• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì giám thị Menfuisu, Izumin bày rất nhiều thám tử ở bên cạnh hắn. Menfuisu tựa hồ cũng không nóng nảy, rất giống như đến thăm người thân. Mỗi ngày trừ bỏ đến chỗ ta tán gẫu, thì là bảo ta bồi hắn đi chung quanh một chút.

Phòng bị, hoài nghi, mâu thuẫn, mọi cảm xúc dây dưa ở trong lòng ta. Nhưng Menfuisu trừ bỏ ngẫu nhiên biểu hiện có chút cổ quái ra thì đại bộ phận vẫn là dùng khuôn mặt tươi cười vô cùng quen thuộc nhìn ta. Liên tục bốn năm ngày trôi qua, Menfuisu rất nhanh phải đi về. Chẳng lẽ, hắn thật sự không phải là đến gây chuyện?

Izumin chau mày. Mấy ngày qua, hắn vẫn luôn luôn ổn trọng điều tra suy nghĩ nhưng cũng không hiểu chút nào. Có đôi khi, trong ánh mắt hắn còn lóe ra một tia ngoan ý. Ta vội vã giữ chặt hắn, trấn an an ủi. Nếu Menfuisu không phải là đến nháo chuyện thì chàng cũng không thể tùy tiện động thủ. Ban ngày thì không có chuyện gì, mỗi buổi tối, ta đều bị ép buộc quá. Menfuisu ở xa tới là khách, Izumin không thể trực tiếp cự tuyệt không cho ta ở riêng hắn. Có thể thấy được cả ngày ta bị Menfuisu lôi kéo chạy nơi nơi, hắn ghen tuông nặng đến mức cách xa hai ba trượng vẫn cảm nhận thấy được.

“Asisu, thân thể nàng không tốt, không nên chạy loạn ở bên ngoài!” Một tay ôm lấy ta, Izumin cho Menfuisu một cái tươi cười giả dối, ngay cả lời từ biệt cũng lười nói với Menfuisu, cứ thế ôm ta trở về phòng.

Menfuisu cũng không tức giận, cười hì hì chào ta: “Tỷ tỷ! Buổi chiều ta sẽ đi thăm nàng.”

“Hừ!” Thanh âm tức giận của Izumin vang lên bên tai ta. Ta không nói được gì. Này là thế nào a.



“Tỷ tỷ! Nàng nghỉ ngơi thế nào rồi?” Menfuisu vô cùng tự nhiên đi vào trong phòng ta. Rõ rang nhìn thấy Izumin có ý cự tuyệt, hắn căn bản không để ở trong lòng.

“Hoàn hảo!” Ta nói. Khóe mắt nhìn Izumin đang ngồi ở một bên sắp nổi điên. Ông trời, ngàn vạn đừng để họ đánh nhau.”Menfuisu, buổi chiều sao không nghỉ ngơi?” Ta uyển chuyển cự tuyệt hắn.

“Khó được đến Hitaito một lần, ta còn hi vọng tỷ tỷ có thể mang ta đi lãnh hội phong cảnh nơi này.” Menfuisu ngồi sát vào bên cạnh ta, gần gũi đến mức ta đều có thể ngửi thấy hương vị quen thuộc trên người hắn.

Bàn tay to của Izumin lập tức vươn đến, kéo ta tách xa Menfuisu.”Hoàng đế Menfuisu muốn đi chỗ nào, vợ chồng chúng ta đương nhiên sẽ nhiệt tình chiêu đãi.” Thanh âm lại thanh lãnh, cố tình ghen tuông cùng uy hiếp ở bên trong lại nùng đến mức ngay cả Ari đang đứng ở một bên đều nhịn không được rùng mình.

Menfuisu cố tình như không nghe thấy, một phen kéo tay của ta: “Thật vậy chăng? Tỷ tỷ, vậy hôm nay ta muốn đi xem chợ ở Hitaito.”

Ta sợ tới mức co rụt lại, khóe mắt đã thấy được trong ánh mắt Izumin đã bắt đầu bốc hỏa. Hắn cười nói: “Được rồi! Chúng ta nhất định sẽ khiến hoàng đế Menfuisu vừa lòng.” Lãnh ý trong lời nói làm ta nhịn không được run lên một cái. Ông trời, loại ngày này khi nào mới chấm dứt. Bên người mỗi ngày đặt hai cái bao thuốc nổ, ta lại chính là cái kíp nổ không hay ho kia. Dục khóc vô lệ, ta đáng thương hề hề nhìn Izumin.

