• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đi qua một dãy hành lang, Tiết Mật rốt cục về tới chỗ ở của nàng, vừa đi vào viện liền thấy Quân Ngọc Hàn đang ngồi ở nơi đó chờ nàng.

“Đã trở lại…….” Nam tử không có quay đầu nhìn nàng, chỉ bình tĩnh nói.

“Ân.” Tiết Mật chậm rãi đi về phòng, nàng cũng không biết tâm tình hiện tại của mình là như thế nào, chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh, thuận tiện sắp xếp một mớ suy nghĩ hỗn loạn lúc này.

“Đây là đan dược, nàng ăn đi.” Nam tử đi đến phía sau nàng, đưa một viên đan dược màu tím đậm.

“Đan dược?” Nữ tử kỳ quái quay đầu nhìn hắn, vì sao nàng phải ăn đan dược?

Nhưng mà còn chưa hỏi ra miệng, tầm mắt nam tử đột nhiên nhìn chăm chú vào cổ nữ tử, môi mím chặt, nửa ngày không nói gì.

Tiết Mật thấy hắn nhìn mình như vậy, nghĩ tới cái gì, vội vàng dùng tay che cổ lại, tay kia thì tiếp nhận đan dược trên tay hắn, xoay người vào phòng, “Được, cám ơn dược của huynh.”

Vào phòng, Tiết Mật lập tức đem cửa phòng đóng lại, thấy hài tử cũng không ở trong phòng, hẳn là Nguyệt Kiến dẫn bọn nhỏ đi ra ngoài chơi rồi.

Dựa lưng vào cửa, nữ tử từ từ ngồi chồm hổm dưới đất, ôm đầu gối, ngây ngốc xuất thần.

Đứng ngoài cửa, Quân Ngọc Hàn nắm chặt tay, ánh mắt băng hàn, nhìn cửa phòng đóng chặt không nói một lời.

Thời gian bảy ngày nháy mắt trôi qua, đêm nay là đêm cuối cùng, Tiết Mật đi vào viện của Thích Vô Thương, mặc kệ thế nào, sau hôm nay là sẽ biết kết quả, nếu không được, lại tìm biện pháp khác. Nếu mà được, nàng cũng không biết tâm tình mình sẽ thế nào đây, vậy chứng tỏ nàng đối với hắn…… Ha hả, tuy rằng buồn cười, nhưng cuối cùng bọn nhỏ sẽ được cứu, tâm tình của nàng cũng…… Không quan trọng……

Vào phòng, Thích Vô Thương đã ở bên trong chờ nàng, nhiều ngày nay đều như thế, chỉ cần nàng tiến vào phòng là có thể thấy hắn ở bên trong chờ nàng.

Tiết Mật liếc thấy trên bàn sách trước cửa sổ bày một bình hoa bằng ngọc, cắm mấy cành hoa đào, vài đóa hoa rớt trên tờ giấy trắng bên cạnh, nổi bật tiên diễm, rất giống với ngày nàng rời đi bốn năm trước cũng nhìn thấy đóa hoa đào không biết từ nơi nào bay tới.

Thấy Tiết Mật nhìn chằm chằm đóa hoa, Thích Vô Thương đi tới, “Hoa đào mau rụng, ta liền ngắt mấy cành……”

Tiết Mật không đáp lời hắn, bất giác sờ sờ cánh tay mình, còn nhớ trên tay nàng cũng có một cái bớt hoa đào, nên về sau nàng đối với hoa đào có chút thích.

Thấy động tác của Tiết Mật, nam tử hai mắt ngưng trọng, “Trước đây…… Ta cũng từng gặp  một người có bớt hoa đào trên cánh tay, lúc ta mười tám tuổi, nàng đã cứu ta, nhưng ta lại không nhớ rõ hình dáng của nàng, sau đó ta vẫn luôn tìm nàng…… Thế nhưng chỉ nhớ hoa đào trên cánh tay nàng cùng….. Một cái chuông…..Màu xanh ngọc……”

Thanh âm nam tử rơi vào tai Tiết Mật, nữ tử bỗng nắm chặt cánh tay mình, có ý gì, hắn muốn biểu đạt cái gì……

“Ta vẫn nghĩ người đó là Tiết Linh, mới có thể…… Nhưng kỳ thật…….” Nam tử đột nhiên dừng lại, nhưng vẫn làm cho người khác hiểu ý tứ kế tiếp là gì.

Tiết Mật che cánh tay, thân mình hơi hơi run rẩy, đột nhiên nhớ tới tình trạng nàng mới xuyên qua, lúc đó thân thể này té xỉu tại nơi hoang dã, trên tay mang một cái chuông ngọc, chẳng lẽ người Thích Vô Thương gặp được chính là nàng sao? Nguyên chủ cứu Thích Vô Thương nhưng sau đó gặp phải chuyện gì không tốt nên rời đi sao?

“Mật nhi, ta đối với nàng…….” Nam tử tiến lên hai bước.

“Không cần nhiều lời, ta không muốn biết.” Tiết Mật biểu tình lạnh lùng nói, đúng, ngươi là tìm nhầm người, thì tính sao, hiện tại ngươi cũng không phải tìm đúng, người ngươi muốn tìm sớm đã rời đi, hiện tại tâm sự với ta làm gì, ta cái gì cũng không muốn nghe, bởi vì đó không phải thuộc về ta, không phải của ta…… Rốt cuộc mình chỉ là ngoại lai, ha hả…… Nàng là vì ngươi trúng độc sao? Nàng yêu…… Ngươi sao?

Nam tử nhìn một bên mặt nữ tử, nửa ngày không nói gì, trong mắt đột nhiên xẹt qua tia tĩnh mịch, khóe miệng giơ độ cong chua sót, quả nhiên hắn không nên kỳ vọng, nguyên tưởng ít nhất nói rõ ràng, Mật nhi sẽ cho hắn một cơ hội, hiện tại xem ra nàng chưa từng có ý nghĩ tha thứ cho hắn, có giải thích hay không thì kết quả đều giống nhau……

Hai người cứ như vậy đứng im nửa ngày không nói gì, trong phòng yên tĩnh quỷ dị.

Tiết Mật vung tay tắt ngọn nến cách đó không xa, ở trong bóng tối đi lại giường, là đêm cuối cùng, bất luận kết quả tốt hay xấu, ta đều tiếp nhận.

Bên ngoài phòng, một nam tử lưng đeo trọng kiếm màu đen đứng ở đầu tường, sau khi thấy trong phòng tắt đèn, vẻ mặt bình tĩnh, không nói gì thêm xoay người ly khai, dưới ánh trăng mông lung, có thể thấy rõ diện mạo nam tử, chính là Huyền Vũ.

Mật nhi, nếu đây là lựa chọn của nàng, hy vọng về sau nàng sẽ không hối hận. Ta mong nàng có thể luôn hạnh phúc, cho dù người kia không phải là ta cũng có thể……

“Ngươi mỗi ngày đều tới đây theo dõi Mật Mật làm gì?” Nguyệt Kiến đột nhiên xuất hiện phía sau nam tử, xiêm y phấn bạch trong đêm tối hết sức rõ ràng.

Huyền Vũ nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, không có quay đầu, cước bộ dừng lại lần nữa tiếp tục đi về phía trước.

“Ai, ai, sao lại đi rồi? Cứ không lễ độ như vậy?” Nữ tử ở tại chỗ chà chà chân, đáy mắt hiện lên mạt không cam lòng, đang chuẩn bị đuổi theo, đột nhiên ở phía sau truyền đến một câu.

“Thì ra là tiểu nha đầu bên cạnh Tiết Mật a, đã trễ thế này, ngươi sao lại ở trong này? Người lúc nãy là Huyền Vũ sao?”

Nghe vậy, nữ tử quay đầu lại, thấy một lam y nam tử tựa người vào tường, mỉm cười nhìn nàng.

Đó không phải là quỷ đáng ghét bên cạnh Cốc chủ gì đó sao, hắn sao lại ở đây? Buổi tối mà thấy người đáng ghét tâm tình thực không tốt a, hơn nữa nghe Linh tỷ tỷ nói hắn là người đối xử không tốt với Mật Mật, lúc còn ở Lung Nguyệt cốc gì đó vẫn luôn khi dễ Mật Mật! Thật đáng ghét, còn cười ghê tởm như vậy……

“Ai cần ngươi lo!” Nữ tử làm mặt quỷ với hắn, xoay người rất nhanh đã ly khai.

“A……” Cảnh Trung Lưu nở nụ cười, thú vị, không ngờ tiểu nha đầu bên cạnh Tiết Mật này hắn thế nhưng nhìn không rat u vi, hơn nữa người có tu vi cao như vậy mà vẫn còn tâm tình tiểu hài tử, rất thú vị!

Ánh trăng bên ngoài đã lên cao, nhìn qua chói mắt sáng ngời, hẳn là đã nửa đêm.

Trên giường, Thích Vô Thương đem Tiết Mật ôm vào trong ngực, không dám thả lỏng, Mật nhi, ta nên làm gì để giữ nàng lại đây……..

Từ nhỏ đã được suy đoán là mang ám linh căn, cha nương vì muốn cân bằng linh căn trong người hắn, muốn cho hắn sống tốt, đã thử đem linh lực rót vào cơ thể hắn, nhưng lại bị hắn hút khô linh lực, chết trước mắt hắn. Trước khi chết còn dặn dò hắn cố gắng sống cho tốt…… Nhưng sau lại mới biết thật sự rất khó khăn……

Ở trong tộc người ta nói hắn là thiên sát cô tinh, đem hắn trục xuất ra ngoài, trong mười tám nắm chỉ có gia gia đem nhìn hắn, nói chuyện bên ngoài cho hắn nghe. Mười tám năm sau, sau khi hắn có thể khống chế một chút linh căn, mới được mọi người cho phép trở về. Ở trên đường gặp cao giai linh thú khiến linh căn lại bộc phát, lúc ấy đã sắp hoàn toàn mất đi lý trí, lại gặp một tiểu cô nương, hắn không biết nàng giúp hắn thế nào, nhưng hắn cuối cùng không có việc gì.

Sau khi trở về, gia gia xem xét cơ thể của hắn, nói với hắn trên cơ thể có ẩn chứa tiên thiên nguyên khí, nếu kết hợp với thất tình đoàn tụ trong truyền thuyết nói không chừng có thể trung hòa chỗ thiếu hụt trong linh căn của hắn……. Cho nên hắn vẫn luôn tìm nàng, gia gia cũng luôn tìm nàng……

Cho đến khi gặp Tiết Linh, nhìn thấy ngọc chuông trên tay nàng, hắn mới biết người hắn muốn tìm chính là nàng, nhưng làm sao đây, lúc ấy hắn đã có người thương, nhưng nhớ tới lời dặn dò của cha nương cùng chờ đợi của gia gia, chỉ có thể lực cọn vùi lấp phần tình cảm này. Âm kém dương sai, thì ra nàng mới là người hắn muốn tìm, nhưng chuyện hắn đã làm không thể vãn hồi. Mật nhi, nàng muốn ta làm gì bây giờ, chỉ cần nàng nói ra, chuyện gì ta cũng nguyện ý, chỉ cần……. Chỉ cần nàng vẫn ở cạnh ta…… Làm ta có thể luôn thấy nàng là tốt rồi, hiện tại mới biết rốt cuộc có trễ hay không……

Hôn nhẹ lên trán nữ tử, nam tử vẫn không chợp mắt, cứ như vậy ôm nữ tử thẳng đến hừng đông.

Tiết Mật đứng ở một bên nhìn Thích Hồng Quân giúp Thích Vô Thương bắt mạch, nang không biết cảm giác của nàng lúc này là gi, tuy hy vọng có thể giúp hắn giải độc, chỉ như vậy mới có thể lấy máu trong tim hắn giúp hài tử giải độc, nhưng nếu là vậy thì nàng thật sự buồn cười, hắn đối xử với nàng như vậy, cho dù đến bây giờ cũng không phải vì nàng, hơn nữa đã qua bốn năm, nàng còn nghĩ tới hắn, thật sự rất buồn cười mà……

Thích Hồng Quân mày nhíu chặt, lúc mọi người nhìn chăm chú, chậm rãi giãn ra, “Vô Thương, độc của cháu đã được giải, nhưng hiện tại cơ thể bị phá hủy nhiều, kế tiếp cần hảo hảo điều dưỡng……”

Lão giả vừa dứt lời, ánh mắt ba người nhất thời đều chiếu vào trên người Tiết Mật, nữ tử không nói gì, hai tay nắm thật chặt, móng tay dài sắp đâm vào thịt. Vì sao, rõ ràng hẳn nên phải vui vẻ phải không? Độc của cục cưng rốt cục có thể giải, nhưng vì sao cảm thấy rất chật vật, rất muốn rời đi, trong mắt người khác sẽ cho rằng lúc trước nàng cố tình gây sự, rõ ràng là yêu hắn, còn nháo ra nhiều chuyện như vậy, ha hả…….

Nghe vậy, Thích Vô Thương đứng bật dậy, trên mặt kích động, chính là còn chưa bước tới.

Một bạch y nam tử đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tiết Mật, một tay nắm bả vai của nàng, dẫn nàng đi ra ngoài, “Nửa canh giờ nữa ta sẽ lại đây lấy máu.”

“Nhưng cơ thể Vô Thương……” Cảnh Trung Lưu nhíu mày nói.

“Không sao, hài tử quan trọng hơn. Mật nhi…….” Thích Vô Thương vội đi tới trước mặt hai người, giữ chặt cánh tay nữ tử, nhìn chăm chú vào nàng cười nói, “Nàng đi đâu?”

Tiết Mật cúi đàu không trả lời, qua một chút, mới nhẹ nhàng hất tay hắn ra, nhìn mắt đối phương nói, “Về nhà.”

Sau đó đi theo Quân Ngọc Hàn ly khai.

Thích Vô Thương đứng tại chỗ, vẫn duy trì tư thế kia, nhìn hai người càng đi càng xa. Không biết vì sao trong viện đột nhiên nổi lên một trận gió, nhưng cánh hoa trên mặt đất tung bay lên, giống như vũ khúc hoa đào, tuyệt mỹ mà hoang sơ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK