• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhiễm Tranh với lấy con dao gọt trái cây trên bàn. Không biết là có sự sắp đặt từ trước của Mạch Ngạn hay con dao vốn đã được đặt trong phòng. Nhưng mặc kệ đó là sắp đặt hay là gì, cô cầm con dao kề vào cổ tay mình. Chỉ cần dùng một lực nhỏ là máu có thể tuôn ra bất cứ lúc nào.

Sắc mặt Mạch Ngạn trở nên hoảng hốt, hắn không nghĩ cô sẽ làm chuyện tồi tệ.

”Này, cô đừng có làm bậy. Đây là phòng tôi thuê, có chết thì cũng đợi tôi báo với người nhà cô một tiếng để họ chuẩn bị tang lễ.”

“Anh!! Mau cút ra ngoài cho tôi!!”

“Được, tôi cút là được chứ gì.”

Mạch Ngạn mở khóa cửa đi ra khỏi phòng. Hắn định bước đi nhưng lại nghĩ bản thân giống như một chú cún bị chủ nhân đuổi đi. Lúc này, hắn ý thức được bản thân. Mạch Ngạn tự hỏi chính bản thân mình:

“Đây là phòng của mình, tại sao mình phải nghe lời cô ta như cô ta mới là chủ của căn phòng này. Thật nực cười! Mình là Tô Mạch Ngạn, là một người dư thừa những thứ mà người khác không có vậy và cô ta cũng chả là gì so với mình.”

Nghĩ đến bản thân bị dắt mũi, hắn không chấp nhận liền mở cửa phòng ra muốn đối chấp với cô.

“Này cô..”

“Anh còn chưa chịu đi à?”

Nhiễm Tranh cầm con dao chĩa thẳng về hướng hắn nói.

“Ý tôi là…chúc cô ngủ ngon.”



Cạch!

Cánh cửa phòng lập tức đóng lại.

“Mịa kiếp! Làm cún con cũng tốt.”

Mạch Ngạn tháo cúc áo trên cổ tay, hắn vừa đi vừa xoăn tay áo lên.

….……..

“Hơi…từ nãy giờ mới có chỗ đậu xe lý tưởng. Giờ mình có thể yên tâm đi về phòng rồi.”

Vô Tư lau đi những giọt mồ hôi mệt nhọc trên trán mình. Cậu ta cầm chìa khóa chuẩn bị rời khỏi hầm xe. Bước được vài bước, sắc mặt tươi vui bỗng chùng lại khi thấy Mạch Ngạn hầm hực đi ra.

Ực, cậu ta nuốt nước bọt, da mặt căng hơn cả dây đàn.

“Kiểu này là cố biến rồi. Mình có nên trốn đi chỗ khác hay không?”

Vô Tư quay người lại giả vờ như không thấy Mạch Ngạn, bước tiếp về phía trước. Nhưng một tiếng gọi của hắn khiến cậu ta giật bắn mình, muốn bước tiếp cũng không được vì chân đã mềm nhũn ra từ khi nào. Vô Tư quay đầu lại chầm chậm như một con robot, chỉ robot mới không bị cảm xúc của con người làm sợ hãi.

“Tối nay tôi muốn đi ra bên ngoài hóng mát.”

”Tại..tại sao? Sếp không buồn ngủ ư(còn cậu thì vô cùng muốn đi ngủ)?”

Nếu như Mạch Ngạn muốn ở một mình thì người làm trợ lý như cậu ta chắc chắn sẽ tôn trọng quyết định này. Chìa khóa đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần Mạch Ngạn lên tiếng cậu ta lập tức giao lại việc lái xe cho hắn và đi lên phòng không một chút do dự. Nhưng mong chờ của Vô Tư lại không thành hiện thực. Mạch Ngạn nói đích danh tên cậu ta.

“Tôi muốn đi uống cùng cậu.”

“...(Tôi nhưng không muốn chút nào.).”

Thế là Vô Tư bị ép buộc trở thành tài xế và bạn rượu với Mạch Ngạn. Dù hai mắt cậu ta đã không mở lên nổi.

“Dô…”

Một, hai, ba…rất nhiều chai rượu nằm rơi rác trên bãi đất trống. Không biết đây là chai thứ mấy mà hắn và Vô Tư đã uống. Nhưng cũng không đúng, tất cả số chai rượu ở đây đều là một mình Mạch Ngạn uống, cậu ta chỉ cầm mỗi chai rượu nhấp môi với hắn.



“Ợ…tôi là một kẻ thất bại Vô Tư à!”

Mạch Ngạn ngửa mặt lên bầu trời than vãn với Vô Tư.

“Thất bại? Sếp à, tôi nói này sếp có gì mà thất bại. Về kinh tế, sếp kiếm tiền như đếm lá. Về tình yêu, những cô gái đứng xếp hàng đợi sếp dài như cầu Đan Dương. Tiền bạc cũng như tình cảm, sếp đều chiếm ưu thế. Tôi thật sự không hiểu sếp thất bại chuyện gì.”

“Tôi không nói về vấn đề đó.”

“Nếu không nói về điều này vậy để tôi phân tích. Người uống rượu một là vui, hai là buồn nhưng sếp lại nằm trong số hai. Trong trường hợp số hai, người buồn thường là người thất tình, công việc gặp khó khăn, gia đình. Nhưng mà sếp làm gì có người yêu, những thứ khác cũng rất yên ổn. Vậy, logic nằm ở đâu?”

Vô Tư phân tích một hồi lại quay về con số không. Có lẽ, chỉ những người bình thường mới gặp những vấn đề đó. Còn sếp của cậu ta thì lại ở một đẳng cấp khác. Vô Tư nhìn Mạch Ngạn chỉ có thể bất lực, chờ mong đáp án từ hắn.

“Tôi thất bại là bởi vì…tất cả do cô gái Nhiễm Tranh đó gây ra!”

“Nhiễm Tranh! Ý của sếp chính là cô gái ở cùng phòng?”

Lúc này, Vô Tư mới gật gù ngầm hiểu ý của hắn. Thì ra cô gái đấy tên là Nhiễm Tranh, người đã khiến sếp của cậu ta một người tự cao, kiêu ngạo phải thốt ra từ “thất bại”.

Ha, cô gái này chắc chắn là khắc tinh của đời sếp rồi!

Vô Tư cứ như một kẻ điên cười khúc khích một mình.

“Cậu đang cười cái gì đó?”

Không phải tai hắn thính mà tiếng cười quái đản của cậu ta cứ vang vẳng bên tai hắn. Dù không muốn quan tâm cũng không được.

“Ơ…sếp, không có gì.”

Vô Tư vội ngậm miệng lại, cậu ta không bản thân xém chút nữa là hại chính mình. Không khí đột nhiên trở nên yên ắng buộc cậu ta phải nói gì đó để phá vỡ cái im lặng chết người này.

“Ha ha…chai rượu này ngon thật. Uống nữa giờ mà không say.”

“Cậu có uống nó sao?”

“...Ơ!”

Cậu ta đơ mặt nhìn Mạch Ngạn. Dường như câu vừa rồi không hề phá vỡ cái không khí này mà ngược lại Vô Tư còn tự bẫy chính bản thân mình. Nghĩ đến sự ngu ngốc này, cậu ta hận không tìm chỗ nào đó để chui vào. Người khác thì tìm đường sống, còn Vô tư cậu lại tìm con đường chết.

“Ha ha…hôm nay trời nhiều sao thật!”

“Đó không phải là vấn đề.”

“Rượu uống hết rồi hay để tôi đi mua thêm cho sếp nha.”

Vô Tư đứng dậy muốn chùn khỏi hiện trường.

“Đứng lại.”

“...”

Biết bản thân không thể thoát khỏi móng vuốt của Mạch Ngạn, Vô Tư quay lại nhìn hắn. Trong đầu cậu ta không ngừng suy nghĩ đến kế sách cứu rỗi bản thân mình.

“Tôi nói cậu…”

Reng reng reng!

Tiếng chuông điện thoại reo lên cắt ngang lời hắn. Mạch Ngạn cầm điện thoại lên xem nhưng lại thấy số lạ, hắn không quan tâm liền bấm tắt.

“Tôi nói…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK