Nghĩ đến Omri, Ragashu như muốn nổi điên. Một cánh tay đắc lực lại bị cô gái sông Nile biến thành kẻ dữ nhiều lành ít, sao có thể khiến hắn không hận.”Đuổi theo! Cô gái sông Nile được binh lính Ai Cập hộ tống, theo sông Yufutaret đào tẩu!” Hắn mang theo binh lính cấp tốc đuổi theo dấu vết Carol để lại.
“Hoàng đế! Trong thành phát hiện tung tích hoàng đế Angon!” Một tướng quân báo lại.
Ragashu cảm thấy da đầu run lên, Angon chạy tới xem náo nhiệt? “Các ngươi làm thế nào mà phát hiện? Có bắt được người của hắn không?”
” Hình như là đám thị dân phát hiện. Bọn họ tự phát vây công Angon, giờ hắn đang trà trộn vào trong đám người, tìm không ra. Nhưng thần tin, hắn nhất định vẫn còn ở trong thành.” Tướng quân bình tĩnh phân tích.
Ragashu nhìn phía xa truuyền đến động tĩnh của binh Ai Cập càng ngày càng nhỏ, hắn không kịp nghĩ rõ ràng, liền phân phó tướng quân về trong thành vây diệt Angon, còn hắn vẫn đuổi theo cô gái sông Nile. Chỉ cần nữ nhân này còn ở trong tay hắn, thì không phải sợ quốc gia kia
Thật vất vả thông qua đường nước ngầm trốn thoát khỏi tháp, Carol phát hiện nàng bị Ragashu đuổi theo. Unasu cùng những người khác cũng lo lắng gấp gáp. Nàng chỉ có chút binh lực, làm sao có thể ngăn cản được Ragashu đang trở nên điên cuồng. Nghĩ đến nam nhân đáng sợ kia, Carol cả người phát run.
Ruka ngẩng đầu nhìn nhìn trời, lập tức sẽ trời đã sáng. Trong lòng hắn thầm nghĩ, không biết hoàng tử bên kia có gặp nguy hiểm không. Nhìn Babylon giống như kế hoạch đã bàn, cháy xung quanh thành, trong lòng hắn âm thầm bội phục. Tuy kế hoạch không đủ chu toàn, nhưng lại có thể thuận lợi đến thế. Nữ hoàng Asisu danh xứng với thực.
Trong bóng đêm tận lực giảm bớt thanh âm, binh lính Ai Cập nhanh chóng chèo thuyền. Cỏ lau tùng, mọi người kinh hỉ phát hiện phía trước có một vùng cỏ lau lớn. Không chút do dự, tất cả mọi người tiến vào. Ước chừng 10 phút sau, Ragashu liền đuổi tới nơi.
So với binh Ai Cập chèo thuyền nhỏ, Ragashu lại mang thuyền gỗ, hiển nhiên tốc độ mau hơn. Rất nhanh đã có thể nghe được tiếng rống giận của hắn.
“Mau! Còn chưa phát hiện ra bóng dáng khả nghi sao? Chắc chắn chúng chưa trốn được xa, các ngươi nhanh chia làm hai đội, tìm dọc bờ sông, chú ý đám cỏ lau tùng!” Trong ánh mắt tràn ngập tơ máu, mày Ragashu gắt gao nhăn lại, “Đốt lửa lớn vào! Cẩn thận tìm! Không được bỏ qua một dấu vết nhỏ! Không được để lọt bất cứ tên Ai Cập nào!
Ragashu không kịp mặc quần áo hoàn chỉnh, ngực xích lõa cứ như vậy lộ ra. Nếu Ai Cập tấn công, Ragashu kỳ thực lại không quá lo lắng. Nhưng bị một con nhóc như cô gái sông Nile bài bố, khiến lòng tự trọng của hắn bị chịu đả kích lớn. Tuyệt không thể tha cho ngươi! Cô gái sông Nile! Ngươi mơ tưởng chạy thoát! Hắn siết chặt thanh kiếm dài trong tay, hận không thể lập tức băm vằm Carol.
Tránh trong cỏ lau tùng, Hasan và mọi người lo lắng không thôi. Quả nhiên bị đuổi theo, nếu bị phát hiện, thì trừ bỏ cô gái sông Nile, những người khác một người cũng đừng hòng sống sót.
Binh lính Ai Cập và đầu lĩnh đội trưởng Neketo trong mắt bắn ra sự kiên định, vô luận thế nào, thì cũng phải hộ tống an toàn cô gái sông Nile về Ai Cập. Một nhóm người lén tách đội, bọn họ sử dụng phương pháp đánh lạc hướng. Unasu và Ruka liếc nhau, nhẹ nhảy vào trong sông, cẩn thận đem Carol đang nằm sấp phục ở trên thuyền lên bờ.
Tầm mắt Ragashu quả nhiên bị đám binh lính đánh lạc hướng kia dẫn đi rồi. Tiếng gầm của hắn vang lên trong trời đêm, trong lúc nhất thời, tiếng nước bị động lớn. Tất cả cây đuốc đều hướng tới phía đó.
Trời cũng sắp sáng. Tướng quân Neketo nói cho Carol, nhất định phải chạy trốn tới biên cương. Nơi đó là nơi quân đội Ai Cập đóng quân. Chỉ cần đi qua thảo nguyên, qua cánh rừng bên phải, là tới lãnh thổ một quốc gia trung lập. Hasan thì thào tự nói, nếu trước hừng đông mà chạy trốn được vào trong rừng rậm thì mọi người còn có một đường sinh cơ. Nhưng là, hắn nhìn lại phía sau. Ragashu đã giết chết đội binh lính Ai Cập đã thóat ly kia, cũng phát hiện ra bọn họ lên bờ. Dấu chân ướt sũng cũng làm bại lộ phương hướng bọn họ trốn. Không có kì binh, mọi người rất có thể sẽ chết.
Neketo chia số binh lính còn lại mỗi ba người một đội nhỏ, phân tán hòng nhiễu loạn sự chú ý của lính Babylon. Không ai phản đối, mọi người quỳ xuống, hôn giác váy Carol, rồi xông ra chịu chết. Chiến thuật này rất thành công. Một phần lớn binh lính Babylon bị đánh lạc hướng.
Thấy mọi người vì nàng mà chịu chết, Carol vừa kích động lại cảm động. Unasu một phen ôm lấy Carol đang vô lực, cùng Neketo chạy. Carol như vừa bừng tỉnh, đột nhiên kích động hô to: “Không cần, dừng tay, các ngươi trở về! Ta không muốn mọi người vì ta mà chịu chết.” Ruka và Hasan nhìn nhau, âm thầm lắc đầu. Cô gái sông Nile này, sao lại hô to khi đang chạy trốn cơ chứ?
Unasu nhanh chóng che lại miệng của nàng, gấp gáp nhỏ giọng nhắc nhở, “Carol, nhỏ tiếng chút, nếu không sẽ bị hoàng đế Ragashu phát hiện.” Carol chẳng những không chịu, liều mạng lắc đầu, tiếng phản đối lại càng ngày càng lớn: “Không, không, không thể dùng sinh mệnh binh lính bảo vệ sinh mệnh của ta, nếu như phải chết, thì mọi người cùng chết!” Hasan có chút vô lực, càng không cho nàng làm gì, nàng lại càng muốn làm. Ngươi cũng không ngẫm lại, ngươi sẽ bị giết sao? Cuối cùng thì người bỏ mạng vĩnh viễn là chúng ta. Thật không rõ, nàng làm sao có thể ngu xuẩn như thế. Lần trước chạy ra Hitaito cũng là như vậy, lần này muốn từ Babylon chạy thoát, lại vẫn là như thế.
Ruka gắt gao nắm chặt nắm đấm, nếu nơi này không phải có rất nhiều lính Ai Cập, hắn hận không thể một quyền đánh nàng bất tỉnh, miễn cho chỉ biết cản trở. Nhưng hắn nhìn sắc mặt những người xung quanh, chỉ có thể phẫn nộ buông tha ý muốn này. các binh lính Ai Cập còn lại, bao gồm cả Unasu mang vẻ mặt cảm động. Anh em tiểu bạch này chắc chắn cũng không thể cho bọn họ nổi bạo với hành vi ngu ngốc của Carol
Quả nhiên, Ragashu nghe được tiếng Carol. Hắn chỉ huy quân đội nhằm hướng này. Nguy hiểm lửa sém lông mày!
“Hasan, trừ bỏ rừng rậm, không còn đường nào có thể đi sao?” Carol gọi trở về số binh lính kia, “Ngươi là thương nhân lữ hành, đối với địa lý vùng này chắc rất quen thuộc đi? Sườn sơn tây không thể đi sao?”
Hasan vẻ mặt xám lại, “Đến nơi này đã không còn đường. Sườn sơn tây là sa mạc quỷ. Đó là mảnh đất chết. Người vô ý lạc đường vào, chưa có ai còn sống đi ra. Ngay cả chúng ta lữ hành thương nhân, cũng không dám đi vào.” Làm sao bây giờ? Hắn cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Mắt thấy phía sau truy binh càng ngày càng gần, ngay cả mặt bọn chúng cũng có thể thấy rõ. Quay đầu nhìn trời, mặt trời lập tức sẽ mọc lên. Carol khẽ cắn môi, nhất quyết, so với bị bắt lại, còn không bằng chạy vào sa mạc quỷ!
Chợt nghe được Carol quyết định, tất cả mọi người sửng sốt. Đi vào đó hẳn sẽ chết, chưa từng có nghe nói qua có người còn sống đi ra. Hai ý nghĩ hoàn toàn bất đồng ở hai người xuất hiện. Một bên là Unasu – người đứng đầu binh lính Ai Cập, bởi vì cảm động với tâm ý của Carol nguyện ý cùng bọn họ cùng chết, hận không thể thề nguyện trung thành; Ruka lại cùng Hasan cực kỳ bất đắc dĩ. Bệ hạ Asisu nói, hết thảy nghe sông Nile nữ nhi, vô luận như thế nào, bọn họ cũng chỉ có thể làm theo. Nghĩ đến lúc trước, Carol vô duyên cớ vô cớ hy sinh nhiều binh lính Ai Cập đánh lạc hướng như vậy, buông tha nhiều cơ hội trốn thóat, giờ lại ra quyết định này. Hai người đều hận nghiến răng nghiến lợi. Xem bề ngoài, thì cô gái sông Nile trọng tình trọng nghĩa, nhưng trên thực tế, nàng lại là tên ngu ngốc không rõ đầu rõ đuôi
Ngay tại khi binh lính Babylon hô to phát hiện ra cô gái sông Nile, thì binh lính Ai Cập lấy Carol đi đầu, toàn bộ cũng không quay đầu lại vọt vào sa mạc quỷ.
——— ————————— Phân cách tuyến “đau lòng Ruka và Hasan” ——— ——————
Ở trong thành, ta cùng với Izumin cũng không trong thoải mái. Nguyên tưởng rằng, cột tội danh lên thân Angon, chúng ta liền có thể thoải mái đi khỏi Babylon. Nào biết, nam nhân đáng khinh kia so với tưởng tượng còn giảo hoạt hơn. Khi Angon phản ứng có người ám toán sau, thế nhưng không chạy ra khỏi thành, mà là chui vào trong đám cư dân. Không chỉ có như thế, hắn còn mệnh lệnh một vài thám tử Arsiria bí mật điều tra, chặn cửa thành.
Tuy rằng quân lính Babylon ở trong thành bị Ragashu phân tán, nhưng binh lực chúng ta quá thiếu, cứng đối cứng không có lợi. Ta cùng với Izumin chỉ có thể tạm thời ở lại hoàng thành Babylon, nhìn Angon bị đuổi đông chạy tây chạy giống như cẩu bị rơi xuống nước vậy.
Trời đã sáng. Mặt trời chói mắt mọc lên. Babylon một đêm hỗn loạn rốt cục đã xong. Một cỗ thối vị phiêu tán trong thành, dân chúng bi thương vẫn như cũ không ngừng quanh quẩn trong đám hỗn độn. Tháp Babel còn chưa cháy hết, vẫn như cũ cuồn cuộn khói đặc. Trong thành, mọi người đồng tâm hiệp lực dập tắt lửa tàn
Mọi người mặt bi thương, chết lặng thu thập tàn cục. Mặc kệ ngày hôm qua có tổn thất mất mát lớn đến thế nào, thì ngày mai vẫn như cũ phải tiếp tục cuộc sống. Là đầu sỏ, ta áy náy vô cùng. Nghĩ muốn chạy ra ngoài hỗ trợ, lại bị Izumin kéo lại.”Nàng lúc này đi hỗ trợ, chuyện cũng không khá hơn.”
“Ta biết” Mê mang nhìn Izumin, chân tay ta luống cuống đứng tại chỗ, nhìn bên ngoài dân chúng vẻ mặt bụi mù, đầy người khói đen. Đều đã thiêu hủy hết nhà bọn họ rồi, nếu ta đi hỗ trợ, ít ra cũng khiến bản thân dễ chịu một chút.
Ôm chặt lấy ta, Izumin nhẹ giọng an ủi: “Không nên suy nghĩ nhiều quá. Cho dù hôm nay nàng không thiêu Babylon, thì lấy dã tâm của Ragashu, cũng sẽ có một ngày khiến Ai Cập không thể an bình. So với để dân chúng của mình chịu khổ, còn không bằng đem tổn thất thương hại đẩy cho dân chúng quốc gia khác. Chúng ta tuy rằng có địa vị cao, nhưng năng lực vẫn hữu hạn. Điều có thể làm là bảo hộ thần dân của mình, bằng năng lực của mình làm cho bọn họ an cư lạc nghiệp. Còn lại, chúng ta chỉ có thể bất lực.”
Hốc mắt đã ươn ướt, Izumin, kỳ thực những gì ngươi nói ta đều biết. Nhưng ta vẫn cảm thấy khó chịu. Nhiều người mất đi thân nhân như vậy, chỉ vì một cái mệnh lệnh của ta. Trước kia, luôn thóa mạ người khác coi thường sinh mệnh mà đạt mục đích riêng, không ngờ bây giờ nàng cũng là người như thế.
“Nếu có thể, ta thật sự không muốn thương hại người khác.” Ta rầu rĩ nói. Ý nghĩ này có bao nhiêu thiên chân, ta đều biết. Hi vọng thế giới hòa bình, hi vọng không còn chiến tranh, hi vọng tất cả mọi người có thể bình tâm mà sống, hi vọng sẽ không còn người đổ máu. Nhưng ngay cả ở thế kỷ hai mươi mốt đều không thể thực hiện mong muốn, thì tại cái xã hội lạc hậu chế độ nô lệ này liệu có thể thực hiện sao? Cho dù mặc như siêu nhân quần hồng áo choàng xanh cùng trăm người Clak Kent cùng xuất hiện, thì ta vẫn tin, mong muốn ấy chắc chắn không thể thực hiện được.
Rất nhanh Menfuisu sẽ đuổi tới Babylon. Hắn sẽ ở sa mạc quỷ gặp được Carol. Trong nguyên tác, diễn phân của ta đã chấm dứt. Chỉ còn lúc khi Ragashu muốn xâm chiếm Ai Cập, Asisu mới lại xuất hiện. Hãm hại Carol sinh non, sau đó, luôn mai danh ẩn tích. Từ giờ trở đi, ta Tô Vinh đã chân chính thay thế Asisu ở cổ đại tiếp tục sống. Ta quả thật không có thời gian bi thương, tương lai, còn có rất nhiều chuyện cần ta đi giải quyết.
Gắt gao cầm lấy quần áo Izumin, ngửi hương vị khoan khoái trên người hắn, ta ngầm hạ quyết định. Tương lai, chỉ cần hắn vẫn luôn luôn yêu ta như vậy, tin tưởng ta như vậy, ta sẽ luôn luôn không buông tay hắn ra.
——— —————— —————— —————— ————————
Không thể không nói, vận khí của chúng ta tốt đến cực điểm. Ragashu mang theo rất nhiều binh lính về thành, chuẩn bị truy nã Angon, tiết oán khí của hắn vì không bắt được cô gái sông Nile. Angon bùng nổ phái người tấn công Babylon. Hắn lấy một thế thân, chiến đấu ở biên cảnh. Còn hắn thì cắt tóc, giả trang thị vệ, trốn ra khỏi thành.
Tình huống của Babylon thật sự nguy cấp. Thủ hạ đắc lực của Ragashu, Omri đã bị Carol làm nổ tung trong tháp, đã chết. Nên hắn thiếu tướng quân, một mặt đuổi bắt Angon, một mặt điều binh khiển tướng, chuẩn bị nghênh đón Atsiria khiêu chiến. Ashur là dân tộc huyết tinh, mỗi người đều thị huyết vô cùng. Thủ hạ binh lính vừa nghe nói sắp khai chiến với Atsiria, lập tức yếu đi ba phần. Hơn nữa Babylon bị một phen đại hỏa thiêu làm bị thương chí khí, tất cả mọi người đều hi vọng lúc này có thể không khai chiến liền không khai chiến.
Không khí Babylon rất khẩn trương, tất cả cư dân đều hoảng loạn. Nhưng chuyện này không liên quan đến chúng ta. Thừa dịp trong thành rung chuyển bất an, chúng ta thong dong đi ra ngoài thành. Đã xong lữ hành Babylon, Izumin cười thoải mái. Hắn giơ giơ lên tờ giấy nhỏ trong tay, nói Carol bị một sa tặc bắt đi, nhưng thần kỳ được thả ra. Thì ra, lúc ở Hitaito, đứa bé mà được Carol nhảy xuống nước cứu chính là con trai độc nhất của tên thủ lĩnh sa tặc. Âm kém dương sai, Carol bình yên vô sự. Mãi đến khi bọn hắn thật vất vả vượt qua ban đêm sa mạc đáng sợ, Menfuisu đã đuổi theo. Hai người vui mừng gặp lại, liền vội đuổi tới biên cảnh, hội ngộ đội quân Ai Cập ở đó.
Mất tin tức của ta, Menfuisu sốt ruột. Đang chuẩn bị phái một tiểu đội binh lính đi tìm ta. Izumin lại cười vô cùng thoải mái. Hắn không nói gì với ta, trực tiếp lấy thân phận hoàng tử Hitaito viết thư cho Ai Cập. Nội dung đại khái như sau, hoàng tử Hitaito Izumin ở biên cảnh sa mạc quỷ cứu được nữ hoàng Asisu của quý quốc. Nàng luôn bị binh lính Babylon truy kích, may mắn kịp thời được Izumin cứu. Hiện tại, Izumin muốn thỉnh nữ hoàng Asisu kinh hồn chưa định đến thủ đô Hitaito làm khách, hi vọng tài cán an ủi nàng. Hai quốc gia đã ký kết hiệp ước hòa bình, quốc gia Hitaito đương nhiên sẽ không trậm trễ tiếp đón nữ hoàng Asisu. Mấy ngày nữa, hoàng tử Izumin sẽ tự mình đưa nữ hoàng Asisu về nước.
Ta ngạc nhiên. Không thể nào, cứ như vậy bắt ta đi Hitaito gặp cha mẹ chồng?