Không gian yên tĩnh, đột nhiên hiện ra một lốc xoáy màu đen, lục y nữ tử từ giữa nhảy ra, lảo đảo vài bước, sau đó đứng vững, lắc lắc đầu, mặc không trang điểm, đúng là Tiết Mật.
“Rốt cục đi ra!” Nữ tử vui mừng nói, nhìn cổ tay, vết bớt phấn hồng đó đã hoàn toàn biến mất.
Không ngờ thế nhưng xuyên qua hơn ba nghìn thế giới, mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, cổ đại, hiện đại, cuối thời, tương lai, tu chân liền ngay vả thời đại viễn cổ nàng cũng xuyên tới, tới mỗi nơi đều phải trợ giúp cho đủ thể loại người, mặc dù có lúc gặp chuyện bị thảm, lòng cũng bất chợt mà để ý, nhưng càng nhiều hơn chính là, cảm giác vui sướng và khoái hoạt khi giúp đỡ người khác.
Hơn nữa nhiều năm tu luyện đã tiến giai rất nhanh nên tâm tình cũng chậm rãi mà trầm tĩnh dần, tu vi cũng trở nên càng thêm vững chắc.
Tiết Mật đánh giá chung quanh, phát hiện bốn phía vẫn là một mảnh trắng xóa giống như trước, không có một tia thanh âm.
“Vô Thương, Quân Ngọc Hàn!” Tiết Mật đi về phía trước hai bước.
Đợi một lúc, cũng không có ai đáp lại, ngay cả giọng nàng hô lên cũng không có một chút tiếng vang.
Nữ tử dừng cước bộ, xem ra bọn họ hẳn là đang còn ở ba nghìn thế giới kia, nàng cứ ở đây chờ bọn họ thôi.
Tiết Mật ôm đầu gối ngồi phía trước chỗ mà lốc xoáy lúc trước biến mất, vẻ mặt chờ mong nhìn nơi đó, nàng tin rằng hai người bọn họ sẽ đi ra từ nơi đó, mặc kệ gặp phải chuyện gì thì nhất định vẫn đi ra, khẳng định như vậy!
Từng ngày từng ngày trôi qua, tâm tình Tiết Mật cũng càng ngày càng lạnh, nhưng vẫn gắt gao nhìn chẳm chằm mảnh trắng trước mặt, cứ như vậy nhìn đến mắt cũng không nháy lấy một cái, tư thế ôm gối cũng chưa từng thay đổi lần nào, cả người giống như pho tượng, chỉ có đôi mắt là vẫn trông mong nhìn nơi kia.
Cứ như vậy qua hai tháng, không gian trắng xóa đột nhiên chấn động, Tiết Mật vội vàng đứng dậy, nhìn phía trước dần dần ngưng tụ thành lốc xoáy màu đen, vui mừng bao trùm cả người nàng.
Lốc xoáy thành hình, một nam tử mặc một bộ quân trang dân quốc màu xám từ bên trong đi ra, áo choàng phía sau không gió mà bay bay, đầu đội một cái quân mũ năm sao, nhìn qua có chút hương vị phong lưu phóng khoáng.
Lốc xoáy màu đen dần dần biến mất, nam tử nhìn thấy lục y nữ tử kinh hỉ nhìn mình chằm chằm, khóe miệng treo nụ cười, giang rộng hai tay.
Tiết Mật thấy thế, vội vàng chạy qua, nhào vào ngực nam tử, nước mắt thoáng chốc liền chảy xuống dưới, “Vô Thương……..”
“Đứa ngốc, khóc cái gì?” Nam tử thanh âm nhu hòa nói.
Nghe thế, Tiết Mật khóc càng lợi hại, ở mỗi thế giới nàng đều trải qua ít nhất hai mươi năm, ba nghìn thế giới a, vậy chính là hơn sáu vạn năm đó. Nhiều năm không gặp, có trời mới biết nàng nhớ hắn nhiều như thế nào, mỗi lần nàng gặp chuyện nguy hiểm lại có bao nhiêu lo lắng, lo lắng hai người kia cũng sẽ gặp chuyện nguy hiểm giống mình, mà trong đó có một số việc vì nàng có vận khí tốt mới có thể tránh thoát, cái chuyện vận khí này thì đâu có chuẩn đâu?
Thích Vô Thương nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nữ tử, tùy ý để nàng khóc, nghĩ chắc nhiều năm như vậy nàng cũng bị không ít ủy khuất, mà hắn thì không có ở bên cạnh nàng, mỗi ngày trừ bỏ lo lắng thì vẫn là lo lắng, hiện tại có thể nhìn thấy người bằng xương bằng thịt thì tốt quá! Chính là…….
Tiết Mật khóc đủ hai mắt hồng hồng lui ra khỏi ngực nam tử, nói giọng mũi, “Vô Thương, sao huynh mặc thành cái dạng này, lần cuối cùng là trải qua thời kì dân quốc sao?”
“Những lời này phải để ta hỏi nàng mới đúng, sao nàng lại mặc thành cái dạng này?” Thích Vô Thương nhíu mày nói.
Nhìn nữ tử trước mặt mặc một bộ váy liền áo màu xanh dài tới đầu gối, cánh tay, hai chân cũng bả vai toàn bộ đều lộ ra ngoài, tóc màu đen dài đến thắt lưng không có buộc lại mà thả ra.
Hắn thừa nhận như vậy nhìn rất đẹp, nhưng có chút không tiếp thu nổi, tưởng tượng cảnh Mật nhi mặc như vậy xuất hiện trước mặt nam nhân khác, hắn rất là không thích! Tuy lúc trước hắn cũng từng trải qua thế giới như vậy, nữ tử nơi đó mặc quần áo so với Mật nhi còn muốn lộ liễu hơn, nhưng các nàng đó chỉ là râu ria không quan trọng, còn Mật nhi với hắn chính là……..
“Ta…….” Tiết Mật sửng sốt, trong lúc nhất thời không hiểu Thích Vô Thương vì sao lại hỏi vậy, thì đã thấy đối phương cởi áo choàng khoác lên vai nàng.
Nhìn hành động của đối phương, Tiết Mật mới hiểu được thì ra là hắn ghen tị, nữ tử cúi đầu cười trộm, xuyên qua nhiều thế giới như vậy, phục sức trên người không ngừng biến hóa, nàng cũng đã thành thói quen.
Hỏi đối phương mấy năm nay như thế nào nàng mới phát hiện hắn và mình có giống nhau cũng có bất đồng, bởi vì Thích Vô Thương trên cơ bản đều là hoàng đế sắp mất nước, Đại tướng quân nơi biên quan, người lãnh đạo thời mạt thế, tướng lĩnh kháng chiến, mỗi nhân vật đều cần rất nhiều tinh lực và người, bất quá một khi làm tốt, so với từng ơn huệ nhỏ của nàng thì may mắn hơn nhiều, thật là tạo phúc một phương a!
Chờ nam tử nói xong, liền thấy nữ tử siết chặt áo choàng trên người, không nói một lời, giống như là tức giận chuyện gì.
“Mật nhi, sao vậy?” Thích Vô Thương ôn nhu hỏi han.
“……. Thật là tốt!” Tiết Mật quay đầu nguýt hắn một cái, “Là hoàng đế, là người lãnh đạo, bên người khẳng định có rất nhiều nữ tử xinh đẹp vây quanh đi, thực tiêu dao!”
Nhìn bộ dáng nữ tử bĩu môi ghen tuông, Thích Vô Thương không khỏi nở nụ cười, thanh âm khàn khàn, cười đến nỗi làm Tiết Mật cũng phải đỏ mặt, hung hăng đấm tay vào bả vai nam tử.
Thấy vậy, nam tử mới chậm rãi ngừng cười, nhẹ nhàng nắm bả vai nữ tử, “Mật nhi, ta rất cao hứng, nàng như vậy ta thật sự rất cao hứng, từ trước tới này mặc dù chúng ta ở cùng nhau, nhưng trong lòng ta cũng rất bất an. Bởi vì ta không nắm chắc, cứ cảm giác nàng theo ta cùng ở một chỗ là do tình thế mà làm vậy. Nhưng ta muốn chính là tim nàng, ta muốn nó hoàn toàn thuộc về ta, trước kia có lẽ nó là của a, chỉ là chúng ta trong lúc đó xảy ra nhiều chuyện không thoải mái, nên ta không nắm chắc. Hiện tại nàng hành động như vậy làm ta rất là cao hứng!”
Nói xong, nam tử kéo nữ tử lại, cúi đầu nhìn sâu vào mắt nàng, “Trái tim của ta, thủy chung chỉ có một mình nàng, không thể chứa đựng người nào khác, trước kia không có, hiện tại không có, sau này cũng sẽ không có!”
Nhìn người trước mặt trịnh trọng nói một phen, Tiết Mật thừa nhận nàng thật là khiếp sợ, không nghĩ tới Thích Vô Thương cho tới nay đều bất an như vậy, nàng biết bản thân mình có đôi khi muốn lùi bước, cũng có chút khiếp đảm, không ngờ đối phương thế nhưng ghi tạc vào lòng tất cả những chuyện này. Xem ra nàng về sau vẫn nên đem tâm tư của mình bộc lộ cho hắn thấy, cũng để hắn tin tưởng, hai người nếu đã lựa chọn ở cùng một chỗ, không nên có thứ gì ngăn cách, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ thành vấn đề lớn.
Bên này vừa mới thổ lộ xong, hai người liền cảm giác không gian đột nhiên chấn động, lốc xoáy màu đen lại xuất hiện trước mặt hai người, Tiết Mật biết lần này hẳn là Quân Ngọc Hàn, không ngờ nàng đợi lâu như vậy, hai người thế nhưng chọn cùng một ngày trước sau đi ra.
Chờ Quân Ngọc Hàn xuất hiện trước mặt hai người, Tiết Mật phát hiện đối phương thế nhưng mặc y phục màu trắng giống trước đây, tóc dùng một thanh ngọc trâm cố định lại, bộ dạng thế kia giống y như lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Thấy đối phương tiến lại chỗ mình mỉm cười, Tiết Mật không tự giác đi về trước hai bước, biểu tình kinh ngạc, “Quân Ngọc Hàn, huynh…….”
“Sao? Không đẹp sao? Nhớ lúc trước nàng nói với ta, màu trắng thích hợp nhất với ta, chẳng lẽ nàng gạt ta?” Nam tử như trước cười đến ôn hòa, tươi cười kia Tiết Mật nhìn mà có chút hoảng hốt.
“Không có, rất là đẹp.” Tiết Mật nhìn hắn nói, trong lòng cũng tràn đầy nghi hoặc, sao lại biến thành bộ dáng trước kia, tuy đây vẫn là hy vọng của nàng, nhưng trong lòng vẫn có ẩn ẩn bất an.
Nghe nàng nói, Quân Ngọc Hàn vẫn cười cười, nhìn qua giống như là gió ngày xuân ấm áp, ôn nhuận thoải mái.
“Lối ra đã mở, giờ đi ra ngoài chứ?” Quân Ngọc Hàn chỉ cái động hình tròn một người chui lọt ở phía sau ba người.
“Di, thật chứ? Chúng ta có thể đi ra ngoài!” Tiết Mật liền hưng phấn, có trời mới biết nàng nhớ hai bảo bảo và Nguyệt Kiến thế nào, thời gian bên ngoài và trong này hẳn là không giống nhau, hiện tại không biết bên ngoài đã trải qua bao lâu, không biết bọn chúng lớn thế nào rồi.
Nghe vậy, Thích Vô Thương sủng nịch nhìn nàng, mà Quân Ngọc Hàn trong mắt dẫn theo chút không tha, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm nét tươi cười như hoa của nữ tử, không dời, Thích Vô Thương ở bên cạnh thấy thế nhíu mày, cũng hơi bất mãn, xem ra sau khi ra ngoài còn có một hồi tranh đấu a!
Vì thế ba người bắt đầu đi về phía trước, chờ đến khi đến lối ra, Tiết Mật chưa kịp quay đầu lại, liền bị phía sau xô một cái, cả người rơi vào bên trong ánh sáng trắng.
Thích Vô Thương thấy thế, trong lòng hoảng hốt, vội đi theo vào, một phen kéo tay nữ tử.
“Mật nhi, bảo trọng…….”
Tầm mắt mơ hồ, hai người chỉ nghe một câu như vậy liền ngất đi.
“Quân Ngọc Hàn!” Tiết Mật mở to hai mắt ngồi bật dậy kêu to, chờ đến lúc nhìn rõ xung quanh thì lại có chút mê mang, nơi này……..
“Mật Mật, người tỉnh a?” Một thanh âm quen thuộc đẩy cửa bước vào vang bên tại nàng.
Tiết Mật quay đầu nhìn, liền thấy Nguyệt Kiến đứng ở cửa vẻ mặt kinh hỉ nhìn mình, hai tiểu tử vẫn là bộ dáng như trước được Thích Vô Thương ôm vào ngực, đi lại chỗ nàng.
“Nương!” “Nương!”
Hai thanh âm mềm mại đồng thời vang lên, Tiết mật chỉ cảm thấy tâm của mình rất nhanh sẽ bị hòa tan.
Luống cuống chân tay vội bước xuống giường chạy lại gắt gao ôm chặt hai tiểu tử vào ngực, “Hành nhi, Thịnh nhi, nương rất nhớ các con! Các con thế nào? Có nhớ nương không?”
“Có nhớ, rất nhớ, nương đừng bao giờ rời xa tụi con nữa nhé, con và ca ca sẽ ngoan ngoãn nghe lời!” Thanh âm tiểu la lị mang theo khóc nức nở.
“Là nương không đúng, là nương không tốt, sẽ không bao giờ rời xa các con, về sau nhất định mỗi ngày đều ở bên Hành nhi, Thịnh nhi không rời!” Tiết Mật đau lòng nói.
“Ô ô…….” Nghe thế, tiểu la lị rốt cục khóc òa lên.
Nam hài đứng một bên nghe vậy chỉ nắm chặt bàn tay nhỏ bé, tựa đầu lên vai Tiết Mật, không nói gì.
Tiết Mật vội vàng không ngừng an ủi, qua một lúc lâu nàng mới dỗ được, sau đó bế tiểu nữ hài lên. Thích Vô Thương cũng đem tiểu nam hài bế lên, nhìn bọn họ, ánh mắt nhu hòa.
“Nguyệt Kiến, bên ngoài đã trải qua bao lâu? Vì sao các ngươi hình như không có thay đổi mấy?” Tiết Mật hỏi phấn y nữ tử.
“Chín chín tám mươi mốt ngày.” Nguyệt Kiến đáp.
“Tám mươi mốt ngày?” Tiết Mật và Thích Vô Thương liếc nhau một cái, ba người bọn họ ở bên trong trải qua ba nghìn thế giới cũng chính là hơn sáu vạn năm, bên ngoài thế nhưng chỉ mới qua tám mươi mốt ngày, thật là bất khả tư nghị!
“Vậy Quân đại ca của ngươi đâu? Hắn không tới đây à?” Tiết Mật đắn đo hỏi, mỉm cười nói.
Vừa nói xong, mấy người chung quanh đột nhiên im lặng, Tiết Mật nhìn mọi người, tia bất an ở trong lòng không ngừng khuếch trương, miễn cưỡng nở nụ cười, nhẹ giọng hỏi, “……. Làm sao vậy?”