Bạc Kha Nhiễm biết, Thẩm Dữ sắp xếp xong rồi.
Cho dù nhắm mắt lại, cô cũng có thể cảm giác được anh đi đến tủ quần áo, phỏng chừng là muốn đi tắm rửa.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô.
Phòng tắm truyền đến tiếng nước tí tách.
Không biết qua bao lâu, tiếng nước ngừng, cửa cũng đã mở, Bạc Kha Nhiễm càng khẩn trương hơn.
Thẩm Dữ nhìn bên trong giường đệm, cô đưa lưng về phía anh, chỉ lộ cái ót nhỏ, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Khóe miệng không tự chủ được nhếch lên, anh xốc lên một góc chăn nằm vào, sau đó tiện tay đem đèn trên tủ đầu giường tắt đi.
Ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ, khiến cho căn phòng có thêm chút ánh sáng.
Thẩm Dữ ghé mắt nhìn thoáng qua Bạc Kha Nhiễm, anh biết cô chưa ngủ cũng như biết lá gan cô nhỏ như sóc con, lúc này khẳng định cô sẽ không nói chuyện.
Thời điểm tiến vào phòng ngủ, anh đã phát hiện ra phòng ngủ của mình có chút biến hóa nho nhỏ.
Trên giường, tủ quần áo, sô pha và cả trong phòng tắm.
Rất nhiều màu sắc ấm áp, tươi đẹp đã xuất hiện.
Không khí ấm lạnh hỗn hợp này, nhìn qua tựa hồ cũng không có gì bất đồng.
Trước buổi tối hôm nay, ngôi nhà này chỉ có mình anh, không cần nói đến phòng ngủ sẽ xuất hiện người thứ hai.
Từ khi anh bắt đầu hiểu chuyện, giường của anh không có bất kì ai chạm qua.
Ân......
Giống như có một lần ngoại lệ.
Đại khái là năm ấy, khi anh năm 4, còn cô lên cao trung.
Ngày đó bọn họ làm lễ tốt nghiệp sơ trung, Thẩm Tư Gia đột nhiên gọi điện thoại cho anh, bảo anh nhanh tới cứu người.
Thẩm Tư Gia tự nhiên không dám đem cô đã say khướt đưa về nhà, cũng không dám để cô ở lại nhà mình, cho nên không có cách nào, chỉ có thể giao cho anh.
Sợ anh đem cô mặc kệ, Thẩm Tư Gia đem cô giao cho anh xong, liền quay đầu chạy mất.
Anh chỉ có thể nhận nhiệm vụ nguy cấp này.
Vốn là đem cô an bài ở trên sô pha, ai ngờ cô ồn ào muốn ngủ trên giường, không cho ngủ liền khóc nháo, anh không còn cách nào, cứ như vậy, để cô ngủ trên giường mình cả buổi chiều.
Bạc Kha Nhiễm cứ như vậy nằm nghiêng, nửa người đều đã mỏi, dị thường khó chịu.
Hơi thở của Thẩm Dữ vững vàng, cũng không biết đã ngủ hay chưa.
Nhưng thật sự quá mỏi, cô cũng không rảnh lo nhiều như vậy, bắt đầu thật cẩn thận động đậy thân thể, ý đồ giảm bớt một chút.
"Đã biết tê mỏi rồi?"
Thanh âm Thẩm Dữ nhàn nhạt vang lên.
Động tác nhỏ của Bạc Kha Nhiễm lập tức dừng lại.
"Chú nhỏ chưa ngủ ạ?" Cô theo bản năng ghé mắt nhìn Thẩm Dữ.
"uh."
Bạc Kha Nhiễm nhân cơ hội nằm thẳng người, một nằm thẳng, nhịn không được thở một hơi.
Cả người đều thoải mái!
"Kia gì...... Chú nhỏ ngủ không được sao?" Cô nhỏ giọng hỏi anh.
Hai người cứ như vậy nằm song song, bất quá cách nhau tới ba mươi centimet.
Loại cảm giác thật vi diệu.
Khi còn nhỏ, Thẩm Dữ không quá thân thiết với cô, rất ít khi cùng cô nói chuyện. Thời điểm ba người ở cạnh nhau, đại đa số đều là Tư Gia cùng anh nói chuyện.
Khi đó, cô chỉ im lặng đứng cạnh nhìn. Nói thật, trong lòng cô có chút hâm mộ Tư Gia. Cô đi theo Tư Gia gọi anh là chú nhỏ, nhưng chính cô rất rõ ràng, bọn họ không có nửa điểm quan hệ.
Cô không thể giống Tư Gia quá ỷ lại anh, cũng không thể quá làm càn.
Thẩm Dữ đối với ai cũng lạnh như băng, nhưng đối với Tư Gia lại phi thường tốt, tuy rằng ngẫu nhiên bị phiền cũng sẽ lạnh mặt, nhưng lại chưa từng thật sự phát giận.
"Có chút."
"Kỳ thật cháu cũng có chút ngủ không được, nếu không chúng ta nói chuyện đi?" Bạc Kha Nhiễm có chút xấu hổ đề nghị.
Thẩm Dữ hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía cô: "Muốn nói chuyện gì?"
Xung quanh đều là một mảng tối tăm, da mặt Bạc Kha Nhiễm vẫn không tự chủ được đỏ lên, lòng bàn tay xoa nhè nhẹ.
"Liền...... Nói chuyện khi chú nhỏ ở nước ngoài đi." Bạc Kha Nhiễm nỗ lực cùng anh tìm đề tài.
Thẩm Dữ phát hiện ra lúc này cô thực khẩn trương, bất quá anh cũng không nói ra, đầu tiên là điều chỉnh một tư thế tương đối thoải mái, lúc này mới chậm rãi cùng cô nói chuyện mình ở nước ngoài.
Đều là một ít việc vặt thông thường, giống như đại đa số các du học sinh, mỗi ngày bận rộn học tập làm việc, thời gian nhàn rỗi thì đến thư viện.
Nói đến chuyện thú vị, Bạc Kha Nhiễm sẽ tỏ vẻ kinh ngạc.
Thanh âm Thẩm Dữ có từ tính, đặc biệt là vào lúc này còn phóng thấp âm điệu, chỉ là nghe như vậy, thật mị hoặc.
Có thể là hôm nay quá mệt mỏi, Bạc Kha Nhiễm nghe một lúc liền buồn ngủ, hai mí mắt không khống chế được muốn khép lại.
Thẩm Dữ nhận thấy được người bên gối thanh âm càng ngày nhỏ, dần dần thay thế hơi thở vững vàng, anh không khỏi nghiêng đầu nhìn phía cô.
Cô ngủ rồi.
Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, anh thấy rõ gò má cô.
Cô ngủ thực ngoan ngoãn, điềm tĩnh nhu hòa, lông mi cong vút giống như một câu quạt nhỏ tinh xảo, mái tóc đen dài xõa bên gối, ẩn ẩn có một cỗ thanh hương nhàn nhạt thoang thoảng quanh mũi.
Thẩm Dữ con ngươi thâm thúy giống như u lam biển rộng giống nhau không hề chớp mắt nhìn cô.
Khuôn mặt không có khác lắm so với trong trí nhớ, bớt đi sự ngây ngô lại tăng thêm vài phần nhu mị của nữ nhân.
Anh cũng thường xuyên suy nghĩ,rốt cuộc anh như thế nào lại bị cô mê hoặc, tựa hồ cô chưa từng lằm gì đặc biệt khiến anh đặc biệt khắc cốt ghi tâm.
Nhưng cho dù như vậy, cô vẫn từng chút một tiến vào trái tim anh, đợi đến khi anh nhận ra, cô đã sớm ở bên trong.
Vừa rồi cô hỏi anh, thời điểm ở nước ngoài, nhớ nhất cái gì.
Kỳ thật anh không nói cô biết.
Mấy năm ấy, người anh nhớ nhất chính là cô.
Nửa đêm, Thẩm Dữ bị khát tỉnh.
Anh theo bản năng muốn xốc chăn xuống giường uống nước, nhưng ngón tay mới vừa chạm vào góc chăn liền đột ngột dừng lại.
Bởi vì có một cánh tay đang đè trên người anh hắn trên.
Trước khi ngủ Bạc Kha Nhiễm còn duy trì khoảng cách an toàn với anh, lúc này cả người đều ôm lấy anh.
Đồi gối lên ngực anh, tay để trên eo anh, chân vòng lên đùi anh, thoát nhìn là biết cô hoàn toàn đem anh thành một cái gối ôm.
Cô dựa vào anh ngủ tựa như rất quen thuộc, chỉ là.
Vì tư thế ngủ kia, hơi thở của cô cũng phập phồng quanh người anh. Mà lúc này kề sát anh chính là người con gái anh vẫn nhớ nhiều năm.
Thẫm Dữ không nhịn được thở dài, nhìn bộ dạng ngủ say của cô, liền cảm thấy vài phần hứng thú, vươn tay nhéo má cô. Gương mặt cô dị thường mềm mại, giống như một đóa hoa.
Có thể là không quá thoải mái, Bạc Kha Nhiễm rầm rì vài tiếng, hiển nhiên là bất mãn với hành động này của anh.
Eo bỗng nhiên bị siết chặt.
Thẩm Dữ không khỏi kêu lên một tiếng, hô hấp cũng bắt đầu nặng nề, tay không dám động đậy.
Thật là tự làm tự chịu.
Anh thật đúng là không biết, nha đầu này ngủ lại không thành thật như vậy.
Nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không xuống giường, bởi vì anh biết lăn lộn một hồi đến cuối cùng người chịu khổ chính là anh. Nghĩ đến đây, anh dứt khoát không đi uống nước nữa.
Anh không dám mạnh tay, sợ dọa đến cô. Đây chính là cô nhào vào lòng anh, anh cũng không phải Liễu Hạ Huệ, huống chi người trong lòng là cô.
Một khi đã như vậy, không thể trách anh.
Thẩm Dữ duỗi tay kéo cô vào lòng, để cô ngủ thoải mái, hơi thở ấm ấp của cô liền phả vào cổ anh.
Ấm áp, có chút ngứa.
Anh nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp, qua vài phút, hô hấp đã khôi phục như ban đầu, giúp cô chỉnh lại chăn xong, một lần nữa nhắm mắt lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhiễm Nhiễm: Tống Cửu Cẩn, ngươi lại đây một chút.
Tống Cửu Cẩn: Làm gì?
Nhiễm Nhiễm: Ta hiện tại rất khẩn trương, ngủ không được, làm sao bây giờ?
Tống Cửu Cẩn: Muốn ta đưa cho ngươi một lọ thuốc ngủ không?
Nhiễm nhiễm:...... Lăn