "Thật không?"
Gió thổi ấm áp lướt nhẹ qua mặt hắn, mang theo gương mặt non nớt vẫn còn nét ngây ngô của một đứa trẻ.
Tiêu Huyền gật đầu, không nhiều lời nữa.
Hai người đi đường vẫn tán gẫu một vài chuyện âm nhạc và trường lớp như cũ, thẳng đến khi đứng dưới nhà Tạ Tiểu Vũ, Tiêu Huyền mới do dự nói: "Mấy ngày sau có thể tôi sẽ bận, cậu ở nhà phải ôn tập thật kỹ."
Tạ Tiểu Vũ thắc mắc: "Bận gì vậy?"
Tiêu Huyền cong mắt đáp: "Sau này nói cho cậu, về nhanh đi."
Tạ Tiểu Vũ gật đầu, nhận lại sách: "Vậy tớ đi..."
Không ngờ lời còn chưa nói hết, giữa đôi môi chợt có làn hơi ấm.
Cái chạm môi này chưa tới nửa giây, trong lúc đứa ngốc đang đờ đẫn chưa phản ứng lại, Tiêu Huyền bèn nói: "Hôm làm lễ tốt nghiệp đợi tôi ở sân bóng, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Hắn vừa dứt lời thì vội vã xoay người rời đi.
Tạ Tiểu Vũ mở to mắt nhìn về hướng bóng lưng hắn, nhưng không nhìn thấy gì cả, cũng không nhìn thấy gương mặt hơi ửng đỏ của Tiêu Huyền.
Có một số nụ hôn không liên quan đến cơ thể, cũng không liên quan đến dục v0ng.
Đó chỉ là khi chúng ta không biết bày tỏ lòng mình thế nào, là ám chỉ đần nhất cũng là ám chỉ chân thành nhất.
Ánh đèn ở sảnh khách sạn chiếu sáng tất cả mọi thứ, cho dù trong đó có những giao dịch và lừa gạt bao nhiêu đi nữa, chỉ nhìn sơ qua môi trường lộng lẫy vẫn sẽ trông rất tốt đẹp.
Tiêu Huyền cùng người nhà và Giang Bạch đi ra khỏi thang máy, mãi cho đến hiện tại hắn vẫn chưa tin bản thân mình thật sự có cơ hội phát hành đĩa nhạc.
Người có mục đích là điều rất thần kỳ, gần như không có gì không làm được, ví dụ như Giang Bạch.
Cô không chỉ giành lấy cơ hội cho hắn, thậm chí còn giành lấy cơ hội cho cả nhà hắn.
Tiêu Kỳ Phong lễ độ chào Giang Bạch, sau đó nói: "Tôi đi lấy xe, mọi người đợi một lát."
Tiêu Huyền nói: "Ba uống nhiều rồi, kêu tài xế đến đi."
Tiêu Kỳ Phong khoát tay: "Không sao."
Nói xong, ông ta sải bước ra ngoài.
Tiêu Huyền chỉ đành bất đắc dĩ nói tạm biệt với Giang Bạch.
Trong lúc hắn đứng tại chỗ nói chuyện với mẹ và em gái, bỗng nhìn thấy phía trước có một bóng người quen thuộc.
Hiển nhiên hai người phụ nữ cần được bảo vệ bên cạnh vẫn chưa nhìn thấy.
Tiêu Huyền nhíu mày, dũng cảm đi lên trước: "Ông theo dõi chúng tôi sao?"
Người đàn ông xinh đẹp trong vũ trường ngày đó đang ngậm điếu thuốc, nghe vậy cười khinh miệt: "Cậu nghĩ nhiều quá rồi."
Tiêu Huyền không lên tiếng.
Người đàn ông ch4m rãi hút một hơi, sau đó cất bước đi xuống thang bộ làm bằng đá cẩm thạch.
Sau mấy giây, gã quay đầu cong khóe môi: "Sao rồi? Ba mẹ hòa thuận, gia đình hạnh phúc, nhận được kết cục đẹp nhất rồi?"
Tiêu Huyền đuổi theo gã: "Ông muốn làm gì?"
Người đàn ông bất bình hất cánh tay đang kéo gã ra, mang theo men say nói: "Cậu tưởng tôi quan tâm sao? Tôi không quan tâm!"
Gã không thèm đợi câu trả lời của hắn, ngồi vào xe jeep lớn chạy mất hút.
Tiêu Huyền đứng tại chỗ quay đầu nhìn mẹ đang lo lắng, cảm thấy những chuyện này phải đợi về nhà nói chuyện riêng với ba.
Hắn hoàn toàn không ngờ, đến cả cơ hội để thẳng thắn nói chuyện và xin lỗi cũng không còn nữa.
Nửa tháng sau, đứa ngốc Tạ Tiểu Vũ đợi ở cạnh sân bóng trường, đợi đến khi tất cả bạn học đều giải tán, đợi đến mặt trời ngã về tây chỉ còn lại một mình cậu, cũng không nhìn thấy người cần đợi.
Cậu vừa mất mát vừa lo lắng, thừa dịp trời tối đi đến nhà Tiêu Huyền, kết quả cổng lớn đóng chặt, không có dấu vết còn người ở đó.
Sau đó gắng gượng gọi cho những người bạn học vốn không thân mấy, nhưng không ai biết tung tích của Tiêu Huyền.
Thật lòng mà nói, đoạn thời gian đó Tạ Tiểu Vũ tuyệt vọng mà khóc rất nhiều lần.
Nhưng vài tháng sau, một tấm poster của Tiêu Huyền xuất hiện một cách kỳ lạ trên đường.
Đẹp, thời trang và lạ lẫm cùng với thanh âm từ tính của hắn tràn ngập khắp các nẻo đường.
Những chuyện sau này, chính là những chuyện vụng về, yêu thích và sùng bái mà chúng ta quen thuộc.
Cậu thật sự không đủ thông minh, càng không đủ dũng cảm.
Nhưng... ngay cả khi tâm trí thật sự ẩn giấu sự bất lực, cậu cũng không chọn thay đổi và lãng quên.
Đứa ngốc ấy, có lẽ chính là kiểu người không biết phải chuyển sang hướng khác, cũng không biết phải bỏ cuộc.
Cho dù hoàn toàn không liên quan đến hoàn mỹ.
Thế nhưng, trên đường đi của tớ có cậu, không có chút thiếu sót nào.