Anh ta đưa chai nước cho cô, Bạc Kha Nhiễm đưa tay nhận lấy.
"Vừa rồi chắc bị doạ không nhẹ?"
Bạc Kha Nhiễm gật đầu, xác thật là bị dọa rồi, cô rất ít khi phải treo dây cáp, lúc trước quay một bộ phim, cũng chỉ phải treo dây cáp hai lần, hơn nữa độ cao tương đối thấp, thời gian cũng ngắn.
Không giống lần này, không chỉ có độ cao cao thời gian dài, còn phải múa kiếm trong không trung, vốn dĩ đã lo lắng, đặc biệt là lúc dây cáp đột nhiên đong đưa, cô cảm thấy tim mình như nhảy ra khỏi cổ họng.
"Vâng, có chút sợ, may là có anh, nếu không phải anh em thật sự rất luống cuống." Bạc Kha Nhiễm cười nói.
Chu Thiệu Chi nhìn trên vẻ mặt cười nói của Bạc Kha Nhiễm, nói.
"Không có việc gì, uống nước cho bớt lo lắng."
"Được."
Bạc Kha Nhiễm gật đầu, cô chuẩn bị vặn nắp chai nước, lại nghe thấy Chu Thiệu Chi nói.
"Để anh mở giúp em."
"Không cần, em không có mảnh mai như vậy."
Bạc Kha Nhiễm dứt khoát từ chối, sau đó nhẹ nhàng vặn nắp chai nước.
Chu Thiệu Chi thấy cô tự mình mở chai nước, cũng không nói thêm gì nữa.
Đại khái mười phút sau, nghỉ ngơi kết thúc, mọi người một lần nữa bắt đầu quay phim.
Dây cáp trải qua một lần kiểm tra xử lý, xác định sẽ không vấn đề gì phát sinh.
Chuyện vừa rồi phát sinh bất ngờ, cho nên cảnh quay sau đó bị hỏng, cũng may cảnh phim lúc trước vẫn có thể dùng, chỉ cần quay bổ sung cảnh phim phía sau là có thể hoàn thành.
Chuyện này đối với Bạc Kha Nhiễm và Chu Thiệu Chi cũng không phải chuyện quá khó.
Lúc trước hai người đã hợp tác qua, cho nên lần hợp tác này cũng tương đối ăn ý, một cảnh ngắn có thể nhanh chóng quay một lần là thành công.
12 giờ giờ ăn cơm trưa, ăn xong cơm trưa mọi người lại lập tức bắt đầu quay phim.
Thời gian quay " Nhậm Trọng Thành" cũng không nhiều, hơn nữa Ngưu đạo yêu cầu cao, cho nên thời gian ở phim trường vô cùng quý giá, yêu cầu các diễn viên đều phải có mặt ở đoàn phim không thể rời đi, không có cảnh quay thì có thể tận dụng thời gian này ôn tập kịch bản.
Ngưu đạo cũng là một đạo diễn có tiếng trong giới, đa số đều rất tôn trọng ông, trong đoàn phim bọn họ có một số trưởng bối nhận vai, có quan hệ rất tốt với Ngưu đạo.
Có có một vài diễn viên lớn làm khách mời, có thể nhận vài vai phụ diễn chung với vai chính, lúc diễn chung tự nhiên cũng lên tinh thâng, sợ chính mình làm lỗi làm hại tiền bối NG.
Lại nói hiện tại diễn chung với Bạc Kha Nhiễm là Khương Ánh Nguyệt.
Khương Ánh Nguyệt đã từng là nữ thần của biết bao người, mỗi nhân vật bà đóng trong quá khứ đều là kinh điển.
ở thời đại nhan sắc tự nhiên không chỉnh sửa, Khương Ánh Nguyệt chính là người xuất sắc nhất thế hệ đó.
Năm nay bà đã ngoài 40, trên mặt mờ hồ có nếp nhăn, nhưng bà vẫn đẹp như xưa, vẫn khiến Bạc Kha Nhiễm hổ thẹn không bằng.
Đối với Bạc Kha Nhiễm mà nói, Khương Ánh Nguyệt không phải một minh tinh, mà là một diễn viên tài ba, cả đời bà dành cho diễn xuất, khiến người ta tôn kính.
Ở sâu trong nội tâm Bạc Kha Nhiễm, đây giống như một giấc mơ.
Cô hy vọng một ngày kia mình cũng có thể thoát khỏi danh vị minh tinh, cô muốn là một diễn viên, một nghệ sĩ diễn xuất, chân chính dựa vào kỹ thuật diễn kiếm cơm, dựa vào tài năng kiếm cơm mà không phải dựa vào khuôn mặt thanh xuân.
Sắc đẹp rồi sẽ có ngày biến mất, chỉ có tài hoa, khí độ thì sẽ không bao giờ mất đi.
Lúc này đối mặt với Khương Ánh Nguyệt, trong lòng Bạc Kha Nhiễm có chút lo lắng, cô thật sự không nghĩ tới sẽ có một ngày mình được diễn chung với tiền bối.
Không thể phủ nhận, cô có chút sợ hãi bản thân lo lắng sẽ không nói ra lời, nhưng lý trí lại liều mạng nói với cô, cô chắc chắn sẽ làm được, tuyệt đối ổn định tinh thần.
Lương Phinh từ xa đã nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang đứng.
Chỉ bằng khí chất trên người người nọ, Lương Phinh liền nhận ra người nọ chính là mẫu thân mình.
Khuôn mặt cô vốn lạnh như băng, không có ý cười, lúc này lại tươi cười như hoa, là loại cảm xúc của nữ nhi đối với mẫu thân không muốn xa rời.
"Nương!"
Nàng chạy như bay về phía Lương phu nhân.
Lương phu nhân nhìn con gái đang chạy như bay về phía mình, trong mắt tràn đầy sủng ái.
Bà duỗi tay từ ái sờ sờ mái tóc con gái, "Lớn như vậy rồi, sao vẫn như một đứa trẻ vậy."
Câu nói tuy rằng có ý trách cứ, nhưng mà trong giọng nói lại không thấy một tia trách cứ nào cả, mà toàn là vui mừng và sủng ái.
Không thể không nói Khương Ánh Nguyệt là diễn viên gạo cội, diễn viên chân chính không chỉ có có thể làm bản thân nhanh chóng nhập vai, đồng thời cũng có thể kéo người bên cánh nhanh chóng nhập diễn.
Mà Bạc Kha Nhiễm chính là như thế, vừa rồi còn cảm thấy lo lắng, nhưng vừa nhìn vào đôi mắt Khương Ánh Nguyệt, lại cảm thấy trấn định không ít.
Đôi mắt bà có kỹ thuật diễn, không cẩn thận liền đem Bạc Kha Nhiễm nhanh chóng hòa vào nhân vật.
Bà nói chuyện tự nhiên, lúc này bà giống như là mẹ của cô vậy.
Lương Phinh không cho là đúng, nàng duỗi tay ôm lấy cánh tay Lương phu nhân.
"Ở trong mắt mẫu thân, Phinh Nhi không phải vẫn là một đứa trẻ sao?"
Lương phu nhân sửng sốt, khóe miệng nở nụ cười, bà duỗi tay nhẹ nhàng ấn lên trán Lương Phinh.
"Nha đầu này, miệng cái gì cũng có thể nói."
Sau khi diễn xong, Bạc Kha Nhiễm còn chưa phục hồi lại tinh thần.
Cảnh quay này, cô và Khương Ánh Nguyệt một lần liền thông qua, còn được Ngưu đạo khen ngợi một phen, nói là mấy tháng không thấy, kỹ thuật diễn của cô rất có tiến bộ.
Trong lòng Bạc Kha Nhiễm hiểu rõ, sở dĩ cô có thể thuận lợi như vậy, là có công của Khương Ánh Nguyệt.
Cô chủ động cầm một chai nước khoáng, đi đến lều nghỉ ngơi của Khương Ánh Nguyệt.
"Khương lão sư, uống nước đi."
Khương Ánh Nguyệt cười nhận chai nước từ tay cô, nói: "Cảm ơn."
Bạc Kha Nhiễm lập tức lắc đầu, "Không...... Không cần khách khí."
Khương Ánh Nguyệt nhìn rõ Bạc Kha Nhiễm có chút lo lắng, trên mặt hiện lên vài phần hứng thú.
"Dường như cháu rất khẩn trương?"
Bị người khác chọc thủng tâm tư, Bạc Kha Nhiễm tức khắc chân tay luống cuống.
"Cái kia, cháu......cháu......"
Khương Ánh Nguyệt không khỏi cười ra tiếng, "Không cần khẩn trương."
Vừa rồi lúc quay phim, trước lúc bắt đầu quay 1 giây, bà phát hiện cô khẩn trương, nhưng vào thời khắc bắt đầu quay, cô nhanh chóng ổn định trạng thái, từ trên mặt cô không nhìn ra được chút cảm xúc khẩn trương nào.
Lúc ấy trong lòng bà âm thầm tán dương, hiện tại hậu bối đều rất giỏi giang.
Bạc Kha Nhiễm ổn định cảm xúc, khiêm tốn nói.
"Khương lão sư, về sau chúng ta còn nhiều cảnh quay phối hợp, nếu cháu có chỗ nào diễn chưa tốt, hy vọng lão sư có thể chỉ điểm một chút."
Trong mắt Khương Ánh Nguyệt hiện lên một tia tán thưởng.
Cô gái này còn rất khiêm tốn thụ giáo.
"Đương nhiên có thể."
"Kha Nhiễm, cháu lại đây một chút." Ngưu đạo ở phía xa gọi Bạc Kha Nhiễm.
Bạc Kha Nhiễm ghé mắt nhìn ông một cái, sau đó xoay người chào hỏi Khương Ánh Nguyệt.
"Khương lão sư, Ngưu đạo gọi cháu, cháu đi trước ạ."
Khương Khương Ánh Nguyệt gật đầu, "Cháu có việc cứ đi trước đi."
"Vâng."
=============
"Có chuyện gì vậy Ngưu đạo?" Bạc Kha Nhiễm đi đến trước mặt Ngưu đạo, hỏi.
"Cháu lại đây." Ngưu đạo nhường lại một chỗ cho cô.
Ông chỉ vào máy quay phim nói, nói: "Cháu xem lại cảnh này có vấn đề gì không?"
Bạc Kha Nhiễm nhìn quay phim, lúc này đang phát lại cảnh cô đánh võ.
Từ chiêu thức đến vị trí di chuyển thân hình, cũng không có cái gì vấn đề, nhưng mà nhìn đi nhìn lại vẫn có chút kỳ quái, giống như có chỗ nào đó sai sai.
Một diễn viên tốt, rất nhanh liền ý thức được vấn đề của bản thân.
Xem lại lần thứ hai, cô nhận ra chỗ nào chưa hợp lý.
"Hình như ánh mắt không đúng lắm."
Ngưu Đạo vỗ tay một cái, "Không sai, chính là ánh mắt."
Bạc Kha Nhiễm gật đầu, "Ngưu đạo, nếu không để cháu quay lại cảnh này một lần nữa."
Tuy rằng chỉ là một sai lầm rất nhỏ, nhưng Bạc Kha Nhiễm vẫn kiên trì đã tốt càng muốn tốt hơn, về điểm này, Ngưu đạo hết sức tán thưởng Bạc Kha Nhiễm.
"Có thể, nếu cháu đã nói như vậy, vậy cháu đi chuẩn bị một chút, cảnh này chúng ta quay lại một lần nữa."
"Vâng."
Chờ quay lại cảnh này xong xuôi, đã là 1 giờ sáng.
Bạc Kha Nhiễm toàn thân mệt rã rời không còn chút sức lực, hai tay vẫn luôn cầm kiếm lúc này mỏi đến rút gân.
Nguyễn Lệ đi qua chỗ cô, đưa áo khoác cho cô mặc thêm.
Thời tiết ở Tân Xuyên lạnh hơn ở Ninh Hạ nhiều, đặc biệt là rạng sáng, nhiệt độ thấp đến doạ ngừoi.
"Kha Nhiễm, em đi nghỉ ngơi một chút đi, một lát nữa em còn một cảnh quay đêm."
Hôm nay cảnh quay của Bạc Kha Nhiễm rất nhiều, cảnh quay của các diễn viên khác đều là lưu động, mà của Bạc Kha Nhiễm trên cơ bản đều là cố định.
Nửa giờ sau cô còn một cảnh quay đêm với Chu Thiệu Chi, nếu có thể thuận lợi một lần kết thúc, đến khoảng 2 rưỡi sánh là cô có thể kết thúc công việc, còn nếu bị NG, chỉ sợ đến 3-4 giờ sáng mới xong.
Cũng may trước 9 giờ sáng mai cô không có cảnh quay nào cả.
"Vâng." Bạc Kha Nhiễm kéo áo khoác che kín người.
"Đúng rồi." Nguyễn Lệ lấy một cái điện thoại từ trong túi ra đưa cho cô.
Điện thoại này đúng là của Bạc Kha Nhiễm.
Thời điểm cô quay ohim, điện thoại đều giao cho Nguyễn Lệ quản lý.
"Anh ta gọi mấy cuộc điện thoại cho em, chị nhận điện thoại, nói với anh ta em đang quay phim, anh ta dặn chị nói với em, sau khi quay xong thì gọi điện lại, em xem giờ này còn muốn gọi điện thoại cho anh ta không?"
Bạc Kha Nhiễm nhận điện thoại, mở khoá màn hình, quả nhiên nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ từ Thẩm Dữ.
"Vâng, em biết rồi."
"Ừ, vậy em đi nghỉ trước đi."
"Vâng."
Bạc Kha Nhiễm bọc áo khoác trên ở ghế dựa, cô nhìn đồng hồ hiển thị trên màn hình điện thoại.
1 giờ linh năm sáng.
Cô nghĩ, lúc này có khi Thẩm Dữ đã ngủ rồi.
Cho nên cô đang suy xét có nên gọi điện thoại cho Thẩm Dữ không.
Cô có chút rối rắm, nhưng mà cô rất nhớ anh, muốn nghe giọng nói của anh.
Giây tiếp theo, cô bấm số điện thoại Thẩm Dữ.
"Tút tút tút......"