Bên kia Tiết Linh đang đi cùng với Vũ Văn Tắc đột nhiên trong lòng cảm giác một trận kinh sợ, bất giác quay lại nhìn phía sau, hiện tại bọn họ đã cách Tiết Mật một khoảng khá xa, nhưng không biết vì sao, trong lòng cứ có cảm giác bất an.
“Sao vậy?” Thấy Tiết Linh bất an, Vũ Văn Tắc hỏi.
“Ân…… Không có gì, chính là trong lòng không an tâm, có chút lo lắng cho Mật nhi……” Tiết Linh ưu sầu nói.
“Không cần lo lắng, chẳng phải còn có Thích Vô Thương sao? Hắn hiện tại thập phần che chở cho Mật nhi, sẽ không để nàng rơi vào hiểm cảnh. Hơn nữa, hai người bọn họ cũng ở trong Cửu Khuyết mười mấy năm, gặp chuyện không thể giải quyết cũng sẽ biết tránh thoát, chắc là không gặp chuyện không may đâu!” Vũ Văn Tắc an ủi nói.
“……. Ân, được.” Tiết Linh lại thoáng nhìn ra phía sau, chắc là không có vấn đề gì.
Ba ngày sau.
Tiết Linh và Vũ Văn Tắc đã tiến vào huyễn cảnh, mà lúc này trong rừng cây —-
“Tê…….” Thích Vô Thương xoa xoa cái đầu có chút đau, sau đó kinh hãi ngồi xuống, tìm kiếm chung quanh, nhưng không thấy bóng dáng Tiết Mật ở đâu.
“Mật nhi…… Mật nhi…….”
Nam tử đứng dậy gọi to, tựa như con ruồi tìm kiếm khắp nơi, nhưng mặc kệ hắn làm thế nào cũng đều không thấy thân ảnh hắn tâm tâm niệm niệm kia.
Không đúng, Thích Vô Thương trong đầu đột nhiên hiện ra một đoạn trí nhớ, trước khi hắn hôn mê có một đám người mặc áo choàng màu đen tiến lại gần, trang phục kia hình như là…… Người ma môn!
Xem ra hắn và Mật nhi hôn mê có thể liên quan đến đám người kia, nghe nói ở ma môn có một loại dược gọi là mê tâm, rất thích hợp đối phó với tiên sĩ có tu vi không cao, hơn nữa nó vô sắc vô vị, cho dù người ngửi phải cũng không phát hiện, chắc bọn hắn vẫn luôn bị người theo dõi, hơn nữa đối phương không phải là người của tiên tôn kia, mà là người của ma môn.
Hiện tại không biết đã qua bao lâu, Mật nhi có xảy ra chuyện gì không!
Xem ra hắn cần phải đi một chuyến hòa trạch, Mật nhi chờ ta, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì!
Nam tử trên mặt tràn đầy lo lắng, trong lòng sợ hãi không nguôi.
Dĩnh thành Hòa Trạch.
Tiết Mật vừa mới tỉnh dậy, trợn to hai mắt, phát hiện chung quanh là một mảnh tối đen, im ắng một chút thanh âm cũng không nghe thấy, cảm giác như hai tai và mắt của mình bị bịt lại vậy.
Nữ tử ngồi dậy, cảm giác dưới thân mềm mại, hình như là đệm giường, trên người đắp một tấm chăn tơ lụa mỏng, Tiết Mật kỳ quái, rõ ràng nàng và Thích Vô Thương đang ở vùng dã ngoại hoang vu, hơn nữa nàng bỗng nhiên bị hôn mê, hiện tại sao lại nằm ở trên giường, chẳng lẽ là nơi Vô Thương tìm?
Tuy nghĩ như vậy, nữ tử vẫn không khỏi nghi hoặc, bởi tình hình lúc này thật sự rất kỳ quái.
“Vô Thương! Vô Thương! Huynh ở đâu?” Tiết Mật đi chân trần từ trên giường xuống đất.
Bỗng “Răng rắc” một tiếng rơi vào trong tai Tiết Mật.
“Người nào?” Nữ tử nhìn về nơi phát ra thanh âm, lạnh lùng nói.
Không nghe thấy trả lời, ngược lại chung quang đột nhiên càng tối hơn, Tiết Mật cả kinh, nhìn quanh.
Chờ thấy được nơi nàng đứng thì là một đại điện để nghị sự, thập phần rộng lớn, hôn ám này là từ cái giá cấm nến bằng đồng thau hình hạc phát ra, mà vị trí nàng đang đứng chính là bậc thứ chín của đài cao, trên có một ghế dựa màu đỏ chạm rồng, đã có người ngồi trên đó.
Người nọ mặc trang phục đỏ đen giao nhau, hơi lộ ra một mảng ngực trắng noãn như ngọc, hai tay tùy ý đặt trên ghế dựa, tóc đen nhánh buông thả, cứ như vậy xỏa trước ngực, mặt mang một mặt nạ màu bạc, chỉ lộ ra môi mỏng như cánh hoa, đỏ sẫm như máu, lúc này cong cong mỉa mai.
Ở dưới chân hắn, một khối ngọc bội màu tím vỡ vụn thành hai nửa, chắc tiếng vang khi nãy là thanh âm ngọc bộ này bị vỡ đi.
Bất quá vì sao nàng ngủ ở đây, cái giường lớn phía sau nàng đặt tại đại điện trang nghiêm thế này có chút ngược đời, này chứng tỏ nàng cứ không coi ai vào đâu mà ngủ, nghi hoặc càng lớn, nhưng không đợi nàng hỏi thăm, nam tử trên đài cao kia đã mở miệng trước.
“Tỉnh? Đã ngủ bảy ngày rồi đó…….” Nam tử chậm rãi đứng dây, đi lại phía Tiết Mật, thanh âm trầm thấp khàn khàn.
Tiết Mật thề nàng chưa từng nghe qua thanh âm này, cũng chưa từng gặp người này, nhưng vì sao hắn lại làm như quen biết nàng, ngữ khí cũng rất là thân quen.
“Ngươi là ai? Đây là đâu? Người đi cùng ta đâu?” Tiết Mật ngẩng đầu nhìn chăm chú đối phương.
“Nơi này là Hòa Trạch dĩnh thành, chỉ có một mình ngươi ở đây, không có người khác.” Nói tới đây nam tử dừng một chút, sau đó khẽ cười nói, “Về phần ta là ai, nàng không biết sao?”
Hòa Trạch? Tiết Mật trong lòng sợ hãi, này không phải là nơi ma môn sao? Nàng sao lại tới đây? Vô Thương đâu? Hơn nữa đối phương hình như có biết nàng, nhưng nàng có thể biết người trong ma môn sao?
“Ngươi không cần phải cùng ta chơi trò đoán đố, ta sao lại ở chỗ này? Rõ ràng còn có một người nữa đi cùng ta mà, hắn ở đâu?” Tiết Mật hỏi.
Lúc này nam tử đã tới sát bên cạnh nàng, từ trên cao nhìn xuống nàng, hai mắt đỏ đậm, không có một tia cảm tình.
Tiết Mật ngẩng đầu nhìn, không tự giác lui về sau vài bước, nàng nghe nói ma đạo tu vi khác nhau nên màu mắt cũng khác nhau, mà mắt màu đỏ thì tu vi đại ma vương mới có, xem ra người này không phải là người tốt. Bất quá không biết vì sao nàng thấy ánh mắt hắn có chút quen thuộc, chẳng lẽ nàng thật sự biết hắn?
“Không có người khác, chỉ có nàng. Về phần vì sao nàng ở đây?” Trong mắt nam tử hiện lên mạt cười, nhìn qua lại có chút ôn hòa, “Là ta phái người mời nàng tới đây, còn người kia ta không có mời hắn, đương nhiên hắn sẽ không ở đây.”
Mời tới? Có ý gì? Chẳng lẽ nàng hôn mê là do người trước mặt này ra tay sao? Chẳng lẽ tụi nàng kỳ thật vẫn luôn bị người khác giám thị? Tại sao lại vậy? Vậy Vô Thương đâu? Hắn hiện tại đi nơi nào? Có thể gặp chuyện gì nguy hiểm không?
Nghĩ vậy, vẻ mặt Tiết Mật đột nhiên trở nên lo lắng.
Nhìn nữ tử thế này, trong mắt nam tử bỗng hiện lên mạt băng hàn, nhưng miệng vẫn ôn hòa hỏi, “Nghĩ cái gì vậy?”
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Bắt ta tới đây làm gì?” Tiết Mật ngẩng đầu, biểu tình ngưng trọng hỏi.
Nàng tuyệt đối đánh không lại hắn, xem ra cũng chỉ có thể tìm cơ hội chạy trốn, không gian đối phương không biết, đó là đường thoát duy nhất của nàng.
“Không muốn làm gì, chỉ là muốn nhìn nàng, dù sao thật lâu không gặp, thật sự rất lâu……” Nói về sau ánh mắt nam tử bỗng trở nên xa xưa tang thương, nhìn qua giống như cùng nàng mấy trăm mấy ngàn năm không gặp nhau vậy.
“Ta căn bản không biết ngươi, sao lại có cái chuyện thật lâu không gặp chứ? Ngươi rốt cuộc là ai, không cần giả thần giả quỷ!” Tiết Mật lớn tiếng nói.
Sau đó đưa tay ra sau lưng, cẩn thận rót linh lực, thành bại ngay lúc này, Vô Thương bây giờ không biết sống chết thế nào, nàng phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Nhưng trong một khắc, nam tử lại đột nhiên cầm tay phải nữ tử, đưa ra trước mặt.
Kỳ thật đối phương cũng không có dùng nhiều khí lực, nhưng Tiết Mật lại không thể phản kháng, xem ra đây là sự khác biệt giữa thực lực!
“Mật nhi, sao cứ không ngoan như vậy?” Nam tử hơi dùng lực một chút đã kéo nàng tới trước người hắn, tựa sát vào nàng đổi một loại thanh âm lưu luyến nói.
Nghe vậy, Tiết Mật toàn thân nhịn không được mà run rẩy, giọng nói này…… Sẽ không! Sao có thể? Không có khả năng! Không có khả năng!
Nữ tử không thể tin nhìn đối phương, nhưng nam tử mặt nạ bạc mắt vẫn mang ý cười nhìn nàng, giống như ánh mắt nhìn nàng trước kia.
Tiết Mật bỗng gỡ mặt nạ màu bạc trên mặt đối phương, khoảnh khắc nhìn thấy khuông mặt nam tử, nhẹ buông tay, mặt na lập tức rớt lên tấm thảm màu đỏ, phát ra tiếng vang nặng nề.
Lúc này, Thích Vô Thương đã tới ranh giới Hòa Trạch, vừa tiến vào nơi đây, hắn đã thấy không thể thích ứng nổi, chung quang tràn ngập không khí vẩn đục, thậm chí ẩn ẩn có thể ngửi được một tia huyết tinh.
Ven đường không có nhiều cây cối cao lớn, chỉ có từng bụi từng bụi hoa cỏ màu tím, màu đỏ hoặc màu đen, toàn bộ lá cây cũng đều ảm đạm, nhìn qua không có một chút sinh khí, ngược lại tràn ngập tà khí, người nhìn thấy thì tâm tình cũng không khỏi trở nên u ám, thậm chí có thể sinh ra chút tàn bạo.
Thích Vô Thương cũng không biết hắn xảy ra chuyện gì, vừa tiến vào địa phương này, cả người liền thấy không thoải mái, một cảm giác không biết tên trong cơ thể cứ nhảy nhót, dường như muốn chui ra, nam tử ngăn chặn cỗ xao động từ sâu trong cơ thể, lại bắt đầu đi về phía trước.
Nhưng còn chưa đi được hai bước, liền tinh tường cảm nhận thấy có người theo dõi.
Liền quay đầu, thì thấy có ba nam tử quần áo lôi thôi đi theo sát sau hắn, mắt màu vàng, miệng phát ra thanh âm “Ôi ôi”, thấy thế Thích Vô Thương rùng mình, thiên ma!
Hắn đã từng hỏi thăm, người ma đạo tu vi khác nhau không chỉ xưng hô khác nhau, mà màu mắt cũng khác nhau, bình thường nhân ma cấp bậc thấp nhất thì mắt sẽ màu trắng, nhìn qua giống như chỉ có tròng mắt, không có đồng tử, không có một chút thần trí, chỉ biết chém giết.
Mà con ngươi của thiên mà là màu vàng, vẩn đục không chịu nổi, vẫn không có thần trí, nhưng gặp ma nhân có đẳng cấp cao hơn thì biết trốn chạy, không giống như nhân ma, không sợ mà tiến về trước.
Mà tới tu vi ma vương giống như là một bước ngoặt, sẽ khôi phục thần trí, trí nhớ bị phong tỏa trước kia sẽ lấy lại được, bắt đầu có kế hoạch tu luyện, mà không phải chém giết. Nhưng đại đa số nhân ma, thiên ma đều không tới được cảnh giới kia, thường thường lúc tu vi không cao mà do nguyên nhân nào đó mà chết đi.
Ánh mắt ma vương màu hồng nhạt, đại ma vương là đỏ đậm, còn ma quân chính là màu xám.
Trước kia mọi người không biết ma tôn có mắt màu gì, nhưng từ sau khi Hồng Liên lão tổ thần long kiến thủ bất kiến vĩ đột phá lên ma tôn, mọi người mới biết nguyên lai ánh mắt ma tôn là màu đen, về phần ma đế thì không biết, bởi vì cho tới bây giờ chưa có ma nhân nào đột phá tới tu vi ma đế, đồng dạng tiên đế cũng không ai đột phá.
Tu vi của hắn hiện tại chỉ mới là phàm tiên, đối mặt với ba thiên ma thì sẽ có phần thắng sao, làm sao bây giờ?
Thích Vô Thương trong lòng lo lắng, nhưng Mật nhi còn đang chờ hắn, nhất định không thể thua! Nhất định phải sống sót rời khỏi nơi này!
Nghĩ vậy, nam tử hai mắt đột nhiên trở nên đỏ đậm, một dòng khói đen từ cơ thể trào ra, chẳng qua tình trạng hiện tại so với trước kia thì tốt hơn rất nhiều, ít nhất hắn vẫn biết mình đang làm cái gì.
“Di?” Một giọng nói nghi vấn đột nhiên vang lên, nhưng không có ai nghe được, lập tức người nọ tiếp tục nói, “Không tồi!”