Nhưng nói dài thì nó thực sự là khoảng thời gian dài nhất mà chúng ta có thể có được.
Sinh mệnh nhỏ bé như thế, để chúng ta gọi một đời người là vĩnh hằng.
Nhưng hướng tới vĩnh hằng lại là loại năng lượng tuyệt vời nhất mà chúng ta có thể sở hữu.
Đặc biệt là có cậu ấy trong cuộc đời này - Một cậu không có quá nhiều người để ý - Một tôi cũng không có ai để ý giống như vậy. Thật sự đó là điều trọn vẹn nhất.
Có hai từ tiếng Anh rất tuyệt vời, hai từ đó được dùng ở cùng một vị trí.
For ever.
To the end.
Chúng đều là những từ ngữ mà tôi hứa hẹn cho em từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc.
Nam sinh trung học thật sự rất đơn thuần, đặc biệt là những năm 90. Khi đó không có quá nhiều hoạt động vui chơi giải trí, không bị ăn theo xu hướng nước ngoài, truyện tranh, băng đĩa game và bài tập về nhà gần như là tất cả của những đứa trẻ thời ấy.
Tạ Tiểu Vũ hiển nhiên chính là một người như thế. Trong lớp cậu là một người hết sức bình thường, bởi vì vóc người khá lùn nên được phân ngồi ở hàng thứ hai. Mỗi ngày cậu đều mặc đồng phục, mang giày thể thao, trên bàn lúc nào cũng có những tấm card hoạt hình Nhật Bản, thành tích học tập hơi tệ, chỉ dám mở to mắt mỗi lần bị thầy mắng, đến hé răng cũng không dám.
Nếu như nói có điểm gì đặc biệt thì chính là cả ngày ngốc nghếch dễ bị ăn hiếp, lúc nào cũng bị đám nam sinh hư hỏng kia bắt nạt rất thảm.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Không biết là ai đã trộm bài kiểm tra thấp điểm của cậu, sau đó cột bài kiểm tra đó vào một sợi dây để hai nam sinh kéo chạy, chọc cười cho cả lớp.
Tạ Tiểu Vũ rất tức giận, đuổi theo hai người họ hét lớn: "Trả lại đây! Không được lấy đồ của tôi."
Cậu ngốc nghếch đuổi theo những nam sinh đã bắt đầu phát triển, một đám người ồn ào chạy ra lớp học, đứa ngốc thở hồng hộc vì mệt đến cuối cùng thì cả mặt đều là nét bất lực.
Có một cậu bạn còn quá đáng hơn, quăng cuốn truyện "Doreamon" mà cậu thích nhất ra cửa sổ, cậu ta cười nói: "Mày ăn trứng ngỗng còn nhiều hơn Nobita, tặng mày chú mèo máy này. Dùng chong chóng tre mà bay đi đi, hahaha."
Tạ Tiểu Vũ vội vàng chạy tới nhưng lại vấp ngã xuống, tức giận nhặt quyển truyện lên: "Tôi không chơi với các người nữa!"
Nghe vậy một bạn học càng làm quá hơn nữa, quăng cả cặp của cậu ra ngoài, bút chì và sách giáo khoa rơi khắp nơi.
Tạ Tiểu Vũ cảm thấy bản thân chịu đựng tủi nhục, nước mắt cũng sắp rơi xuống rồi, nhưng dựa vào tính cách kiên cường của một học sinh nam, cậu kìm nén nước mắt, ngồi xuống nhặt cặp sách.
Thực tế là một Tạ Tiểu Vũ vụng về hơn cả Nobita hiển nhiên sẽ không gặp được chú mèo máy của mình, nhưng cậu lại gặp được Tiêu Huyền.
Những ngón tay xinh đẹp thon dài nhặt những quyển sách lên đưa cho đứa ngốc.
Tạ Tiểu Vũ kinh ngạc ngẩng đầu với đôi mắt đỏ hoe. Cậu vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy vóc dáng cao lớn của nam sinh mà gần như ai cũng biết đó, sửng sốt nói không nên lời.
Tiêu Huyền mặc đồng phục nhìn rất nghiêm túc, thanh lịch. Làn da trắng như ngọc, tinh tế nhưng lại toát ra vẻ lạnh lẽo. Đôi mắt đen láy đó cũng không hề toát ra chút ấm áp nào.
Hắn đứng dậy hơi nhíu mày hỏi: "Các người đang làm gì vậy?"
Từ trước tới nay vị thiếu gia này ở trường luôn tự làm theo ý mình không có ai có thể quản được hắn, tất nhiên cũng không có ai có ý định trêu chọc hắn.
Các nam sinh vốn chỉ muốn xem Tạ Tiểu Vũ mất mặt khóc lóc, lúc này sợ trở thành người khởi xướng của vụ việc nạt cho nên nhìn nhau rồi xô đẩy trở về phòng học.
Đứa ngốc vỗ vỗ bụi dính trên cuốn Doreamon, có nén nước mắt, đứng lên nở nụ cười tỏa nắng với Tiêu Huyền: "Cảm ơn cậu."
Tiêu Huyền không có biểu tình gì, dùng đôi mắt thâm thúy của mình bình tĩnh mà nhìn cậu.
Tạ Tiểu Vũ không dám nhiều lời với hắn bèn ngượng ngùng xoay người chuẩn bị trở về phòng học.
Không nghĩ tới bước chân còn chưa kịp bước, Tiêu Huyền lại đã mở miệng: "Đi theo tôi."
Tạ Tiểu Vũ bị dọa sợ, quay đầu lại hỏi hắn: "Để làm gì?"
Tiêu Huyền bày ra dáng vẻ lười trả lời.
Tạ Tiểu Vũ đành phải giải thích: "Tôi không lên lớp, thầy giáo sẽ tìm mẹ của tôi..."
Dường như Tiêu Huyền không có nhiều kiên nhẫn, trực tiếp nói: "Tan học chờ tôi ở đây."
Sau đó cũng không thèm để ý tới phản ứng của đối phương, hắn lập tức đi về phía lớp của mình.
Tạ Tiểu Vũ đến giờ vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, vô cùng thấp thỏm mà ngồi trong lớp học. Khi tiếng chuông báo hiệu kết thúc tiết học vừa vang lên, cậu chạy như bay ra ngoài nhằm tránh vị không dễ chọc kia.
Không ngờ Tiêu Huyền sớm đã đứng ở chỗ quẹo, duỗi tay kéo cậu lại: "Cậu vội đi đâu?"
Lúc sau Tạ Tiểu Vũ mới kịp phản ứng: "Cậu... cậu..."
Nhìn bộ dáng ngốc nghếch này lại khiến Tiêu Huyền mắc cười: "Tất nhiên tôi sẽ ra sớm, đi thôi."
Kết quả là Tạ Tiểu Vũ đến cơ hội phản kháng cũng không có đã bị kéo đi bắt đầu những tháng ngày phạm sai lầm tan học không về nhà.
"Wow ghita hả?"
Đứa ngốc đứng trong một xưởng trống không của nhà máy cũ. Vừa bước vào cửa, cậu đã ngạc nhiên kêu lên trước một thứ cậu chưa từng thấy trước đây.
Tiêu Huyền ném cặp qua một bên, hiển nhiên là không quan tâm vấn đề này mà chỉ hỏi: "Tại sao lại để họ bắt nạt?"
Tạ Tiểu Vũ ngây ra, sau đó trả lời: "Tôi không để họ bắt nạt mình. Là tự họ bắt nạt tôi."
Tiểu Huyền ngẩn người, một lúc sau mới bất đắc dĩ nói: "Ý tôi là cậu không biết phản kháng sao?"
Tạ Tiểu Vũ sờ đầu ừm một tiếng, lẩm bẩm bày tỏ thái độ: "Tôi quen rồi... Cậu biết đàn ghita không?"
Tiêu Huyền đáp: "Biết."
Tạ Tiểu Vũ lập tức tỏ ra vô cùng tò mò về vấn đề này: "Vậy cậu có thể đàn cho tôi nghe không?"
Tiêu Huyền tựa như không có vấn đề gì, hắn lấy ghita ra, ngồi xuống ghế thuần thục đàn một bài đang thịnh hành.
Không ngờ điều này lại khiến đứa ngốc này vô cùng kích động, cậu rất hưng phấn vỗ tay bên cạnh: "Cậu tuyệt lắm! Tuyệt lắm luôn!"
Lời khen thẳng thắn như vậy khiến Tiêu Huyền hơi ngượng ngùng: "Thực ra không có gì, rất đơn giản."
Tạ Tiểu Vũ nói: "Đơn giản chỗ nào? Như tôi này, tôi không có tế bào này đâu."
Kết quả Tiêu Huyền lập tức cầm ghita đưa cậu: "Không thể nào. Tôi dạy cậu."
Tạ Tiểu Vũ đờ ra hai giây, sau đó rất nhỏ tiếng thành thật nói: "Cậu đúng là người tốt. Từ trước tới nay không có ai muốn làm bạn với tôi."
Tiêu Huyền cau mày: "Ai nói tôi là bạn của cậu?"
Tạ Tiểu Vũ cũng không để ý, cười hì hì sau đó cẩn thận lần đầu tiên chạm vào món nhạc cụ mà sau này sẽ đi theo cậu suốt cả đời.
Tuy rằng không biết tại sao Tiêu Huyền giải vây giúp mình, cũng không biết vì sao cậu ấy dẫn mình đến nơi bí mật này, nhưng Tạ Tiểu Vũ vẫn hết lòng đối đãi với chàng trai mà xác suất xuất hiện trong việc này là không.
Tiêu Huyền rất lạnh lùng, cách nói chuyện cũng rất tổn thương người khác nhưng chẳng qua đó là tính hắn như vậy. Ngược lại, về mặt hành động lại đối xử rất tốt với đứa ngốc, thậm chí đã đến mức quá tốt.
Cùng ăn cơm với cậu, dạy cậu các bài ôn tập, cùng nhau đàn hát với cậu. Dù là thanh mai trúc mã từ nhỏ đến lớn ở chung với nhau e là cũng không thân tới mức như vậy.
Vào thời điểm đó, Tạ Tiểu Vũ giống như mặt trời nhỏ hoàn toàn không hiểu. Thực ra Tiêu Huyền năm mười lăm tuổi, thật sự rất cô đơn.
Căn nhà tráng lệ, người thân xinh đẹp, nhưng cũng không ngăn được sự lạnh nhạt lẫn nhau.
Tiêu Huyền từ phòng ngủ bước ra, đứng trên cầu thang nhìn thấy hình ảnh ba mẹ và em gái ngồi trong phòng khách cười nói, không khỏi cảm thấy chán ghét.
Sắc trời bên ngoài đã tối rồi, nhưng hắn cầm quần áo của mình bước ra ngoài trong im lặng.
Ba Tiêu nghiêng đầu nổi giận trừng hắn: "Mày muốn đi đâu? Mày không lo học hành đàng hoàng, đi làm bài tập cho tao!"
Tiêu Huyền lạnh giọng: "Làm xong rồi."
Mẹ ở bên cạnh khuyên nhủ: "Giờ là mấy giờ rồi, con còn ra ngoài làm gì chứ, con để ngày mai rồi hãy đi chơi không được sao?"
Tiêu Huyền nói: "Con tập ghita."
Ba Tiêu nghe vậy lập tức giận dữ: "Mày làm chuyện gì có ích chút đi. Thằng con trai như mày không lo học học hành, sau này để em mày gánh gia đình này à?"
Tiêu Huyền không để ý đến ông ta, đóng cửa thật mạnh cắt đứt những lời dối trá ở sau lưng.
Tiếng nhạc trong vũ trường ồn ào náo nhiệt, muốn đi qua đám đông đang nhảy nhót điên cuồng không phải là chuyện dễ.
Từ nhỏ Tiêu Huyền vốn là người ưa thích sạch sẽ, hắn nhíu mày chịu đựng những thứ phức tạp kia, nhìn xung quanh hồi lâu cuối cùng nhìn thấy một người đàn ông xinh đẹp lạ mặt.
Người đàn ông ở nơi đó cười đùa lớn tiếng, trong tay kẹp điếu thuốc, phun ra làn khói mê hoặc.
Tiêu Huyền nhíu mày, chen tới vỗ vai gã ta.
Người đàn ông quay đầu, hơi kinh ngạc nhìn thiếu niên trông non nớt này.
Tiêu Huyền lạnh lùng nói: "Có thể nói chuyện với anh chút không?"
Hai ly rượu được mang ra đặt lên bàn.
Người đàn ông tùy ý uống một hớp sau đó hỏi: "Cậu là ai?"
Tiểu Huyền thẳng lưng ngồi đối diện, làm như đây không phải là nơi ăn chơi trác táng mà là nhà thờ cao quý. Hắn nói thẳng: "Anh mau chóng rời khỏi ba tôi."
Người đàn ông sững sờ, qua một hồi mới chần chừ nói: "Cậu là con của Tiêu Kỳ Phong?"
Tiêu Huyền không muốn trả lời nhiều, mà rất khinh bỉ nghiêng đầu.
Người đàn ông nhất thời cười lên: "Ha, chúng tôi chỉ là chơi đùa mà thôi. Anh ta trả tiền, tôi làm anh ta vui vẻ, có gì mà rời với không rời?"
Tiêu Huyền nói: "Nhưng anh khiến mẹ tôi không vui."
Người đàn ông hít một hơi thuốc: "Một đồng chí kết hôn thì có làm gì cũng không vui nổi..."
Gã ta còn chưa nói hết câu thì Tiêu Huyền đã tạt ly rượu vào mặt hắn ta.
Người đàn ông lập tức bị hành vi xúc phạm này chọc giận, đứng dậy mắng: "Đệt, con mẹ mày không muốn nói chuyện đàng hoàng đúng không!"
Tiêu Huyền cười lạnh: "Với loại người hèn hạ như anh thì có gì mà nói đàng hoàng?"
Người đàn ông thường xuyên đến chỗ này, vừa xảy ra chuyện lập tức có người quen xuất hiện.
Rõ ràng bị đánh là chuyện không thể tránh khỏi, Tiêu Huyền vẫn ngoan cố cứng đầu không chịu xin lỗi.
Không ngờ trong lúc tình hình đang căng thẳng, có một cô gái tóc ngắn đột nhiên đi ra: "Các người đang làm gì vậy, không được đụng vào cậu ấy! Giải tán đi."
Cô gái nói chuyện có chút khẩu khí giang hồ, bộ dáng trợn mắt nhìn ai cũng không sợ.
Người đàn ông cau mày: "Tiểu Bạch, có liên quan gì đến cô."
Cô gái kéo Tiêu Huyền, ngăn trở ở phía sau: "Có liên quan. Tôi nhìn trúng cậu ấy rồi!"
Tiêu Huyền trợn mắt há mồm nhìn chị gái này, hiển nhiên họ quen biết nhau. Những người đàn ông cao lớn thô kệch cười ầm lên giải tán.
"Cậu có sao không?" Cô gái quay đầu hỏi.
Tiêu Huyền lắc đầu, vẫn còn không chưa hết bất ngờ với lời nói của cô.
Cô gái lập tức cười thành tiếng: "Chị tên Giang Bạch, cậu gọi chị là được rồi. Chị thấy cậu rất đẹp trai đấy, có muốn ca hát không, có muốn làm minh tinh không?"
Tiêu Huyền trực tiếp coi cô là người điên, lắc đầu đi ngay.
Không ngờ chị gái này chẳng ngó ngàng gì mà nhào qua, nhét tờ danh thiếp vào tay hắn: "Có cần thì gọi chị ha. Chị tên là..."
"Giang Bạch." Tiêu Huyền cắt ngang lời cô, cầm lấy danh thiếp, sắc mặt trầm xuống rời khỏi nơi này.
Thực ra, hắn có thể thay đổi gì chứ?
Về gia đình, về cuộc sống của bản thân và cha mẹ.
Với tuổi của hắn mà nói, sức lực thực sự quá đơn bạc.
"A lô? Có chuyện gì sao...?" Tạ Tiểu Vũ lim dim nhận điện thoại mẹ đưa tới, mang theo cơn buồn ngủ hỏi.
Giọng nói của Tiêu Huyền có men say: "Cậu có thể ra ngoài không?"
Tạ Tiểu Vũ đã ngủ một giấc rồi, rất khó hiểu: "Giờ đang là đêm mà."
Tiêu Huyền nói: "Giờ tôi đang ở dưới nhà cậu."
Tạ Tiểu Vũ giật mình tỉnh táo hơn nửa.
Tiêu Huyền nói tiếp: "Tâm trạng tôi không tốt, tôi muốn gặp cậu."
Chung cư nho nhỏ bị dép lê của đứa ngốc đạp phát ra tiếng, toàn bộ đèn đường sáng lên.
Tạ Tiểu Vũ vừa đến lầu một đã nhìn thấy Tiêu Huyền cô đơn đứng đó, vội vàng chạy qua hỏi: "Cậu bị sao vậy?"
Tiêu Huyền không đáp, đưa tay ôm lấy Tạ Tiểu Vũ.
Ở Trung Quốc, việc ôm nhau không phải là việc thường xuyên xảy ra, huống chi là hai nam người con trai?
Tạ Tiểu Vũ cứng người đứng tại chỗ, trong không khí là mùi thơm thoang thoảng của Tiêu Huyền xen lẫn mùi rượu.
Tiêu Huyền như đã tìm được trọng tâm, cánh tay của hắn càng lúc càng dùng sức, cằm để trên đầu Tạ Tiểu Vũ, lông mi dài có hơi ươn ướt.
Tạ Tiểu Vũ cảm nhận rất rõ sự tuyệt vọng và đau khổ của đối phương. Cậu sắp nghẹt thở, buồn bực hỏi: "Rốt cuộc cậu bị sao vậy..."
Lúc này Tiêu Huyền mới ch4m rãi thả lỏng tay, nhỏ giọng: "Ba của tôi có người khác ở ngoài. Mẹ tôi sắp ly hôn với ông ấy."
Đối với đứa trẻ còn chưa trưởng thành mà nói, chuyện này là một việc vô cùng tàn khốc.
Từ một năm trước, Tiêu Huyền nhìn thấy hình ảnh cha mình ôm hôn người đàn ông khác ở ngoài đường, thì cả người hắn gần như thay đổi, không còn tích cực, cũng không cảm thấy cuộc sống còn gì tốt đẹp nữa.
Mà việc bi thảm nhất chính là ngay cả một người để bày tỏ hết nỗi lòng cũng không có.
Tạ Tiểu Vũ cũng vô cùng khiếp sợ, lo lắng kéo bộ đồ ngủ trẻ con của mình: "Vậy làm sao đây... cậu đừng khó chịu quá... họ vẫn sẽ đối xử tốt với cậu mà..."
Tiêu Huyền đã dần khôi phục lại trong mớ cảm xúc đau buồn kia, hắn dựa vào tường nói: "Không có đâu. Ba mẹ tôi vốn không thích tôi. Họ chỉ thích em gái tôi thôi."
Tạ Tiểu Vũ sửng sốt, cong khóe môi: "Cậu cũng có em gái hả. Tôi cũng có nè, hơn nữa ba mẹ tôi cũng thương con bé... Có thể là con gái làm người khác yêu thích hơn, cậu đừng uể oải như vậy mà."
Tiêu Huyền không phải là người nói nhiều, hắn nghe cậu nói xong chỉ cười nhẹ, sắc mặt tái nhợt.
Tạ Tiểu Vũ cau mày: "Sao cậu lại uống rượu, trường không cho chúng ta uống rượu, với lại nó đắng thấy mồ..."
Tiêu Huyền híp mắt: "Họ gạt cậu đó. Rượu ngon hơn những thức uống khác, là đồ uống ngon nhất trên thế giới này."
Tạ Tiểu Vũ nghiêm túc đáp lại: "Không thể nào. Tôi đã lén uống của ba mình..."
Đứa ngốc khiến Tiêu Huyền mỉm cười.
Tạ Tiểu Vũ thấy hắn nhìn mình chằm chằm mà không nói chuyện, có hơi lúng túng: "Sao vậy?"
Tiêu Huyền nói: "Cậu thật đáng yêu."
Từ trước tới giờ Tạ Tiểu Vũ chưa từng nghe lời khen thế này, lập tức đỏ mặt, không biết nên vui hay không.
Tiêu Huyền bỗng đưa tay ra giữ lấy mặt cậu, sau đó xoa mặt cậu, tiếp theo dần dần chạm đến đôi môi của Tạ Tiểu Vũ.
Đúng lúc không khí đang ngưng đọng lại, từ lầu hai chợt có một cô nhóc nhảy xuống, lớn tiếng cắt ngang hai người: "Anh, mẹ kêu anh về ngủ!"
Tạ Tiểu Vũ bị hù vội lùi lại, ừ ừ đáp lại.
Tiêu Huyền rõ ràng rất không thích người mới đến này. Ánh mắt hắn giao với cô nhóc xinh đẹp, cả hai đều không có ấn tượng tốt về nhau.
Chốc lát sau cô nhóc cố ý nhắc lại: "Anh, ba giận rồi, anh đợi quay về ăn đòn đi."
Tạ Tiểu Vũ lập tức hoảng sợ: "Vậy, vậy tôi lên nhà trước, cậu cũng về nhà đi. Mai gặp ở trường nha."
Nói xong cậu chạy về nhà như chạy trốn.
Cô nhóc không di chuyển mà đứng tại chỗ ném cho Tiêu Huyền một ánh mắt dương dương đắc ý khó hiểu.