Thấy bộ dáng ta như đang gặp cảnh khốn cùng, Izumin bật cười. Hắn hôn mặt ta, ôm ta lên, đi ra phía ngoài. Nhìn thấy Izumin thân thiết không chút nào tị hiềm, trong mắt Menfuisu hiện lên một tia quang mang kỳ lạ, lại được che dấu rất tốt. Một bên, Ari cúi đầu quỳ xuống, vui vẻ đưa tiễn chúng ta rời đi.



“Izumin, ngày kia Menfuisu sẽ về nước thôi” Đầu ta cực kỳ đau. Ngốc cùng Carol lâu, Menfuisu cũng biến thành ôn thần, khiến ta chịu không nổi.

“Ân.” trong mắt Izumin cũng có trầm tư.”Asisu, ta cảm thấy không bình thường. Menfuisu sẽ không khinh địch trở về như vậy.” Hắn có dự cảm không tốt, lại không biết nên giải quyết như thế nào.

“Có phải chúng ta đã nghĩ quá nhiều?” Rúc vào trong lòng hắn, ta càng không ngừng lấy ấm áp. Cảm giác làn da tướng thiếp thật là thoải mái. Mềm yếu, ấm áp, hương vị trên người Izumin quanh quẩn ở chóp mũi. Cổ hương vị kia tựa như một gốc cây tuyết liên, thanh lãnh, di thế độc lập, lại ẩn ẩn tản ra hương khí độc đáo. Trong lòng may mắn, may mắn trừ bỏ Mira coi như rất tinh mắt kia ra, không có người nào có thể tiếp cận hắn. Cũng may mắn, là ta bắt được hắn.

Thấy bộ dáng suy tư của hắn, ta càng cảm thấy đáng yêu. Lén lút đưa tay xuống phía dưới chạm vào. Vừa lòng thấy hắn hít một ngụm khí lạnh, ta cười đến xấu xa.”Mĩ nhân trong ngực, ngươi lại đang suy nghĩ đến người khác.” Cắn lỗ tai hắn, ta cố ý học bộ dáng lúc hắn đùa ta, lại liếm lại cắn: “Thật sự là rất khiến ta thất vọng rồi.” độ ấm đột nhiên lên cao, hô hấp của hắn cũng trở nên ồ ồ.

“Tiểu trứng thối! Nàng học được ở đâu?” Izumin cầm lấy bả vai ta có hơi chút run run. Ta dọc theo cổ hắn dần dần hướng lên trên cắn.”Học chàng a!” Khi qua ngực hắn, ta cố ý nặng nề mà cắn mấy cái ở chỗ mẫn cảm của hắn, thấy hắn khống chế không xong ngâm ra tiếng, ta cười hì hì tiếp tục thăm dò đi xuống.

Rất đẹp, ta cảm thán. Dọc theo đường cong cơ bụng, ta dùng đầu lưỡi tiếp tục. Trừ bỏ ngực, ta cảm thấy nơi khêu gợi nhất của nam nhân chính là chỗ này.”Ân…” Izumin bị ta cố ý tra tấn nói ra thanh âm mê người.”Thanh âm của chàng thật là dễ nghe! Đến, hô lên đến cho ta nghe.” Trả hết cho hắn chiêu số đi, cảm giác vô cùng thỏa mãn. Nghe nam nhân của mình bởi vì mình mà không khống chế được, trừ bỏ cảm giác thành tựu ra, còn có thú vị ác lớn hơn nữa.

“Tiểu trứng thối, nàng sẽ hối hận.” Ám câm cổ họng nói ra uy hiếp làm ta có chút não giận, còn dám kiêu ngạo? Ta há mồm cắn duyện trụ ‘vĩ đại’ của hắn, thỏa mãn nghe hắn rốt cuộc ức không được rên rỉ, trình độ cao thấp ta đều làm. Mút vào, nuốt, khẽ cắn, liếm, các loại phương pháp có thể nghĩ đến đều dùng. Hắc hắc, khó trách hắn thích nhìn bộ dáng ta không khống chế được. Thật sự là rất thú vị.

