Chưa kịp nghĩ nhiều, đại quân của Izumin đã tới đây. Từ xa, ta nhìn bóng dáng của hắn. Một đoạn thời gian không nhìn thấy hắn, hắn hình như càng thêm tỏa sáng. Một thân mặc giáp khiến hắn anh khí bừng bừng. Chỉ cái mũ kiểu Arab kia là đáng ghét nhất. Tựa hồ, chỉ khi ở nhà, hắn mới bung xuống mái tóc màu bạc nguyệt kia
Menfuisu khiêu khích. Đại quân Hitaito vừa nhìn thấy Menfuisu, quả nhiên kích động vọt lại đây. Ngay khi bọn họ đứng phía trước cái bẫy, Menfuisu vung kiếm lên, mệnh lệnh mọi người khẩn cấp lui lại.
Nhìn binh lính Ai Cập ào ào như dòng chảy, nhanh chóng chạy thẳng. Ta đứng tại chỗ không hề động, Kail cùng nhóm tiểu đội trưởng cũng không động. Mọi người lẳng lặng đứng tại chỗ, chờ mệnh lệnh của ta
Ruka xông lên trước, ngã vào lưu sa
Izumin phát hiện bất thường, Menfuisu đâu có dễ dàng lùi bước như vậy. Đang định ra lệnh toàn quân đình chỉ tiến công thì lại nhìn thấy Ruka đang giãy giụa giữa bãi cát trước mặt. Sao lại thế? Izumin còn chưa kịp suy nghĩ, binh lính phía trước cả người lẫn ngựa đã bắt đầu chìm vào cát
Thân mình nghiêng xuống, hai chân trước của con ngựa Izumin đang cưỡi cũng lâm vào sa lí. Trúng kế! Izumin nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại, vô số binh lính Hitaito bị lực cát vĩ đại kia kéo xuống. Họ chưa bao giờ gặp phải tình huống này nên toàn quân loạn một mảnh. Họ gào khóc thảm thiết, cũng không ngăn nổi bước chân của những quân lính đi sau. Không có mệnh lệnh, tình huống không rõ ràng, quân đội Hitaito liên tiếp rơi vào bãi cát lún, thế là gần một trăm một nghìn người đang kêu thê thảm giữa vùng cát lớn
Izumin lúc này mới phát hiện, nguyên lai Ruka muốn cảnh báo cho hắn rằng nơi này có lưu sa. Nhưng đã quá muộn, ngay cả hắn cũng bị mắc bẫy. Hắn không dám cử động, chỉ cần động đậy là sẽ bị lún xuống nhanh hơn. Tệ hơn chính là, tại gió sa mạc Phi Dương mà toàn bộ binh lính không thể truyền tin đi. Izumin đổ mồ hôi lạnh, Menfuisu đáng giận, thiết kế ra được cạm bẫy tuyệt diệu này. Cứ như vậy, chẳng những bị tổn thất một lượng lớn binh lính, mà ngay cả hắn cũng bị lưu sa nuốt hết
Lưu sa đã dâng đến ngực Ruka, nhưng hắn không hề để ý đến, chỉ gấp gáp nhìn quanh cố tìm hoàng tử Izumin. Lại thấy nữ hoàng Asisu luôn lạnh lùng đứng ở phía trước. Hắn quá sợ hãi, tại sao quân Ai Cập đã lui hết rồi mà nữ hoàng lại còn không đi? Không lẽ… Không lẽ nàng muốn gây bất lợi cho hoàng tử?
Ta lúc này đã không còn để ý gì được đến xung quang nữa. Vẫn luôn lạnh lùng nhìn binh lính Hitaito tre già măng mọc hướng lưu sa lao đến. Rốt cục cũng có người rống trụ mọi người mù quáng, những người còn lại mới dừng chân lại. Một vùng lưu sa, khiến đại đội Hitaito đại loạn. Ngay cả chủ soái cũng lâm vào hiểm cảnh
Nhìn con ngựa đã bị lún chỉ còn cái đầu, Izumin sắp bị cát bao phủ. Trong đầu ta chỉ có một ý nghĩ. Ta không muốn hắn chết! Ta muốn cứu hắn!
Vung tay lên, June lập tức tung trường tiên, cuốn lấy cánh tay Ruka, khôn khéo lôi lên. Kỳ thực, vùng lưu sa cũng không lớn lắm, chỉ rộng bằng cái sân thể dục khoảng bốn trăm thước. Chính là lúc này cát tràn ra dưới chân quân Hitaito, bị uy hiếp bởi uy lực của thiên nhiên khiến họ chưa đánh đã chạy
Ruka được cứu ra khỏi bãi cát lún. Hắn nằm trên mặt đất thở hổn hển từng hơi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bãi cát kia
“Không cần sốt ruột, ta sẽ cứu Izumin ra” Ngữ khí bình thản nghe không ra cảm xúc dao động. Ruka cả người lập tức cứng ngắc. Nữ hoàng Asisu sao lại nói với hắn câu đó? Không lẽ nàng biết được gì sao?
Lại vung tay, June cùng Patkita cẩn thận tiến lên, vung lên dây thừng có một đầu buộc vào tảng đá đến bên Izumin
Bị sặc cát, Izumin không nhìn rõ phía trước. Đột nhiên, có một dây thừng hạ xuống đúng tầm tay hắn, hắn phản ứng nhanh chóng cầm trụ. Một lực kéo mạnh hắn lên khỏi mặt cát. Hắn không giãy giụa, hết sức đem thân thể thả nhẹ. Tiếp xúc với mặt cát càng gần, trọng lực như càng nhẹ dần
Cảnh phía trước bắt đầu rõ ràng, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt. Izumin nhắm chặt mắt, không muốn nàng nhìn thấy hắn chật vật. Thấy Izumin trên mặt hiện lên một tia nan kham, ta đột nhiên nở nụ cười. Bất ngờ tươi cười giống như sự kích thích đột ngột, khiến những binh lính đang mắc kẹt dưới lưu sa đều ngừng giãy giụa, kinh diễm nhìn chằm chằm mặt ta (Tojikachan: sao mà háo sắc quá >