• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiết Mật mơ hồ như nghe thấy một trận tiếng gào, bỗng mở mắt ra, không nghĩ tới vừa lúc chống lại một đôi huyết mâu sâu thẳm.

Đôi mắt kia không có một tia biểu tình, chỉ có vô tận lạnh lùng, nhìn Tiết Mật tựa như nhìn một người xa lạ. Nữ tử nhìn vào mắt hắn, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim của nàng đập dồn dập, mặt cũng xoát một cái đỏ ửng, màu đỏ giống như mắt nam tử.

Từ từ, màu đỏ trong mắt nam tử cũng nhạt dần, con ngươi từng chút từng chút khôi phục thành màu đen, thẳng đến khi không còn một điểm đỏ, Tiết Mật trong nháy mắt rời khỏi môi nam tử, sắc mặt đỏ bừng đứng ở một bên không dám nhìn hắn.

“Chủ thượng!”

Đột nhiên một trận tiếng la chỉnh tề rung trời động đất ở sau lưng hắn vang lên, Tiết Mật cả kinh lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một mảng đen tuyền quỳ ở trước mặt, những người đó thân hình ai cũng cao ngất, động tác tiêu chuẩn, giống như được huấn luyện thật lâu.

Nhìn theo phương hướng bọn họ quỳ xuống, phát hiện đúng là hướng về tử y nữ tử. Nhưng mà lúc này trên mặt nữ tử là một mảnh băng hàn, như tuyết đọng trên núi cao vạn năm không tan, làm đông lạnh xương cốt người. Tiết Mật nhìn nàng, toàn thân không tự giác run rẩy, nhưng bọn nam tử hắc y quỳ xuống  lại giống như hoàn toàn bình thường, vẫn đang cung kính thẳng tắp quỳ, giống như đang chờ đợi chỉ thị tiếp theo của nữ tử.

“A…….” Một giọng nữ quen thuôc vang lên, sau đó một bóng dáng màu trắng như gió đánh úp tử y nữ tử, tốc độ quá nhanh Tiết Mật căn bản không thấy rõ bộ dáng người đó. Tử y nữ tử vừa thấy, khóe miệng nhếch lên, một tay vung lên, bóng dáng kia liền bay ra ngoài, sau đó nặng nề té ngã trên đất, “Phốc” một ngụm máu tươi phun ra nhiễm đỏ trên người áo trắng, tựa như một đóa hoa mai kiêu ngạo nở rộ.

Lúc này Tiết Mật mới nhìn rõ người nọ là ai, trong nháy mắt máu toàn thân như đông lại, từng trận rét lanh từ trong tâm tỏa ra, cả người bất giác run rẩy lợi hại, hàm răng cũng bắt đầu phát run.

“Tỷ……. Tỷ…….” Tiết Mật nhìn nữ tử nằm té trên mặt đất hấp hối hô to, không phải người khác, mà là tỷ tỷ Tiết Linh người đối với nàng tươi cười như hoa, ôn nhu như nước.

Bước hai chân giống như nặng ngàn cân, từ từ tiến lại chỗ Tiết Linh, tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng cả người như tên rời cung, nháy mắt đã tới bên người Tiết Linh.

Run rẩy nâng Tiết Linh miệng mũi còn đang xuất huyết, nhẹ nhàng lau chùi vết máu trên mặt nàng, nhưng mà mặc kệ chùi như thế nào, máu vẫn không ngừng trào ra, nhìn bộ dạng Tiết Linh, Tiết Mật chỉ cảm thấy cả người run rẩy lợi hại, mắt xót xót, cuối cùng từng giọt từng giọt nước mắt rơi lên xiêm y màu trắng đã nhiễm máu của nữ tử, cùng máu tươi hòa cùng một chỗ.

“Ngươi……” Tiết Mật đỏ mắt nhìn nữ tử ở phía đối diện, trong mắt tràn đầy phẫn hận, cắn răng nói, “…….Vì sao?”

Lúc này, đám người Cảnh Trung Lưu cũng đi tới bên cạnh Tiết Mật, bọn họ cũng đem Thích Vô Thương vẫn đang hôn mê ở bên kia sang chỗ Tiết Mật, vẻ mặt mọi người đều giận dữ nhìn tử y nữ tử.

“Vì sao? A…… Ngươi đang hỏi ta sao?” Tử y nữ tử ánh mắt lạnh như băng nói, “Ngươi là ai? Cũng xứng chất vấn ta?” Khẩu khí trêu đùa của nữ tử cũng trở nên hung ác nham hiểm vô cùng.

“Ngươi…… Chúng ta không phải…….” Tiết Mật sờ soàng lung tung nước mắt trên mặt, nhất thời trên mặt là một mảnh màu đỏ.

“Chúng ta?” Tử y nữ tử cười nhạo một tiếng, “Khi nào thì con kiến cũng có thể cùng tiên tôn xưng chúng ta?”

Nghe thấy nữ tử cười nhạo, bọn nam tử hắc y bỗng đứng dậy, hai mắt nhìn chằm chằm đám người Tiết Mật.

Tiên tôn? Đám người Cảnh Trung Lưu cả kinh, sau đó lập tức xuất ra mười hai vạn phần tinh thần đề phòng, nơi này sao lại có tiên tôn? Nơi này chính là Tu Chân Giới, ngay cả thượng giới cũng không dễ nhìn thấy tiên tôn, sao ở Tu Chân Giới cũng gặp được, hơn nữa đau đầu nhất là tiên tôn này là người của bọn hắn!

Tiết Mật nhìn vẻ mặt kia của nữ tử, liền ngậm miệng lại không nói gì, ngược lại từ trong không gian lấy ra một gốc dược thảo, đút Tiết Linh ăn.

Nhưng không ngờ đột nhiên bị người đoạt mất, ngẩng đầu nhìn, tử y nữ tử đang thưởng thức thảo dược hình hoa sen màu xanh ngọc, trong mắt hiện ra ngạc nhiên, “Cửu diệp thanh liên? Cũng mạnh tay a……”

“Ngươi làm gì vậy? Trả lại cho ta!” Tiết Mật vội la lên.

Ngay sau đó, má phải bị một bàn tay xanh xao tát lệch sang một bên, máu tươi nháy mắt theo khóe miệng chảy xuống dưới, hai má cũng chậm chậm sưng đỏ lên.

“Cái gì vậy! Cũng dám cùng ta nói chuyện như vậy!” Nữ tử thu hồi tay, tiếp tục nhìn chăm chú dược thảo trước mắt, bộ dáng chuyên chú kia tựa như không nhìn thấy sự vật khác.

“Tiết sư muội! Ngươi nữ nhân kia sao có thể đả thương người như thế……” Lận Thương Lan tức giận nói, Cảnh Trung Lưu sợ tới mức nghĩ che cái miệng của hắn lại, nhưng đã không còn kịp.

Lận Thương Lan giống như đứa trẻ không có sức lực bị bóp cổ giữa không trung, hai tay giãy dụa xung quanh, sắc mặt nhất thời biến thành đỏ tía.

“Lận sư huynh……” Tiết Mật nhìn thấy tình hình này, vô cùng cấp bách, ‘Cầu ngươi vì ta với ngươi cũng đồng dạng hoàn cảnh, mà thả hắn, hắn chỉ là khẩu bất trạch ngôn (nói bậy bạ, không suy nghĩ), không có ác ý……”

Tử y nữ tử lạnh nhạt nhìn thoáng qua Tiết Mật, bỗng cười khẽ, đưa tay vung lên, Lận Thương Lan lập tức giống như diều đứt dây, ngã xuống thật mạnh ở lùm cây cách đó không xa. Cảnh Trung Lưu vội vàng chạy qua giúp hắn đứng dậy.

“Khụ khụ…… Ngươi đồ…… Ngô ngô…….” Còn chưa nói xong, đã bị Cảnh Trung Lưu bịt kín miệng, kéo trở về.

“Cảm ơn……” Tiết Mật cắn môi nói.

Tử y nữ tử thấy thế, không nhìn nàng nữa, ngược lại nhìn Tiết Linh cùng Vũ Văn Tắc đang hôn mê, biểu cảm trên mặt có chút lãnh khốc, nói, “Quen thuộc thật đúng là nhiều, thực làm cho ta thấy ngán, không ngờ cũng có thể tình cờ gặp….. Hai người bọn họ……. Âm hồn không tan, vẫn nên biến mất đi…….”

Một đoạn tự thị nhi phi (giống thật mà là giả, như đúng mà là sai) của nàng vừa nói xong, vẻ mặt nữ tử đột nhiên trở nên tàn nhẫn, hai tay giơ ra phía trước, cách không mà hút lấy, hai người Tiết Linh cùng Vũ Văn Tắc bỗng đi vào tay nàng.

“Tỷ tỷ……”

“Thiếu chủ……”

Nhưng không đợi bọn họ tiến về phía trước nửa bước, một đạo công kích phát ra dưới chân bọn họ, “Tiến thêm một bước, chết!” Nữ tử mặt không biểu tình nhìn mọi người liếc mắt một cái, nhất thời tất cả mọi người đều cảm giác chính mình như bị vật gì nhìn, trong lòng sợ hãi như giòi ở xương mu bàn chân làm cách nào cũng diệt không hết.

Qua một hồi lâu, mọi người mới từ loại cảm xúc này tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn nữ tử càng thêm kinh hãi.

Tiết Mật nhìn nữ tử đánh giá Tiết Linh cùng Vũ Văn Tắc trong tay giống như đang đánh giá một món đồ chơi, miệng lẩm bẩm, “Nguyên lai thật sự đều còn sống, loại hương vị này thật sự là cảm nhận một lần sẽ không muốn lặp lại lần thứ hai……. Tỷ tỷ……. Ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ cho tốt đây?” Nói xong, trên mặt kỳ lạ xuất hiện một tia ôn nhu.

Sau đó lại một chưởng đem Tiết Mật hút lại, Cảnh Trung Lưu ngăn lại mọi người định rục rịch, lúc này ngàn vạn lần không thể thêm phiền, không biết vì sao, hắn cảm thấy Tiết Mật có lẽ có biện pháp…….

“Ngươi nói, ta nên làm gì bây giờ, nếu trên tay ta nhiễm máu tươi, hắn khẳng định sẽ tức giận, chính là ta lại rất muốn giết bọn họ, ta phải làm sao đây……” Nữ tử hỏi xong, trên mặt còn mang theo tia mê mang.

“Hắn” Tiết Mật bắt được trọng điểm trong lời nói.

“Đúng vậy, hắn. Hắn là tiên quân đầu tiên ở thượng giới Phượng Tấn Du,…… Cùng hắn…… Cùng bộ dạng hắn giống như…… Cơ hồ là giống nhau……” Nữ tử trong mắt hiện lên một mạt hoài niệm.

Lại hắn? Sao lại có hai hắn? Có phải là một người ở hiện đại không? Nữ tử này ở dị giới gặp một nam tử tương tự như bạn trai ở hiện đại, nhưng lại là tiên quân. Tiết Mật thử nói ra suy nghĩ của mình, “Hắn khẳng định không hy vọng ngươi giết người, ở thế kỷ hai mươi mốt, ngươi cùng hắn sẽ vì việc nhỏ như vậy mà giết người sao? Tất cả mọi người nhiều nhất là tức giận hai ngày, khi nào thì mạng người trở nên rẻ mạt như vậy, một lời không hợp đều có thể mất đi tính mạng, không có thần thông, bảo vật gì đó chúng ta cũng thật sự vui vẻ mà……” Nói càng về sau, thanh âm Tiết Mật dần dần thấp xuống, đúng vậy, mặc kệ qua bao lâu, mặc kệ ở hiện đại nhiều như thế nào thì cũng vui, nàng vẫn không thích ứng được cái thế giới coi mạng người như cỏ rác này, nhưng giờ không thể quay về được, chỉ có thể ở lại đây cố gắng, cố gắng sống sót.

Nghe Tiết Mật nói vậy, nữ tử giống như đang nghĩ gì, biểu tình bỗng trở nên sợ sệt, tay chậm rãi hạ xuống, tức khắc hai người Tiết Linh cũng Vũ Văn Tắc đều bị ném trên mặt đất, vô thanh vô tức.

Ngay sau đó, thân ảnh nữ tử đột nhiên có chút mơ hồ, nàng ngẩng đầu lên, “Đã đến giờ…….”

Tiết Mật khẩn trương nhìn nàng, làm nàng xem có chút buồn cười, “Biết không? Cho tới bây giờ làm ngươi cảm thấy được mạng người như cỏ rác chính là ta, ta muốn đồ vật trên người của ngươi và nàng, thuận tiện cũng muốn mạng các ngươi, nhưng không nghĩ tới các ngươi phúc thiên mệnh đại như vậy, làm sao cũng không chết được, ha hả…… Ngươi so với ta lúc trước tốt hơn nhiều lắm…….”

Tiết Mật nghe thế, mày liền nhăn thật chặt, tuy rằng cũng đoán được đôi chuyện lúc trước, nhưng cứ nghe vậy vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.

“Lại nói tiếp thân phận hai người chúng ta tại thế giới này cũng có chút liên quan đấy……” Nữ tử nói đến đây thì dừng lại một chút, “ Có lẽ ngươi hẳn phải gọi ta là …… A di!”

Một câu làm lỗ tai Tiết Mật ùm một phát ong ong, a…… Di? Sao lại vậy? A di không phải là muội muội của mẹ sao? Cho dù không cảm tình, cũng không nên đuổi giết nàng chất nữ trên danh nghĩa chứ?

“Những lời nói nãy của ngươi làm ta có chút cảm động, hơn nữa ta cũng biết mấy năm nay đuổi giết vô cùng vô tận, có chút chán nản, nếu không thì đình chỉ đi, làm cho ta nhìn xem, ngươi có thể từng bước phát triển như thế nào!” Nữ tử nhìn Tiết Mật, biểu tình nghiền ngẫm, sau đó lại chậm rãi nói, “Bất quá lời này cũng không đại biểu cho các ngươi có thể muốn làm cái gì thì làm cái đó, nếu có một ngày ta mà thấy trong các ngươi có người nào mưu toan lên thượng giới, chết!”

Tiết Mật cảm nhận trong lời nói của nữ tử có chút xơ xác tiêu điều, mím môi không nói gì.

“Được rồi, thời gian thật sự đã tới, ta nên đi……” Ống tay áo nữ tử vung lên, đám hắc y nhân mặt không biểu tình kia lập tức chỉnh tề đứng sau lưng nàng, theo nàng hướng nội điện đi tới.

“Chờ một chút…….” Hai thanh âm đồng thời vang lên, một là Tiết Mật, còn cái kia là Hồng Anh.

Hai người thoáng nhìn nhau, Hồng Anh vội vàng mở miệng nói, “Chủ thượng, khẩn cầu người có thể mang ta đi lên thượng giới, cho dù tu vi bị tổn hại ta cũng không để ý!” Thanh âm nữ tử tràn ngập quyết tuyệt. Nàng biết sau khi đám Hắc y nhân rời đi, Phù Diễm đảo cũng xong rồi, nàng có nhiều cừu nhân như vậy, tuyệt đối không có trái cây ngon mà ăn, còn có nàng muốn gặp một người trên thượng giới……

“Ngươi?” Tử y nữ tử nhíu mi, sau đó hướng bên cạnh nhìn nhìn, “Phu quân của ngươi còn ở bên kia hôn mê bất tỉnh nga!”

Nghe vậy, Hồng Anh cũng liếc Tiếu Doanh một cái, đáy mắt đột nhiên hiện ra một mạt tàn khốc, “Không phải, từ giờ trở đi, hắn đã không phải là phu quân của ta, ta chưa từng yêu hắn, người ta yêu từ đầu đến cuối chỉ có một……”

Nghe nàng nói vậy, Tiết Mật đáy lòng phát lạnh, nàng tận mắt nhìn thấy Phù Diễm đảo đảo chủ này có bao nhiêu bảo vệ sư thúc, hiện tại nàng thế nhưng bỏ hắn đang hôn mê bất tỉnh rời đi, nàng hẳn biết người ở đây cùng Tiếu Doanh đều có thù, hậu quả  bỏ lại hắn chính là cái gì.

“A……” nghe Hồng Anh nói, tử y nữ tử mỉm cười, “Tốt, ta thích ngươi như vậy, đi thôi!” Sau đó đem tầm mắt chuyển sang Tiết Mật.

Tiết Mật bị nàng nhìn trong lòng căng thẳng, lắp bắp nói, “Ta…… Cha ta…..Cha hắn…..”

“Ở thượng giới.” Nói xong nữ tử bỏ lại một nụ cười quyến rũ, dẫn một đám người biến mất trước pho tượng ngọc. Mà ngay khoảnh khắc bọn họ biến mất, pho tượng cũng hóa thành bột phấn biến mất không thấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK