“...!!”
Nghe thấy có người gọi mình, Nhiễm Tranh theo phản xạ quay đầu lại. Đập vào mắt cô chính là Mạch Ngạn đang vui vẻ trên chiếc trực thăng bên cạnh. Cô mím môi, nhớ đến chuyện quả trứng gà thì sắc mặt trở nên khó coi. Lần này, cô có chết cũng không cần sự giúp đỡ từ hắn.
“Đi đi, tôi không cần ai giúp tôi cả.”
“Ồ, là cô nói đấy nha. Một lát nữa không còn thấy xác thì đừng trách tôi không báo trước.”
Mạch Ngạn cố tình trêu chọc trước cái chết của Nhiễm Tranh.
“Sống chết mặc tôi, không mượn anh quan tâm.”
“Vậy nha cưng, tạm biệt.”
Chiếc trực thăng của Mạch Ngạn bay về phía nhưng với tốc độ từ từ.
Hắn ngồi trên máy bay cố tình quan sát Nhiễm Tranh. Định sẽ chơi với cô một chút nhưng không may là một mũi tên lửa lại bay đến. Nó tiếp tục phá hỏng cánh quạt. Lần này, trực thăng của cô không còn cầm cự được nữa. Chiếc trực thăng quay vòng vòng trên bầu trời rồi rơi xuống mặt đất với hướng không xác định.
“Mau quay lại cứu cô ta.”
Sắc mặt của hắn liền trở nên khó coi. Nghĩ đến việc cô ta tan xác hắn thấy khó chịu vô cùng. Chắc có lẽ là do…
“Nếu để cô ta chết thì viên kim cương đỏ sẽ không thể lấy lại được.”
Vô Tư nghe hắn nói cậu ta muốn bật ngửa ra sau. Tưởng hắn thấy cắn rứt lương tâm, nào ngờ vì tư lợi riêng mà cứu người.
Chiếc trực thăng muốn bay gần đến Nhiễm Tranh nhưng vì tốc độc rơi quá nhanh khiến họ không thể tiếp cận được. Hết cách, Mạch Ngạn bước ra cửa đưa tay qua.
“Mau qua bên đây!”
Nhiễm Tranh vẫn cứng đầu ngồi im trong ghế.
“Không, tôi thà chết chứ không qua bên đó. Anh đi đi, mặc kệ tôi.”
“Cô đừng bướm nữa, sắp chết tới nơi rồi.”
“Tôi đã nói sống chết mặc tôi, anh đừng có lì lợm. Cút đi!”
“Cô mới là người lì lợm đấy. Qua đây.”
Mạch Ngạn gằng giọng. Hắn chưa từng phải khuyên ai bất cứ điều gì, tại sao bây giờ hắn phải làm việc này vì cô chứ. Chắc giữa cô và hắn có một món nợ từ kiếp trước.
“300 mét.”
“Gì? Cô đang nói gì vậy?”
“Như vậy có thể nhảy được rồi.”
Nhiễm Tranh ước tính độ cao tiếp đất. Cô biết, nếu không thoát khỏi đây thì việc gặp lại tổ tiên của mình là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra. Cho nên, cô đã nghĩ đến việc sẽ nhảy xuống mà không cần dụng cụ nào hỗ trợ.
Cởi bỏ dây an toàn ra khỏi người, Nhiễm Tranh rời khỏi vị trí của mình. Cô bò ra phía cánh cửa, nhìn xuống bên dưới. Nhưng vì có lớp mây mù cô cũng không thấy rõ bên dưới là gì.
Mạch Ngạn đứng phía đối diện cảm thấy có điều bất ổn. Hắn châu mày hỏi:
“Này, cô định làm gì đó?”
“Nhảy xuống. Tôi vẫn chưa muốn chết khi thanh xuân còn quá trẻ.”
Hắn thở dài, lắc đầu.
“Muốn sống thì cô ngoan ngoãn qua bên đây, còn nhảy xuống dưới…ê này đừng!”
Mạch Ngạn chưa kịp nói dứt lời thì Nhiễm Tranh đối diện đã liều lĩnh nhảy xuống dưới. Hắn muốn cản cũng không kịp.
“Cái cô gái này đúng là điên thật mà.”
Lời vừa nói xong, Mạch Ngạn không do dự liền nhảy xuống bên dưới cùng với Nhiễm Tranh. Vô Tư ngồi trên trực thăng nhìn xuống bên dưới, lắc đầu.
“Sếp đúng là bị phái nữ mê hoặc mà.”
Người lái trực thăng cảm thấy lo lắng cho Mạch Ngạn liền nói:
“Sếp rơi xuống dưới có mất mạng không? Giờ chúng ta làm gì đây?”
”Còn làm gì nữa, mau hạ thấp xuống đi. Với độ cao này không đến mức sẽ chết đâu, nếu bên dưới không phải là thứ sắt nhọn hay vật nguy hiểm.”
“Dạ, tôi biết rồi.”
”Aaaaaaa...”
Cả hai rơi tự do từ trên trời xuống, chỉ tỏng chốc lát đã nghe một tiếng động lớn.
Bịch!!!
“Không chết, tôi còn sống!”
Nhiễm Tranh nắm chặt áo của Mạch Ngạn, cô không ngừng nói lẩm bẩm một mình.
Sau khi rơi xuống đất, cô không thấy đau ngược lại còn cảm nhận lớp mềm mại bên dưới. Đột nhiên, một giọng nói thốt lên làm cô bừng tỉnh mở mắt ra.
