• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1-su-that-phu-phang-ve-tu-dai-my-nhan-trung-quoc-hinh-7-1429177411207

“Ngọc nhi, mau đoạt thứ đó đi!” Bạch y lão giả rống lớn, hoa văn trên mặt càng thêm vặn vẹo, dữ tợn.

“Sư phụ, người…….” Quân Ngọc Hàn lo lắng kêu lên, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lão nhân không cho hắn tranh cãi, khẽ thở dài, bay lại chỗ đám quái vật.

Mà trong đám người hình thù kỳ quái, hai hắc y nam tử có hoa văn trên mặt nhiều nhất liếc mắt nhau, cũng vội vàng chạy qua.

Ngồi trên ngọn núi Ngô Đồng thích ý nhìn đám người tranh đoạt, cả người ngồi ở chỗ kia tay áo tung bay, trong mắt tràn đầy châm biếm cùng châm chọc.

Quân Ngọc Hàn một chưởng bổ trúng người trước mặt, lúc sắp đoạt được ngọc bài màu tím kia, thì cảm giác phía sau có trận gió đánh úp, mang theo chút mùi tanh hôi.

“Ngọc nhi…….” Một giọng nữ già nua từ xa xa vang lên, trong thanh âm tràn đầy kích động.

Thất sư thúc? Không đợi nam tử xoay người sang chỗ khác, người phía sau đánh lén cũng bị người khác đánh lùi.

“Ngô Đồng!”

“Vương nữ!”

Mặc y nữ tử thu hồi bàn tay phiếm đen, mắt mang khinh miệt, “Người khác đều có thể, nhưng người này thì các ngươi không được rat ay với hắn!”

Nhìn nữ tử bày vẻ mặt khinh thị, một trong hai người trung niên kia mắt hiện lên mạt chán ghét, “Không phải vì chúng ta gọi ngươi một câu vương nữ, ngươi liền nghĩ có thể vênh mặt hất hàm sai khiến chúng ta, ta khuyên người vẫn nên hảo hảo cân nhắc phân lượng của mình, đừng có rượu mời không uống mà uống rượu phạt!”

Một nam tử lớn tuổi hơn đứng ở bên cạnh hắn cũng không ngăn hắn lại, sắc mặt thản nhiên.

Nghe vậy, mặc y nữ tử không có gây gỗ, ngược lại che miệng nở nụ cười, cười đến nỗi chảy cả nước mắt, “Sao? Không ngụy trang nữa sao? Ta còn tưởng các ngươi có thể nhẫn nhịn, không ngờ nhanh như vậy đã bại lộ bộ mặt thật rồi, làm tim ta lạnh lẽo a!”

“Ngươi đã sớm biết rồi sao?” Hắc y nhân lớn tuổi hai mắt híp lại nói.

“Có sớm hay không thì ta không biết, dù sao không bị gạt là được, sao? Hiện tại bích lạc hoàng tuyền vừa xuất hiện, các ngươi ngụy trang không nổi nữa? Không phải nói muốn báo thù cho phụ thân ta sao? Không phải cầu ta làm vương các ngươi sao? Hiện tại diện mạo này rất chán ghét chứ gì!” Ngô Đồng mỉm cười nói.

Mà phía sau mọi người, Quân Ngọc Hàn đã cầm lên khối ngọc bài kia, trong phút chốc mọi ánh mắt đều tụ tập trên người hắn.

“Nhị đệ, không cần để ý nàng, mau đoạt lấy vật kia là đúng hơn!” Nam tử lớn tuổi thấy khối ngọc bài kia rớt vào tay Quân Ngọc Hàn, vội la lên.

“Ân.” Lập tức hai người chạy vội lên, ngay sau đó, bạch y lão giả và lão giả đầu bóng lưỡng cũng tới bên người Quân Ngọc Hàn, bày trận địa sẵn sàng đón địch.

“Lão già tuyết sơn nghe đây, không nên cố gắng chống lại, nhìn bộ dáng của ngươi, các ngươi nghĩ có thể còn sống bao lâu!” Hắc y nhân lớn tuổi chê cười nói.

“Cho dù chúng ta còn sống không bao lâu, cũng sẽ kéo các ngươi chôn cùng!” Lão giả đầu bóng lưỡng tức giận.

“Lão ngũ!” Bạch y lão giả khoát tay, quay đầu nhìn đám người hình thù kỳ quái kia, ngữ khí lạnh nhạt nói, “Các ngươi chớ quên, Bích lạc là một phần của tuyết sơn, lúc trước lão tổ các ngươi và lão tổ chúng ta tại di tích tìm được một khối ngọc bài, cũng ước định từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng, đều tự nghiên cứu huyền cơ của ngọc bài, hiện tại các ngươi như vậy chính là vi phạm ước định lúc trước của chúng ta!”

“Ta phi, nói thật dễ nghe, kỳ thật mấy chục năm trước các ngươi đã nghiên cứu ra bích lạc hoàng tuyền chỉ khi nào hợp thành một khối mới có thể phát huy uy lực lớn nhất, cho nên mới diệt cả nhà bích lạc chúng ta, còn giết vương của chúng ta, giờ mới nói nước sông không phạm nước giếng, chậm rồi!” Hắc y nhân trẻ tuổi lớn tiếng nói.

“Là do các ngươi theo tà đạo, cùng đám yêu tu kia cấu kết với nhau làm việc xấu, làm hại thế gian, sát hại vô tội, chúng ta bất đắc dĩ mới ra tay!” Hoàng y lão phụ tức giận nói.

“Đó là chúng ta nghiên cứu ra phương pháp tu luyện ở trên mặt của bích lạc, cũng như các ngươi giả nhân giả nghĩa tu luyện đại ái chi đạo vô dụng kia theo ngọc bài hoàng tuyền kia, chúng ta nghiên cứu là phải sát phạt, phải tắm trong máu, mới có thể đi lên thượng giới, do đó tu vi mới tăng lên! Cái mệnh con kiến thì tính làm gì, không có lý do để sống thì thật lãng phí, còn không bằng cống hiến tánh mạng cho đại đạo của chúng ta, mới thể hiện bọn họ có tác dụng!” Hắc y nhân lớn tuổi ánh mắt điên cuồng nói.

Nghe vậy, đám người bạch y lão giả trên mặt là bừng bừng tức giận, “Chúng sinh đều ngang hàng, các ngươi sao có thể quyết định sinh tử của người khác? Thôi, ta căn bản không thể nói chuyện với các ngươi. Ta chỉ muốn hỏi các ngươi vì sao lại đẩy Ngô Đồng vào con đường tà đạo, rõ ràng nàng ở Tuyết Sơn vài năm tà khí trên người đã được tiêu trừ, vì sao các ngươi không buông tha cho nàng?”

Mặc y nữ tử vừa nghe, khinh miệt cười, “Sư phụ, có thể đừng nói quang minh chính đại như vậy được không, đồ nhi chịu không nổi, các ngươi cũng đám quái vật này thì có khác gì nhau, đều làm cho người ta ghê tởm như vậy!”

Nghe vậy, bạch y lão giả kinh ngạc nhìn nàng, ở một bên hoàng y phụ nhân kinh sợ nói, “Ngô Đồng, ngươi sao có thể nói như vậy với sư phụ?”

“Ta vì sao không thể nói như vậy với hắn, nếu các ngươi không giúp ta tinh lọc tà khí gì đó, ta sẽ biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ như bây giờ sao! Các ngươi cũng đừng có giễu cợt, chó chê mèo lắm lông, cũng chả phải là người trong sạch gì. Ngươi dám nói lúc ấy đem ta trở về không phải là đánh chủ ý lên người bích lạc chứ?” Nữ tử sắc mặt hung ác nói.

Mỗi khi trong cơ thể nàng có hai cỗ hơi thở cùng xông ra, làm nàng rất thống khổ, đều muốn tự sát, mỗi khi nàng nhìn khuôn mặt đáng sợ của mình trong gương, hận ý trong lòng của nàng như sóng biến dâng tới trời, muốn đem tất cả người hại nàng đều giết sạch.

“Ngô Đồng, ngươi……..” Bạch y lão giả thở dài nói, “…….. Đúng, lúc trước ta dẫn ngươi về là vì muốn từ trên người ngươi mà biết một ít manh mối của bích lạc, nhưng ta giúp ngươi tinh lọc tà khí, tuyệt không có một chút ý đồ xấu…….”

“Chẳng lẽ ngươi không biết tà khí trên người ta là do các ngươi giết chết cha mẹ của ta sao? Nó ẩn trong cơ thể của ta, căn bản là không thể tinh lọc, nếu cưỡng chế tinh lọc chỉ có thể hủy hoại cơ thể ta, ngươi nhìn xem bộ dáng như quỷ của ta bây giờ đi, có phải rất vui không? Đều là các ngươi hại ta, đều do các ngươi!” Nữ tử rống lớn nói, trong mắt tràn đầy tơ máu.

“Quả là không thể nói lý!” Lão giả đầu bóng lưỡng lớn tiếng nói, “Đại sư huynh lúc trước dắt ngươi về cũng là vì thấy ngươi tuổi còn nhỏ, còn tâm tư lương thiện, căn bản là không có ý nghĩ xấu xa như ngươi nói. Thời điểm hắn giúp ngươi loại bỏ tà khí đã tiêu phí rất nhiều tâm tư và linh lực, ngươi lại không biết tốt xấu, chúng ta biết trên người ngươi tà khí khó trừ, cho nên vẫn rất cẩn thận. Nếu không phải chính ngươi vọng động tà niệm, sao có thể biến thành bộ dáng này?”

“A, hiện tại các ngươi đương nhiên phủi sạch sẽ trách nhiệm lên người ta, đúng, là ta gieo gió gặt bão, mới trở thành bộ dáng này, chỉ có thể dựa vào ma la để sống sót, mỗi ngày đều giống như cái xác không hồn!” Nữ tử oán hận nói.

“Ngươi cho chúng ta uống trà có bỏ thêm thứ này sao? Cho nên trên người chúng ta mới xuất hiện hoa văn giống ngươi?” Hoàng y phụ nhân cả kinh nói.

Ma la là thứ gì, là tà vật mà tà tu bồi dưỡng để gia tăng tà khí của bản thân, nhưng nếu người dùng quá nhiều, sẽ mọc ra hoa văn trên người, hơn nữa người cũng sống không lâu.

“Di, ngươi đã uống rồi a? Hương vị cũng không tệ phải không, cùng hương vị lá trà giống nhau như đúc chứ gì!” Nữ tử cười nói.

“Ngươi đồ…….” Hoàng y phụ nhân cả kinh, lại bị bạch y lão nhân ngăn cản, “Thất muội, hiện tại nói chuyện này cũng vô bổ, chúng ta vẫn nên giải quyết đám người này, bảo hộ Ngọc nhi!”

“Vâng!”

Lập tức người xung quanh như hổ rình mồi nhìn ngọc bài trong tay Quân Ngọc Hàn, đại chiến lại tiếp tục.

Mà Quân Ngọc Hàn ở bên cạnh cũng không biết bị gì, lúc đụng phải ngọc bài màu tím kia cả người liền bị định trụ không thể cử động, ngay cả thanh âm cũng không phát ra được, đồ vật trên tay cũng không có cách nào vứt đi, chỉ có thể cầm nó. Nhìn thấy từng quái vật ngã xuống, cùng trên người sư phụ sư thúc có thêm một vết thương, nam tử trong lòng gấp gáp, nhưng chỉ có thể ở bên cạnh cố gắng giãy dụa vật trên tay.

Đến cuối cùng ngay cả vài vị sư thúc cũng bắt đầu ngã xuống, cả tuyết sơn đều nhuộm thành màu đỏ, nhìn qua phá lệ ghê người.

Lúc này ở phía sau, bạch y lão giả và hai hắc y đầu lĩnh kia cùng chưởng vào nhau, ba người đều phun ra một ngụm máu bay ra ngoài, nặng nề té ngã lên đất, nháy mắt bông tuyết dỏ tươi bay tán loạn, thật là xinh đẹp tuyệt trần.

“Ha ha, tuyết sơn bị hủy trên tay hai huynh đệ ta, chúng ta cho dù chết cũng cam lòng, ha ha ha…….” Chỉ thấy vị hắc y nhân lớn tuổi cười to vài tiếng rồi cũng gục xuống, hai mắt mở lớn.

“Ca!” Hắc y nam tử nhỏ tuổi hơn phẫn nộ hô một tiếng, cũng ngã xuống.

“Sư phụ!” Trong lòng quýnh lên, Quân Ngọc Hàn phát hiện hắn thế nhưng có thể phát ra âm thanh, nhưng thân mình vẫn đứng tại chỗ không thể nhúc nhích.

“Ngọc nhi, về sau mọi chuyện của tuyết sơn đều giao cho con……..” Lão nhân suy yếu nói, sau đó cố hết sức nâng tay, không đợi hắn làm động tác tiếp theo, Ngô Đồng ở một bên đoán được liền lập tức giãy dụa đứng dậy, thân thể của nàng cũng tràn đầy vết thương, trong tình huống lộn xộn lúc nãy, cũng không biết ai thừa dịp đâm cho nàng mấy đao, nhưng không giống người khác máu của nàng là màu xanh, giữa màu đỏ dễ dàng thấy được.

Nữ tử khóe miệng giơ lên độ cong quỷ dị, nâng tay chém một nhát lên ngực Quân Ngọc Hàn, sau đó giống như là dùng hết khí lực, ngã lên mặt đất, tươi cười trên mặt còn chưa rút đi.

Quân Ngọc Hàn chỉ cảm thấy ngực phát lạnh, cũng không để ý, cố gắng giãy ngọc bài trên tay, nghĩ muốn chạy lại sư phụ hắn.

Lão giả hét lớn một tiếng, trong lòng bàn tay thả ra một đạo bạch sắc quang mang, toàn bộ rót vào ngọc bài trong tay Quân Ngọc Hàn, đám mây trên núi nháy mắt cuồn cuộn, giáng xuống từng đạo lôi điện màu tím, mà cả người Quân Ngọc Hàn đều trở nên hư ảo, giống như ảo ảnh.

“Ngọc nhi, về sau con nhớ chiếu cố chính mình!” Lão giả lại phun ra một ngụm máu, trên mặt là vẻ mặt vui mừng.

“Không, sư phụ……..” Quân Ngọc Hàn còn chưa nói xong, người đã biến mất tại chỗ.

“Trên bích lạc dưới hoàng tuyền, mấy vạn năm, rốt cục……. Ngọc nhi cẩn thận…….” Lão nhân nói xong một câu cuối cùng, mang theo ý cười nhắm mắt lại.

Lúc này trên trời sét vẫn còn tiếp tục, tuyết sơn im lặng an hòa cũng chưa bao giờ nghênh đón náo nhiệt, tấu ra một ca khúc bi thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK