Nhìn nhìn một hồi, cô đột nhiên quay ra mắng người.
"Vương bát đản."
"Vương bát đản."
Vẫn chưa hết giận, cô lại tiếp tục mắng thêm vài câu nữa, chờ mắng đủ rồi, tay cũng đã hong khô, cô hít sâu thả lỏng bản thân, điều chỉnh tâm tình, lúc này mới xoay người đi ra.
Cô còn chưa đi ra ngoài, đã thấy Thẩm Dữ đứng dựa vào cửa, đôi tay lười biếng đút trong túi, trên mặt biểu tình cười như không cười.
Trong nháy mắt hô hấp Bạc Kha Nhiễm khẽ đình trệ, nhìn sắc mặt này của anh, cô biết anh nghe được những lời cô mới nói.
Nhưng nhìn biểu tình cười như không cười này, Bạc Kha Nhiễm càng cảm thấy tức giận sôi máu.
Cô cứ mắng anh đấy, thì sao?
Sau vài giây hoảng loạn, cô liếc mắt nhìn anh một chút, sau đó dứt khoát lướt qua anh rời đi.
Nhưng mà cô không nghĩ tơi, người trước mặt này không nguyện ý để cô đí
Cô vừa bước được một bước, bả vai liền bị đôi tay cực nóng giữ lại.
"Định đi đâu?"
Bạc Kha Nhiễm theo bản năng đẩy anh ra, nhưng người này lại cố tình dùng thêm lực, lực đạo vừa phải không làm cô đau nhưng cũng khiến cô không dễ dàng thoát ra.
Trong lòng càng thêm bực bội, Bạc Kha Nhiễm dứt khoát bất chấp tất cả.
"Liên quan gì đến anh, buông ra."
Thẩm Dữ kinh ngạc nhướng mày, trong mắt có chút cảm xúc không rõ dao động.
Hình như đây là lần đầu Bạc Kha Nhiễm phát giận với anh.
Rõ ràng cô phát giận, nhưng tâm tình anh lại vô cùng thoải mái.
Khoé miệng anh khẽ nhếch, vươn tay ôm cô vào trong phòng vệ sinh.
Bạc Kha Nhiễm lập tức mở to hai mắt nhìn.
Đây chính là...... phòng vệ sinh nữ...
Chỉ vài giây ngắn ngủi, Bạc Kha nhiễm nghe được âm thanh "Phanh" vang lên, cửa phòng vệ sinh bị Thẩm Dữ đóng lại, cả người bị anh ôm lên, sau đó đặt cô ngồi trên bồn rửa tay.
"Anh......"
Cô nói không ra lời, cả người còn không kịp phản ứng lại.
Thẩm Dữ nhìn bộ dáng hơi ngốc của cô, không hề báo trước lại gần cô, môi mỏng ghé vào bên cổ cô.
Bạc Kha Nhiễm cảm nhận được hơi thở ấm áp của Thẩm Dữ, hai tay không khỏi nắm chặt, cô muốn đẩy anh ra, lại nghe thấy anh thấp giọng nói.
"Buông ra? Sao có thể buông ra?"
Bạc Kha Nhiễm sửng sốt hai giây, lửa giận trong lòng lửa giận chưa dứt, cô cố ý xoay đầu, khẩu khí như cũ đáp lại.
"Nên như thế nào....."
Cô còn chưa nói xong, lại nghe được giọng nói trầm thấp của người nó, thanh âm mang theo chút bất đắc dĩ, nhưng đầy ý vị sủng nịnh.
"Đuổi cũng không đi."
Ngực Bạc Kha Nhiễm tê rần, cô cắn môi không tiếp lời.
"Em còn giận anh sao?"
"Vì sao em phải giận anh?"
"Nếu không phải giận anh, vì sao một ngày nay không chú ý đến anh, không nhìn anh một chút?"
Bạc Kha Nhiễm nghe anh nói những lời này, mạc danh nghe ra vài phần ủy khuất.
Người như anh cũng sẽ có lúc ủy khuất?
Vì thế cô xoay đầu nhìn anh.
Mà cái quay đầu này, lại không cẩn thận chạm vào đôi mắt đen như mực của anh, dưới ánh đen, vô cùng xinh đẹp.
Trong lúc nhất thời, cô quên mất bản thân nên nói gì, ngây người nhìn đôi mắt anh.
Lần nữa nghe được giọng nói của Thẩm Dữ, lúc này cô mới từ trong mộng tỉnh lại.
"Em ghen sao?" Anh nhìn vào mắt cô, giọng nói trầm thấp vang lên.
Bạc Kha Nhiễm lập tức như bị ai nhéo cái đuôi nhỏ, lập tức phủ nhận.
"Không có."
"Vì sao không để ý tới anh?"
"Em không muốn để ý tới anh, còn cần lý do sao?" Bạc Kha Nhiễm giận dỗi trả lời.
Thẩm Dữ trầm mặc hai giây, nói.
"Anh yêu cầu."
"Anh yêu cầu thì em......"
"Bởi vì chỉ khi biết được lý do, anh mới biết được mình sai ở đâu, mới có thể sửa lại cho tốt."
Bạc Kha Nhiễm há miệng, nhất thời nói không ra lời.
Đáy lòng ẩn ẩn toát ra chút cảm giác rất kỳ quái.
Ngọt, nhưng cũng đắng.
Ngọt đắng đan xen nhau, mạc danh khiến mũi cô có chút nóng.
"Đừng không để ý tới anh."
Bạc Kha Nhiễm quật cường xoay đầu đi, "em không để ý tới anh, còn có rất nhiều người để ý tới anh, bên cạnh anh cũng không phải chỉ có mình em."
Đôi mắt Thẩm Dữ trầm vài phần.
"Bên cạnh anh có không ít người, nhưng mà vợ...... Chỉ có một."
Bạc Kha Nhiễm cảm thấy bản thân chịu không nổi, nếu không đi ra, cô sẽ rất nhanh phải tước vũ khí đầu hàng.
"Anh để em xuống, em không muốn cùng anh nói chuyện." Cô duỗi tay đẩy cánh tay anh, muốn từ trên bồn rửa tay nhảy xuống.
Ai ngờ Thẩm Dữ đi trước một bước, cưỡng bách tách hai chân cô ra, anh đứng vững nơi đó, đôi tay chống trên bồn rửa tay, đem cô vây trong vòng tay mình.
"Thẩm Dữ!"
Bạc Kha Nhiễm có chút nóng nảy, dùng thêm sức đấy anh ra.
"Anh cùng cô ấy không có quan hệ gì khác."
Đang đẩy, cô nghe được thanh âm bình tĩnh của anh vang lên bên tai.
Tay hơi dừng một chút, nhưng cũng chỉ qua hai giây ngắn ngủi, cô lại bắt đầu giãy giụa.
"Anh cùng cô ấy có quan hệ hay không, không liên quan đến em."
Vừa dứt lời, Bạc Kha Nhiễm cảm giác được, nhiệt độ xung quanh bỗng nhiên giảm xuống.
Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Dữ, đôi mắt thâm thúy của anh lúc này mang theo chút lạnh lẽ, môi mỏng mím chặt, cô nhìn ra được, Thẩm Dữ tức giận.
Bạc Kha Nhiễm đột nhiên cảm thấy lòng có chút không đúng, tay cũng không dám động.
Thẩm Dữ đột nhiên đỡ lấy gương mặt cô, khiến cho cô ngẩng đầu nhìn mình, anh nhìn vào mắt cô, gằn từng chữ một hỏi.
"Như thế nào không có liên quan, em là vợ anh, nếu không liên quan đến em, vậy có liên quan với ai?"
Bạc Kha Nhiễm nói không ra lời.
"Nói cho anh."
"Em...... em......"
Thẩm Dữ thấy cô bị mình dọa sợ, bất đắc dĩ thở dài một hơi, anh buông bàn tay bên má cô, ôm cô vào trong ngực, để gương mặt cô dán lên ngực mình.
"Nhiễm Nhiễm, lần sau không cần nói như thế nữa, anh sẽ đau lòng."
Bạc Kha Nhiễm, "............"
Đau lòng?
Đến tột cùng là ai mới đau lòng đây???
"Nhiễm Nhiễm?"
"...... Dạ?"
"Thực xin lỗi."
????
"Là anh không suy xét chu đáo, khiến em đau lòng là anh sai, bất quá em phải tin tưởng anh, anh cùng cô ấy ngoài quan hệ công việc không có một chút quan hệ ngầm nào cả."
Bạc Kha Nhiễm biết Thẩm Dữ nói đến ai.
Nghe anh nói như vậy, trong lòng không còn buồn bực nhu trước, nhưng vẫn có điểm ủy khuất.
"Người ngoài giới đều nói hai người...... quan hệ yêu đương, còn...... Còn kết hôn......"
"Haiz."
Bạc Kha Nhiễm nghe được Thẩm Dữ thở dài một tiếng, giây tiếp theo, cô bị Thẩm Dữ đẩy ra một chút, bàn tay anh nắm lấy hai bả vai cô.
"Bọn họ nói yêu đương thì là yêu đương? Nói kết hôn thì là kết hôn?"
"Em không không phải đã quên, hiện tại người cùng anh yêu đương làm em, cùng anh kết hôn cũng làm em, người anh yêu chính là em."
Bạc Kha Nhiễm cả người chấn động, cô không dám tin tưởng ngẩng đầu nhìn Thẩm Dữ.
"Anh...... anh mới nói...... anh yêu em?"
"Nếu không thì sao?"
"Nếu không yêu em, vì sao lại cùng em kết hôn, nếu không yêu em vì sao lại đối với em tốt như vậy, nếu không yêu em, vì sao hiện tại anh lại ở chỗ này muốn giải thích với em?"
Thẩm Dữ nói ba câu vì sao làm Bạc Kha Nhiễm ghe xong liền khóc.
Cô cho rằng hắn anh cùng cô kết hôn, là bởi vì bọn họ có đính ước từ nhỏ.
Cô cho rằng anh đối với cô tốt như vậy, bởi vì cảm thấy áy náy.
Cô cho rằng......
Hóa ra tất cả chỉ là do cô tưởng tượng mà thôi, sự thật không hề như vậy.
Thẩm Dữ chưa từng thấy Bạc Kha Nhiễm khóc, anh duỗi tay ôn nhu lau nước mắt cho cô.
"Ngoan, đừng khóc."
Nghe những lời này của anh, nước mắt cô rơi càng nhiều.
Thẩm Dữ lập tức bó tay không biết nên làm gì.
"Đừng khóc, em đừng khóc, anh xin lỗi, đừng khóc."
Nhưng mà Bạc Kha Nhiễm cũng không ngăn được nước mắt, anh càng dỗ dành co, cô càng muốn khóc.
Cuối cùng, Thẩm Dữ không còn cách nào, anh không muốn cô khóc, cô vừa khóc, anh liền đau lòng.
Vì thế thời điểm Bạc Kha Nhiễm đang nghẹn ngào, ót liền bị người ta giữ chặt, giây tiếp theo, môi nóng lên.
Nước mắt Bạc Kha Nhiễm lập tức dừng lại, cô trừng mắt nhìn Thẩm Dữ gần trong gang tấc.
Sống mũi cao thẳng cọ trên má cô, môi anh đang dùng lực cọ xát môi cô.
Bạc Kha Nhiễm khóc không được, cả người đều cảm thấy mơ hồ, cô không biết từ khi nào mình lại chủ động mở môi đáp lại anh, hai tay ôm lấy cổ anh.
Một tay Thẩm Dữ ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, một tay đỡ lấy ót của cô, dùng sức ôm chặt cô vào lòng mình.
Hơi thể của anh nặng nề, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào khoang miệng, quấn lấy đầu lưỡi cô giây dưa triền miên.
Sau khi kết thúc, Bạc Kha Nhiễm dựa vào trước ngực Thẩm Dữ, hơi thở có chút không thông.
Thẩm Dữ cảm giác được hơi thở phập phồng của cô, không khỏi cười cười.
"Xem ra thể lực còn chưa đủ."
Gương mặt Bạc Kha Nhiễm có chút đỏ, cắn môi không trả lời anh.
Kỳ thật đương Thẩm Dữ nói hắn ái nàng.
Bạc Kha Nhiễm thậm chí cảm thấy, có phải mình đang nằm mơ hay không, tất cả chỉ là giấc mơ mà thôi, nhưng nếu đây là mơ, thì giấc mơ này cũng quá chân thật.
Hoá ra cảm giác người mình thích cũng thích mình chính là như vậy.
"Nhiễm Nhiễm."
"Dạ?"
"Vừa rồi mỗi câu anh nói với em đều là thật."
"Em phải nhớ kỹ, quan hệ của chúng ta được pháp luật bảo hộ, trên thế giới này, người duy nhất có tư cách chất vấn anh chính là em."
Bạc Kha Nhiễm dùng sức nắm chặt áo Thẩm Dữ, trời mới biết, hiện tại cô phải dùng bao nhiêu nghị lực để khống chế bản thân.
Thẩm Dữ còn chưa nói xong.
"Còn có, mặc kệ như thế nào, em đều phải biết"
"Biết cái gì?" Bạc Kha Nhiễm nhẹ giọng hỏi.
"Anh rất yêu em."
==================
Chanh: chúc các nàng nghỉ lễ vui vẻ. hẹn gặp lại tuần sau nhé.