“Nếu như cô là vợ tôi thì tôi có thể cho cô nằm trên người tôi bao lâu cũng được nhưng giữa chúng ta chẳng có quan hệ thân thiết nào cả nên làm ơn rời khỏi người tôi. Nặng lắm đấy!”
“Anh…”
Cô xấu hổ, vội đứng dậy.
Cũng may, hai người bọn cô rơi xuống một bãi biển nên cơ thể không có vấn đề gì nghiêm trọng.
“Ây ya, cái lưng của tôi! Ê ẩm cả người.”
Mạch Ngạn đứng dậy lấy tay xoa xoa phía sau lưng của mình. Tuy rơi xuống không mất mạng nhưng việc ê ẩm cả người tất nhiên phải có. Mà tất cả chuyện này là do hành động thiếu suy nghĩ của cô gái đó gây ra. Hắn ôm chiếc lưng đáng thương nhìn thẳng vào mặt Nhiễm Tranh.
||||| Truyện đề cử: Chân Thành Của Trái Tim |||||
“Vừa rồi, cô biết bản thân làm vậy nguy hiểm lắm không? Cô nghĩ gì mà lại nhảy xuống vậy?”
Nhiễm Tranh lắp bắp, cô cũng không biết nói thế nào với hắn. Chẳng qua là do cô đã xem một tờ báo, trong đó có nói với độ cao 300 mét khả năng tử vong không cao. Chính vì vậy mà cô đã liều lĩnh mà nhảy xuống nhưng lại không ngờ hắn cũng nhảy xuống để cứu cô.
"Tôi..tôi nghĩ mình sẽ sống với độ cao này.”
“Ơi giời! Bên dưới không phải là bãi biển hay cánh đồng cả mà là những vật sắt nhọn hay một đóng lửa lớn thì cô phải làm sao. Cô nghĩ việc nhảy lại đơn giản đến thế à!”
“Tôi…nhưng mà tôi cũng đâu có kêu anh cứu tôi. Sao bây giờ anh lại trách tôi, thật vô lý lắm đó.”
Nhiễm Tranh tức giận bày tỏ cảm xúc của mình. Là chính hắn tự nhảy xuống để cứu cô. Tuy biết ơn nhưng hắn cũng không thể xúc phạm cô như thế được. Đó đâu phải là lỗi của cô.
Tạch tạch tạch…
“Sếp, ngài có sao không?”
Chiếc trực thăng của Mạch Ngạn cuối cùng cũng bắt kịp tốc độ của bọn họ. Vô Tư bước xuống trực thăng, vội chạy đến chỗ Mạch Ngạn đưa cho hắn chai nước suối.
“Sếp uống một chút nước lấy lại tinh thần. Tôi không nghĩ sếp sẽ nhảy xuống bên dưới. Lúc đó tim tôi đã đập rất nhanh và lo lắng.”
“Cảm ơn cậu, tôi vẫn ổn.”
Mạch Ngạn cầm lấy chai nước của Vô Tư đưa, hắn không uống đưa qua cho Nhiễm Tranh.
“Này, cô thấm giọng đi, nói nãy giờ chắc cần nước lắm.”
“Cảm ơn anh trai.”
Ực…Nhiễm Tranh uống cạn chai nước trong một hơi. Vốn dĩ cô cũng không định uống hết mà do cô cảm thấy khát và không thể khống chế được cơn thèm nước của mình.
Uống xong, cô nhìn lại chai nước rỗng thì nhớ đến Mạch Ngạn vẫn chưa uống ngụm nào đã bị cô cướp hết. Nhiễm Tranh hơi ngẩng đầu lên nhìn Mạch Ngạn, cười trừ.
“Xin lỗi anh, tôi đã uống hết chúng.”
“Không sao, uống nhiều nước thì cô mới có sức mà cãi với tôi chứ. Tôi nói có đúng không?”
Mạch Ngạn nói với giọng điệu chế giễu.
“Bên trong trực thăng vẫn còn nhiều nước suối lắm hay để tôi lấy thêm một chai nữa cho ngài.”
“Không cần đâu, chúng ta sẽ xuất phát ngay bây giờ.”
Vô Tư nhìn qua Nhiễm Tranh hỏi:
“Vậy còn vị tiểu thư này?”
“Cô ta ư! Lúc nãy cô ta nói sống chết cứ mặc cô ta mà. Chúng ta không cần phải quan tâm làm gì, đến cuối cùng cũng có nhận được cái gì đâu.”
Hắn liếc nhìn cô, cười giả tạo. Sau đó cùng với Vô Tư rời đi.
“Chờ đã!”
Nhiễm Tranh vội chạy đến chỗ Mạch Ngạn. Mặc dù trước đó cô đã nói sống chết mặc cô nhưng bây giờ khác rồi. Lần đầu đến đây, cô không quen thuộc đường đi cũng như việc rời khỏi bãi biển này như thế nào. Nhưng Mạch Ngạn thì khác, chắc chắn hắn sẽ biết nhiều hơn cô. Chính vì thế, Nhiễm Tranh dù có giá nào cũng phải đu bám hắn cho đến khi tìm được vị trí của mọi người.
“Anh trai, cho tôi đi cùng phương tiện với anh được không?”
“Cái gì? Cô nói cái gì tôi nghe không rõ.”
Hắn cố tình giả điếc hỏi lại cô.
“Tôi nói muốn đi cùng với anh.”
“Hả? Cô nói gì?”