"Mẹ, mẹ đừng có gọi con là Quả cam nhỏ nữa được không?"
Lâm Giang Nam liếc mắt nhìn con trai còn cao hơn cả mình, nói.
"Không thể."
"Không phải khi còn nhỏ con rất thích được gọi như vậy sao?"
Khương Già Dục, "Đó là khi còn nhỏ."
"Mặc kệ, dù sao cũng không thể, con là quả cam nhỏ, cha con là quả cam lớn, em gái con là tiểu mật cam."
Bạc Kha Nhiễm nhìn hai mẹ con nói chuyện, cảm thấy vô cùng đáng yêu, vì thế cô hỏi Lâm Giang Nam.
"Vậy còn chị?"
Lâm Giang Nam nhìn về phía Bạc Kha Nhiễm, đột nhiên cười thần bí.
"Chị sao."
"Chị là chủ nhân của nhóm quả cam."
Bạc Kha Nhiễm nhịn không được bật cười.
Thật sự!
Thật sự quá đáng yêu!
Cô đột nhiên phát hiện mình thật sự rất thích Lâm Giang Nam, dù các cô kém nhau nhiều tuổi, nhưng không biết vì sao khi ở chung cùng Lâm Giang Nam, cô cảm thấy thực nhẹ nhàng thực tự tại.
Chị ấy khiến cho người ta cảm giác tựa như nước chảy róc rách, ôn hòa mà thoải mái.
Tiểu Mật Cam năm nay đã bảy tuổi, tuy cô bé không biết mẹ mình và chị gái xinh đẹp đang cười chuyện gì, nhưng mà cô bé biết lời nói vừa rồi của anh trai là trêu đùa cô bé.
Khương Già Dục nhìn thấy ánh mắt của em gái nhà mình, cậu không khỏi nhìn về phía cô bé.
Nhưng mà cậu mới vừa nhìn qua, cô gái nhỏ liền hung hăng trừng mắt nhìn cậu.
"Anh trai hư!"
Nói xong cậu liền thấy em gái nhà mình chạy thình thịch về phía ban công, hướng ra ban công gọi to.
"Coca."
Giây tiếp theo, cậu liền thấy chú chó to lớn Coca nhà mình từ ban công chạy vào nhà.
Tiểu Mật Cam đột ngột nhào về phía Coca, ôm chặt cổ Coca, khụt khịt nói.
"Coca, anh trai khi dễ ta."
Cũng không biết chú chó này hiểu tiếng người hay sao, sau khi Tiểu Mật Cam nói xong, chú chó liền duỗi một bàn chân nhẹ nhàng vuốt lưng Tiểu Mật Cam.
Bạc Kha Nhiễm nhìn có chút ngây người.
Chú chó Coca đây là ...... An ủi tiểu mật cam sao?
"Người Coca thương nhất là tiểu mật cam."
Lâm Giang Nam nhìn một người một chó cách đó không xa nói.
"Đã nhìn ra, Coca thật ôn nhu."
"Vợ à, ăn cơm thôi." Khương Trừng bưng đồ ăn từ trong phòng bếp đi ra.
Trên mặt Lâm Giang Nam mang theo ý cười, "Vâng, em tới đây."
Lâm Giang Nam nghiêng đầu nói với Bạc Kha Nhiễm bên cạnh: "Đi ăn cơm thôi, có phải đã đói bụng rồi không?"
Bạc Kha Nhiễm theo bản năng sờ bụng một chút, dường như hiện tại cô đã quá đói, không có cảm giác đói bụng nữa.
Đồ ăn đều đã bày lên, Bạc Kha Nhiễm lúc này mới phát hiện cái gì gọi là bàn tiệc phong phú.
Cô nhìn một bàn đồ ăn, không biết làm sao để hạ đũa.
Khương Trừng nhìn thoáng qua Bạc Kha Nhiễm ngồi bênh cạnh Thẩm Dữ, nói: "Đã sớm nghe A Dữ nhắc tới em, hôm nay rốt cục cũng gặp được."
Nghe Khương Trừng nói như vậy, Bạc Kha Nhiễm không khỏi có chút câu nệ.
Người ta chính là siêu mẫu quốc tế, khí tràng thật quá cường đại.
Khương Trừng nhìn ra Bạc Kha Nhiễm đang câu nệ, cười nói: "Không cần cảm thấy quá áp lực, A Dữ với anh giống như anh em, cậu ta gọi anh là Anh Khương, em cũng có thể gọi anh là anh Khương."
"Anh Khương." Bạc Kha Nhiễm nghe lời đáp lại.
Ánh mắt Khương Trừng dừng trên chiếc nhẫn ở ngón áp út tay hai người.
"Đúng rồi, A Dữ, việc các em kết hôn trước mắt cũng không có mấy người biết đúng không?"
Thẩm Dữ buông chiếc đũa trong tay.
"Vâng, trừ bỏ người trong nhà, còn có đám người Kỷ Diễn."
"Haiz."
Nói đến Kỷ Diễn, Khương Trừng không khỏi thở dài một hơi.
Tiểu tử này cũng đang trong trạng thái ẩn hôn.
Nhớ đến lúc trước khi anh cùng Giang Nam ở bên nhau, lúc ban đầu cũng không công bố ra ngoài, ở trong vòng này, có nhiều chuyện không phải muốn là được.
"Việc này các em phải cẩn thẩn xử lý cho tốt."
Nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền.
Thẩm Dữ gật đầu, "Vâng, em biết."
Khương Trưng luôn luôn yên tâm về Thẩm Dữ, rốt cuộc cũng đã quen biết nhiều năm như vậy, anh cũng coi như đủ hiểu về con người Thẩm Dữ.
"Được, không nói chuyện này nữa, ăn cơm đi, nếu không ăn, đồ ăn đều nguội mất."
Nói xong, Khương Trừng gắp một con cua, bỏ dây buộc, liền bắt đầu lột vỏ.
Anh đặt con cua đã lột xong vào trong bát của Lâm Giang Nam, Lâm Giang Nam tựa hồ cũng đã sớm thành thói quen như thế, anh lột, cô ăn.
Khương Già Dục bên cạnh cũng buông đũa trong tay, lột cua cho Tiểu Mật Cam.
Bạc Kha Nhiễm nhìn một nhà bốn người bọn họ, cảm thấy một nhà bọn họ thật sự hạnh phúc và ấm áp.
Vợ chồng ân ái, trai gái song toàn, một mèo một chó.
Bọn họ nghiễm nhiên đem sinh hoạt thường ngày thành cuộc sống tốt đẹp nhất.
Nhìn vậy, Bạc Kha Nhiễm không khỏi có chút liên tưởng.
Không biết về sau con của bọn họ sẽ như thế nào?
Sẽ là một thiếu niên ôn nhuận lễ phép như Quả cam nhỏ?
Hay là một tiểu công chúa ngoan ngoãn ngọt ngào động lòng người như Tiểu Mật Cam?
Đang lúc cô thả suy nghĩ bay đầy trời, một con con cua đã lọt vỏ xuất hiện trong bát cô.
"Đang nghĩ gì vậy?" Thanh âm trầm ổn của Thẩm Dữ vang lên bên tai.
Bạc Kha Nhiễm nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Dữ.
Lúc này gương mặt anh vô cùng ôn nhu, ngũ quan tinh tế, như vậy sau này con của bọn họ nhất định cũng rất xinh đẹp.
Bất quá cô ngượng ngùng không dám nói với anh suy nghĩ của mình trước mặt anh Khương, cô đành lắc đầu đáp lại anh.
"Không có gì."
Thẩm Dữ ở dưới bàn nhẹ nhàng nhéo ngón tay mảnh khảnh của cô một chút.
"Vậy nhanh ăn cơm đi."
Bạc Kha Nhiễm gật đầu, sau đó nghiêm túc ăn cơm trong chén.
Cơm nước xong, đã hơn 9 giờ.
Hai người ăn một chút trái cây, cùng hai vợ chồng Khương Trừng hàn huyên một hồi, lúc này mới đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Lúc Bạc Kha Nhiễm đi đến cửa, liền nghe thấy Tiểu Mật Cam đang được Khương Trừng ôm trong lòng gọi mình.
"Chị gái xinh đẹp, lần sau em có thể đến tìm chị chơi không?"
Cô gái nhỏ ngọt ngào hỏi cô như vậy, trong lòng Bạc Kha Nhiễm liền rối tinh rối mù.
"Đương nhiên có thể, phi thường hoan nghênh."
Lâm Giang Nam đứng bên cạnh Khương Trừng duỗi tay nhéo nhéo má Tiểu Mật Cam, nói: "sao lại là chị gái xinh đẹp, phải gọi là thím Thẩm xinh đẹp."
Lâm Giang Nam vừa nói như vậy, lúc này Bạc Kha Nhiễm mới phản ứng lại.
Từ lúc cô vào cửa, Tiểu Mật Cam liền gọi cô là chị gái xinh đẹp, nhưng mà cô một chút cũng không chú ý đến chuyện này.
Tâm tư cô đều đặt trên người của cô bé đáng yêu kia, căn bản không có chú ý tới cô bé gọi mình như thế nào.
Tiểu Mật Cam nhăn mày, hiển nhiên cô bé còn không hiểu được chị gái với thím khác nhau thế nào.
"Có thể ôm cháu một cái không?" Tiểu Mật Cam giang hai tay về phía Bạc Kha Nhiễm.
Bạc Kha Nhiễm đương nhiên cầu còn không được.
"Có thể."
Cô cúi lưng, ôm cô bé mềm mại đánh yêu vào trong ngực.
Ôm một cái như vậy, làm người ta luyến tiếc không muốn buông ra.
Tạm biệt một nhà bọn họ, lúc này hai người mới lái xe trở về.
Trên đường trở về, Bạc Kha Nhiễm nhịn không được mà nói mãi với Thẩm Dữ.
"Tiểu Mật Cam thật sự quá đáng yêu, em rất thích cô bé."
Thẩm Dữ nhìn vẻ mặt vui mừng của Bạc Kha Nhiễm khi nhắc tới Tiểu Mật Cam, tâm tình cũng thoải mái không ít.
Chỉ cần cô thích là được.
"Thích vậy thì chúng ta cũng sinh một đứa đi." Thẩm Dữ cười nói.
Bạc Kha Nhiễm theo bản năng quay đầu nhìn anh, đôi mắt anh mang theo sủng nịnh cùng ôn nhu, đôi mắt như vây chặt lấy người cô.
Sinh...... Một đứa......
Nhưng mà, hiện tại không được ——
Hiện tại cô còn chưa chuẩn bị tốt ——
Thẩm Dữ thấy biểu tình của Bạc Kha Nhiễm, liền hiểu trong lòng cô đang nghĩ gì.
Anh muốn duỗi tay xoa đầu cô một chút, mà bây giờ anh đang lái xe, không có cách nào thực hiện được.
"Chúng ta cũng không vội, em còn nhỏ."
Bạc Kha Nhiễm cắn môi.
"Thực xin lỗi."
Thẩm Dữ bất đắc dĩ nói,
"Xin lỗi gì vậy, đồ ngốc, thời gian của chúng tay còn dài."
Bạc Kha Nhiễm nói không nên lời cảm giác của mình lúc này.
Kỳ thật cô cũng nghĩ tới một đứa nhỏ của cô và Thẩm Dữ, trước đó không lâu, lúc ở nhà Khương Trừng, cô cũng nghĩ tới, nhưng cũng chỉ tồn tại trong suy nghĩ,
"Kỳ thật em không phải không muốn...... Cũng chỉ là......"
Có chút sợ hãi.
Cô chưa có đủ năng lực để chiếu cố một đứa nhỏ.
Thẩm Dữ thấy thế, đành lái xe vào lề đường rồi dừng lại, anh vươn tay ôm cô vào trong ngực.
"Anh biết, anh hiểu được, em không cần nghĩ nhiều, được không?"
Anh biết, hiện tại cô mới hai mươi hai tuổi, cô vẫn còn nhỏ, làm sao để một đứa nhỏ đi gánh vác một đứa nhỏ khác?
=============
Chanh: mới được 1/2 quyển truyện các cô ạ, con đường lấp hố vẫn còn gian nan