Da đầu căng thẳng, hai tay Izumin đỡ sau đầu ta, đoạt quyền chủ động trở về, bắt đầu theo tiết tấu của ta tìm kiếm khoái cảm. Cổ họng đột nhiên xuất hiện dị vật làm ta nước mắt loạn chuyển. Thảm, chơi đùa phát hỏa. Ta ba chân bốn cẳng muốn đẩy hắn ra, lại nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng của hắn: “Khó chịu sao?” Ta không mở miệng được, ngô ngô muốn nói cho hắn, lại bị hắn cố ý đỉnh vài cái. Theo bản năng nuốt, đè ép đến lửa nóng của hắn, khiến hắn càng ồ ồ tiếng rên rỉ.

Thật là khó chịu! Nước mắt ta đều bị sặc ra đến. Izumin đột nhiên lui đi ra ngoài. Ta từng ngụm từng ngụm hô hấp, còn chưa kịp chỉ trích hắn, liền cảm giác được bàn tay to của hắn tà tà sờ hướng phía dưới ta. Kinh ngạc cảm giác được một mảnh trơn trụi, hắn không chút do dự, một cái dùng sức liền vào thẳng cơ thể của ta.”Ha ha, thì ra nàng cũng rất hưng phấn a!” Bên tai truyền đến thanh âm đen tối của hắn. Ta xấu hổ đến không dám trợn mắt, quả thật rất kích thích.”Tiểu trứng thối, ta đã nói nàng sẽ hối hận.” Ngữ mang uy hiếp, hắn hung hăng khiến ta nhịn không được thét chói tai. Một giây trước khi có lý trí, trong đầu ta đột nhiên hiện lên một ý niệm, nam nhân quả nhiên là dã thú…

Ngày hôm sau, eo ta mỏi lưng đau, nằm ở trên giường kém chút không dậy được. Cả đêm bị Izumin tra tấn mấy lần. Cuối cùng hôn mê đi qua, hắn mới buông tha ta. Khi ngất xỉu, bên tai còn có tiếng hắn cười khẽ: ” Thể nghiệm này thật là có thú, ta hi vọng nàng về sau có thể tiếp tục.” Ta lập tức lắc mạnh đầu, không dám nói tiếng nào. Mặt u oán nhìn hắn.

Hắn không chút thương tiếc kéo ta dậy.”Menfuisu không quá bao lâu sẽ đến. Ta không hy vọng ngươi bị hắn nhìn sạch bách. Mau đứng lên đi.” Ngồi phịch ở trên giường, ta toàn thân vô lực để Ari giúp ta trang điểm.

Nhìn thấy ta một bộ oán phụ, Izumin ghé vào bên tai ta, thở ra nhiệt khí khiến ta ngứa khanh khách cười không ngừng: “Nếu lại nhìn ta, hôm nay nàng sẽ lại ngất xỉu.” Ta sợ tới mức lập tức ngồi thẳng, bày ra một bộ tinh thần mười phần, nhìn không chớp mắt. Hắn tựa như một đầu sư tử bị xâm phạm lãnh thổ, thấy ta dám can đảm mạo phạm uy nghiêm của nam nhân, chỉnh ta đến chết đi sống lại. Cố tình còn bắt ta chủ động trở thành tình thú. Trong lòng ta hối hận không thôi, ngày hôm qua chắc chắn ăn lầm cái gì không nên ăn!

Nhìn hắn thần thanh khí sảng, ta ghen tị trừng mắt nhìn mấy lần. Đáng giận, sao lại chỉ có một mình ta khó chịu. Hắn cả đêm cũng không ngủ ngon, sao giờ lại không thấy mệt.

Ari ở bên cạnh, nhìn chúng ta liếc mắt đưa tình.”Bệ hạ, kỳ thực…” Ari muốn nói lại thôi.

Ngẩng đầu nhìn nàng, ta ôn nhu cười cười. Ari là nhũ mẫu tốt, mặc dù có chút tư tâm, nhưng cũng là thành tâm thành ý vì ta suy nghĩ.”Sao vậy? Có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi.”

Sắc mặt Ari có chút trắng bệch, nàng yên lặng không nói gì giúp ta trang điểm tốt sau, mới quỳ trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.

Ta cảm thấy kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Izumin, phát hiện sắc mặt của hắn cũng không được tốt.”Ngươi có chuyện gì lén gạt chúng ta?” Izumin chậm rãi hỏi.”Hơn nữa, là có liên quan đến Menfuisu.” Ngữ khí vô cùng khẳng định.

“Bệ hạ, thực xin lỗi!” Ari khóc cầm quần áo ướt nhẹp.

Izumin xoay người kêu ra phía ngoài: “Kail! Đi thần điện nhìn xem!”

Ta có chút mơ hồ. Rốt cuộc là thế nào?

“Thì ra là ngươi?” trong thanh âm của Izumin có một chút thống hận.

“Bệ hạ, hoàng tử điện hạ, không phải ta. Thật sự không phải ta!” Ari cả kinh ngẩng đầu nhìn chúng ta, liên tục xua tay.”Ta chỉ là nhìn thấy hoàng đế Menfuisu vụng trộm nhét bản chú thuật vào đồ cưới của bệ hạ. Đương trường bị hoàng đế Menfuisu bắt đến hậu, hắn lấy gia nhân của nô tì uy hiếp nô tì, bắt ta không được nói đi ra ngoài. Nô tì nghĩ rằng… chỉ là một cái nguyền rủa của Anubis, cũng không lo ngại, không cần nói với bệ hạ.”

Như một tiếng sấm ở ta bên tai vang lên, ta giống như nghe thấy tâm bị phỏng thương phát ra mùi khét. Thân thể lung lay, trong bụng trở mình giảo thiên hôn chuyển, ta muốn nôn lại không nôn nổi phun. Phản bội, lừa gạt, bên người ta vì sao lại luôn xyar ra những chuyện này? Ánh mắt chát chúa, rõ ràng trong lòng vô cùng thống khổ, lại không ra một tia nước mắt. Hỏi Emi, hỏi Kail, hỏi Betty, cố tình không hỏi Ari. Ở trong lòng ta, nàng đối ta là trung thành nhất. Nhưng tín nhiệm sâu nhất, thường lại mang đến phản bội nặng nhất. Giống như Menfuisu.

Ôm lấy ta, Izumin trấn an vỗ ngực ta.”Vì sao bây giờ ngươi muốn khai ra?” hơi thở ta bất ổn, mỏng manh hỏi nàng.

“Bởi vì hoàng đế Menfuisu luôn luôn ép hỏi ta, bản chú thuật kia chạy đi đâu. Nô tì không muốn nói cho hắn là bị hoàng tử Izumin lấy đi. Nhưng hắn…” Ari thống khổ “Hắn đã giết hơn một nửa gia nhân của nô tì. Bắt bọn họ viết huyết thư cho nô tì xem. Nô tì không muốn lại phản bội bệ hạ.” Ari khóc lớn.

Thân thể Izumin căng thẳng.”Không tốt! Bị lừa!” Hắn ôm lấy ta phóng ra bên ngoài.

Còn đi chưa được mấy bước, liền xa đã thấy Menfuisu ở đằng xa. Trên mặt hắn vẫn tươi cười như ánh mặt trời trước sau như một, trong tay lại cầm bản chú thuật khiến chúng ta toàn bộ cứng đờ. Trên người tiểu Kail có mẫy chỗ đổ máu, gắt gao theo ở phía sau. Thị vệ Hitaito cầm kiếm vây quanh Menfuisu, không cho hắn cơ hội tới gần.

“Tỷ tỷ!” trong ánh mắt trong trẻo của Menfuisu hiện lên một tia đắc ý.” Tiểu thị vệ của nàng sao lại luôn cầm kiếm chĩa hướng ta. Có phải hắn muốn ám sát ta đâu?”

Izumin trầm giọng.”Ngươi muốn khối bản chú thuật này làm gì?” Ta và Izumin bất động thanh sắc, sợ bị Menfuisu phát giác trong lòng khủng hoảng.

“A? Khối này thì ra gọi là bản chú thuật a?” Menfuisu làm bộ ngạc nhiên lật nhìn trái phải. Ta và Izumin căng cứng, sợ hắn không cẩn thận liền ném.

“Ta nghe Carol nói, khối bản chú thuật này tựa hồ có liên quan đến tỷ tỷ đâu!” Thỏa mãn nhìn sắc mặt chúng ta trở nên trắng bệch, Menfuisu khoái ý cười to: “Thì ra… tỷ tỷ hiểu rõ a!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK