Tức khắc ông cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Cậu ta... cậu ta bị trúng tà à? sao lại cười giống như yêu nghiệt vậy?
"Lão...... Lão Thẩm?" Ông thử gọi cậu ta một tiếng.
"Sao vậy?"
Nụ cười trên mặt Thẩm Dữ trong giây lát liền dừng lại, anh quay đầu, bình tĩnh nhìn về phía Dương Cánh.
Dương Cánh vỗ vỗ ngực, "Vừa rồi cậu làm sao vậy, sao lại cười thành như vậy?"
Thẩm Dữ, "Cười như thế nào?"
Dương Cánh cau mày, ông muốn nói cậu ta cười vẻ mặt tư xuân, nhưng nghĩ một hồi, lời này vẫn không nên nói ra.
"Chính là...... Nụ cười mơ hồ có chút ôn nhu, tôi còn tưởng cậu bị trúng tà."
Nghe vậy, Thẩm Dữ liếc mắt nhìn ông, cũng không hề đáp lại ông, mà đứng dậy thu thập tài liệu của mình trên mặt bàn.
"Ơ?" Dương Cánh ngạc nhiên nhìn anh.
"Cậu làm gì vậy?"
"Về nhà." Thẩm Dữ mặt không đổi sắc nói.
"Về..... Về nhà?" Dương Cánh có chút ngây người, ông theo bản năng mà nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường.
Hiện tại đã hơn 11 giờ, ngày thường đều vội làm đến 2-3 giờ sáng mới đi,nay lại nói mình phải về nhà?
Ông cũng không biết gần đây Thẩm Dữ có chuyện gì?
Nhưng bằng trực giác, ông cảm thấy chắc chắn Thẩm Dữ có chuyện giấu ông.
Bởi vì người này trước giờ có công việc là ở luôn công ty không về nhà, nhưng từ hơn một tháng trước, mơ hồ có chút thay đổi.
Mặc kệ công việc mỗi ngày nhiều thế nào, tuyệt đối đều sẽ về nhà, ngay cả liên hoan ngày thường khó có được cũng không đi với bọn họ.
Đôi khi ông nghĩ, có phải người này kim ốc tàng kiều không?
Nếu không cứ chạy về nhà làm gì?
Nhưng mỗi nghĩ ông có suy nghĩ này, lại thấy cậu ta trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt không biểu tình, ông liền yên lặng đánh tan suy nghĩ này.
Có cô gái nào lại luẩn quẩn trong lòng, cùng cậu ta kết giao sao?
Thẩm Dữ thu thập đồ đạc xong, anh nhìn thấy Dương Cánh vẫn đang đứng đó phát ngốc, đi qua vỗ vỗ bả vai ông.
"Phân đoạn này vất vả cho ông rồi."
Dương Cánh, "???"
Phân đoạn này???
Nói cách khác, phân đoạn này cậu ta không tăng ca, gần đây trong nhà Vương Lượng có chút việc, không phải chỉ còn mình ông làm sao?
Nghĩ đến việc mình không bao giờ có thể đúng giờ chui vào ổ chăn ấm áp của mình, Dương Cánh muốn khóc lóc thảm thiết.
"Cậu về nhà sớm như vậy làm gì?" Ông vẫn không chết tâm hỏi.
"Nghỉ ngơi, dưỡng tinh thần, chẳng lẽ ông không phát hiện gần đây tôi gầy đi sao?" Thẩm Dữ hỏi lại ông.
Khóe miệng Dương Cánh có chút run rẩy.
Tha thứ cho ông thật sự không nhìn ra.
Thẩm Dữ cũng không hề ở lại nói lời vô nghĩa với ông, nói xong liền lưu loát xoay người rời đi.
Dương Cánh nhìn chồng tài liệu chất cao như núi trên mặt bàn, nếu không có camera, có lẽ ông sẽ ngồi xổm xuống ôm đầu khóc rống.
=============
Cảnh quay này kết thúc đã là 10 rưỡi tối.
Bạc Kha Nhiễm mặc trang phục diễn đi ra, lập tức bị khí lạnh ập vào trước mặt, cô theo bản năng chà xát hai bàn tay.
Tân Xuyên thật là lạnh không chịu được.
Cô đang suy nghĩ, bỗng nhiên có vật đậu trên vai, sau đó quanh người có hơi ấm vây quanh.
Đầu tiên cô muốn nhìn xem cái gì đậu trên vai mình.
Là một chiếc áo khoác màu đen.
Của nam.
Ngay sau đó, cô nghiêng đầu nhìn về phía chủ nhân của chiếc áo khoác màu đen này.
Đúng là người vừa diễn chung với cô xong Chu Thiệu Chi.
"Anh mặc đi, em không lạnh."
Nói xong Bạc Kha Nhiễm duỗi tay muốn bỏ áo khoác trên vai xuống đưa cho anh ta.
Chu Thiệu Chi nhìn cô, không khỏi nhăn mày lại.
Cũng không biết vì sao, anh ta phát hiện, hiện tại Bạc Kha Nhiễm đối với anh ta tựa hồ có chút xa cách, bọn họ hợp tác chung đã hơn nửa tháng, trừ bỏ thời gian hai người cùng nhau đóng phim, cơ hồ cô không muốn cùng anh ta giao lưu.
Tuy rằng lúc trước cùng hợp tác chung quay phim "Mưa Rào", cô cũng đã có tính cách này.
Lúc ấy quay phim " Mưa rào", sau khi diễn xong vài ba nữ diễn viên trên phim trường đều tìm cách đến bên cạnh anh ta, vì sao bọn họ vây quanh anh ta, trong lòng anh cũng hiểu rõ.
Nhưng chỉ có duy nhất nữ chính là cô, có vẻ an tĩnh ngoại lệ.
Trừ bỏ đóng phim, đối diễn, ngẫu nhiên gặp mặt chào hỏi, chưa bao giờ cô chủ động cùng anh ta nói nhiều lời một câu, càng đừng tới chuyện nói chuyện phiếm, vây quanh anh ta.
Có nhiều lúc, cô một mình ngồi ôm kịch bản dưới ánh mắt trời, yên lặng nhìn kịch bản trong tay mình.
Có lẽ cũng vì thế, cô không giống những người khác, cho nên mới hấp dẫn anh ta.
Lúc đầu, anh ta còn cho rằng, có phải cô cố ý làm như vậy hay không, không muốn giống những người khác.
Sau này anh ta mới biết mình nghĩ sai rồi.
Bản thân tính cách cô chính là như thế.
Nhưng mà hiện tại so sánh một chút, anh ra cảm nhận được.
Hiện tại cô giống như quay lại tính cách ban đầu lúc bọn họ hợp tác quay " Mưa rào".
Chẳng lẽ bởi vì bọn họ đã lâu không gặp, nên quen thuộc lúc trước cũng đã mất hết.
Nhưng mà nếu nói như vậy, sao Ngưu đạo của bọn họ lại là ngoài ý muốn sao?
Anh ta có chút nghĩ không ta, nhưng mà anh ta cũng không hỏi thẳng cô, chỉ có thể tự mình cẩn thận cân nhắc.
Chu Thiệu Chi thật đúng là không có nghĩ tới,có một ngày mình phải đi cân nhắc lòng dạ đàn bà.
Bạc Kha Nhiễm vừa chạm tới áo khoác liền nghe Chu Thiệu Chi nói.
"Không lạnh? Vừa rồi anh mới nhìn thấy ai đó xoa xoa bàn tay?"
Đồng tác của Bạc Kha Nhiễm dừng một chút, có chút quẫn bách.
"Vừa rồi mới đi ra, là phản xạ có điều kiện, kỳ thật đó là thói quen,cũng không có như vậy lạnh."
Chu Thiệu Chi ngăn lại động tác bỏ ác khoác xuống của cô.
"Được rồi, em đừng giải thích nhiều như vậy làm gì, cứ khoác đi, đừng để bản thân bị cảm lạnh."
Bạc Kha Nhiễm nhéo cổ áo khoác, do dự vài giây, lại nói với Chu Thiệu Chi.
"Vậy chờ em lấy áo khoác của em rồi trả áo khoác lại cho anh."
Chu Thiệu Chi gật đầu.
"Có thể."
"Anh về lều nghỉ ngơi trước, cùng nhau đi không?"
"Vâng, vừa lúc em cũng đi."
Vì thế hai người liền một đường đi về phía lều nghỉ ngơi.
"Kỷ lão sư, cô đang nhìn gì vậy?"
Một nhân viên công tác nhìn thấy Kỷ Thơ Kỳ một mình đứng đó, cũng không biết đang nhìn cái gì, liền tò mò hỏi một câu.
Nghe vậy, Kỷ Thơ Kỳ phục hồi tinh thần, cô ta thu hồi ánh mắt đang dừng trên trên hai người bên kia, nói.
"Cũng không có gì, chính là cảm thấy Chu lão sư và Kha Nhiễm quan hệ rất tốt."
Nhân viên công tác thuận thế nhìn qua bên kia, tự nhiên cũng nhìn thấy áo khoác màu đen trên người Bạc Kha Nhiễm, mà người đàn ông đang đi cùng cô lại là Chu Thiệu Chi, đương nhiên áo khoác này cũng là của anh ta.
Nhìn xong, nhân viên công tác cười cười, nói.
"Lúc trước Chu lão sư và Bạc lão sư đã hợp tác qua, quan hệ cũng tốt hơn so với những người khác, lúc trước bọn họ hợp tác trong Mưa rào còn tạo thành CP, không biết có biết bao nhiêu fan CP đâu, nói thật, tôi cũng fan CP của bọn họ."
"Nếu bọn họ thật sự có thể ở bên nhau, vô cùng xứng đôi." Nhân viên công tác vẻ mặt chờ mong mà nói.
Kỷ Thơ Kỳ miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, nhưng hai bàn tay bên trong ống tay áo không biết từ lúc nào đã nắm chặt.
Bạc Kha Nhiễm.
Mặc kệ đi đến đây đều vô cùng may mắn.
Thời điểm ở đoàn phim "Cung Phi", không chỉ có Cố Hựu che chở cô ấy, ngay cả Lục Hi Hòa tính tình không tốt đối với cô ấy cũng rất tốt.
Còn có.
Cô ta mờ hồ cảm thấy Thẩm Đạo rất chiếu cố Bạc Kha Nhiễm.
Nhắc tới Thẩm Dữ, hai bàn tay dưới ống tay áo càng nắm chặt.
Thẩm Dữ.
Cái tên này cô ta đã nhớ đi nhớ lại vô số lần, anh là bí mật lớn nhất trong lòng cô ta.
Mà hiện tại khi tới đoàn phim mới.
Bạc Kha Nhiễm vẫn được đoàn phim yêu thích như cũ.
Ngưu đạo thích cô ấy, Chu Thiệu Chi thích cô ấy, nhân viên công tác cũng thích cô ấy.
Dường như mặc kệ cô ấy đi đến đâu, cũng là tâm điểm của mọi người.
Chính là, mệnh của cô ấy có phải quá tốt hay không?
Đường đi quá thuận lợi.
Cô ta không thích Bạc Kha Nhiễm, từ lúc ở đoàn phim "Cung Phi" đã không thích.
Hơn nữa vào lúc đóng máy, thời điểm cô ta bị Thẩm Dữ trào phùng, cô ta càng không thích Bạc Kha Nhiễm.
Bởi vì lúc ấy, cô ta nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm đang cười.
Tuy rằng lúc ấy có rất nhiều người cười, nhưng cố tình cô ta thấy nụ cười của Bạc Kha Nhiễm rất chói mắt.
"Kỷ lão sư, cô làm sao vậy, sao sắc mặt đột nhiên khó coi vậy?"
"Là...... Phải không?" Kỷ Thơ Kỳ duỗi tay che che má, che khuất ánh mặt ghét ghét phẫn hận, cô ta nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình.
"Vâng, đúng vậy." Nhân viên công tác gật đầu khẳng định.
"Có phải cô có chỗ nào không thoải mái không?"
Kỷ Thơ Kỳ gượng ép cười một cái, ra vẻ ôn hòa nói.
"Cũng không có, có thể là đây ngủ không tốt."
Nhân viên công tác gật đầu, cô ta cũng biết, diễn viên là một nghề nghiệp rất mệt mỏi.
"Được, không nói chuyện nữa, tôi đi về trước trang điểm lại."
"Vâng, Kỷ lão sư đi thong thả."
"Được."