“Cậu đã đến rồi Tề Ly Vũ, à không phải gọi là thủ tướng Ris mới đúng.”
“Ha, ông lần nào cũng mỉa mai người khác không biết chán là gì ư! Tôi thì nghe đã thấy chán lắm rồi.”
Hắn ta đến gần, lấy trong túi ra điếu thuốc châm ngòi. Hút một hơi thật sâu, phả ra làn khói trắng lan rộng xung quanh. Những làn khói bay lượn lờ trước mặt ông ta, sắc mặt liền thay đổi.
“Người già ở đây mà cũng hút thuốc à. Cậu phải có ý tứ một chút chứ.”
Mạc Cách nhíu mày những nếp nhăn hiện rõ trên trán ông ta. Chắp hai tay về sau ra vẻ một người già dặn, ông ta từ tốn nói:
“Mọi thứ cần làm tôi đã làm xong hết rồi, giờ chỉ còn chờ mệnh lệnh từ cậu. Đừng để người khác chờ đợi quá lâu.”
“Ông thì lúc nào làm việc cũng có trách nhiệm làm tôi rất yên tâm nhưng mà viên đá quý xanh dương kia còn chưa lấy được, giấy ký kết giữa hai nước vẫn chưa hồi âm. Vậy thì khi nào tôi mới có thể ra mệnh lệnh cho những tên đó đây.”
Hắn ta cười châm biếm nhìn Mạc Cách.
“Nếu như cậu nói về chuyện này thì không cần phải nói làm gì. Ba phút nữa, cậu sẽ biết đáp án của nó thôi.”
Vẻ mặt nghiêm nghị, ông ta nhìn thẳng vào mắt Ly Vũ kiên định.
Ly Vũ không nghiêm túc, trả lời ông ta một cách nghi ngờ.
“Ôi trời! Nói thì ai mà chả nói được, kết quả mới là quyết định cuối cùng. Mà không biết giờ này quốc vương Char đã rời khỏi buổi đấu giá chưa nhỉ!”
“Cậu yên tâm đứng ở đó chờ đi.”
Ông ta nắm chặt tay thành nắm đấm. Nếu như để quốc vương Char rời khỏi đó thì kế hoạch giết chết ông ta sẽ thất bại. Quốc vương Char sẽ tăng cường phòng vệ, khả năng về sau giết chết ông ta và chiếm đoạt ngôi vị sẽ trở nên khó khăn hơn.
Mấy chục năm nay ấp ủ mong ước giết chết quốc vương Char, Mạc Cách sẽ không dễ dàng để vụt mất cơ hội hiếm có này. Ông ta lấy điện thoại ra muốn thăm dò tình hình nhưng một cuộc gọi đến cắt ngang.
“A lô Đỗ Như, tôi nghe.”
“Nhiệm vụ đã hoàn thành.”
Bịch!
Cầm tờ giấy ký kết giữa hai nước, bà từ trên lầu cao không chần chừ liền nhảy xuống, thành công thoát khỏi căn biệt thự của quốc vương Char. Ngưng Uyên ở ngoài xe chờ sẵn, vừa thấy Đỗ Như bà ta liền đạp ga chạy đến.
“Tốt, hãy đến địa điểm mà tôi đã nói trước đó.”
Vừa cúp điện thoại, ông ta lại nhận được một tin nhắn tốt từ Song Khuê.
Nội dung: Nhiệm vụ hoàn thành.
Nhìn dòng chữ trên màn hình, ông ta cười lớn.
“Đúng là ông trời đang giúp mình mà. Ris mau ra lệnh cho bọn họ đi.”
”Ồ, được thôi.”
Tề Ly Vũ thông qua bộ đàm quân đội thông báo cho những tên binh lính nước láng giềng.
Lúc này, Mạch Ngạn và Y Vy từ bên trong phòng đấu giá đi ra nhưng không nhìn thấy Ly Vũ và Mạc Cách đang nói chuyện ở gần đó.
Đột nhiên, hắn nghe thấy tiếng âm thanh của máy bay trực thăng trên bầu trời. Ngẩng đầu lên, máy chục chiếc máy bay đang đến. Dù không phải là người trong quân đội nhưng vừa nhìn qua mấy chiếc trực thăng hắn có thể nhận ra đó là trực thăng của quân đội mà còn là của nước khác. Còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, một quả bom từ chiếc trực thăng thả xuống. Hắn kinh ngạc, theo phản xạ liền nằm sát xuống mặt đất. Một tiếng nổ phát ra ngay sau đó.
Bùm!!!!
Ngọn lửa bùng cháy dữ dội, cả phòng đấu giá trở thành đóng đổ vụng trong biển lửa. Mạch Ngạn thở phào nhẹ nhõm vì đã thoát khỏi cái chết trong vài giây. Quay đầu qua định nói với Nhiễm Tranh gì đó nhưng người trước mắt hắn lại không phải cô. Mạch Ngạn trợn tròn mắt hỏi Y Vy:
“Nhiễm Tranh, cô có thấy cô gái lúc nãy không? Cô ta không đi cùng với cô à?”
Y Vy ngây người, lắc đầu.
“Sao cơ!”
Hắn nhìn về phía đám lửa đang cháy, miệng không ngừng nói:
“Nhiễm Tranh, cô vẫn còn ở trong đó sao! Không được, cô không được xảy ra chuyện gì. Chờ tôi, tôi sẽ đến cứu cô ngay đây.”
Hắn mặc kệ ngọn lửa đang cháy dữ dội, điên cuồng chạy vào trong đó. Nhưng Y Vy đã kịp ngăn hắn lại trước khi hắn làm chuyện ngu ngốc. Cô ta ôm chặt lấy Mạch Ngạn không ngừng nói:
“Đừng vào đó, ngọn lửa cháy lớn lắm. Anh sẽ bị mất mạng thật đấy.”
“Chuyện của tôi không cần cô quan tâm, mau buông ra!”
Lúc này, hắn chẳng quan tâm đến lời khuyên ngăn của Y Vy. Trực tiếp nắm tay cô ta kéo mạnh ra khỏi người mình.
“Đừng mà!”
“Hửm?!”
Tiếng hét lớn của Y Vy vô tình khiến Ly Vũ và Mạc Cách đứng cách đó nghe thấy. Hai người họ nhíu mày nhìn Mạch Ngạn vẫn còn sống.
“Tên Mạch Ngạn đó tại sao lại không ở trong buổi đấu giá mà lại xuất hiện ở đây?”
“Nói vậy, kế hoạch giết chết hắn ta của cậu coi như đã thất bại.”
Mạc Cách tặc lưỡi, lắc đầu.
“Hừm! Tên đó tại sao lại sống dai và may mắn đến thế? Nhưng mà tôi sẽ không để cho hắn ta có cơ hội rời khỏi đây dù trước đó đã thoát chết một lần.”
Tay nắm chặt bộ đàm, Ly Vũ không cam tâm liền ra lệnh cho mấy tên lính thả bom về phía Mạch Ngạn.
“Mạch Ngạn, hãy rời khỏi đó đi rất nguy hiểm.”
Y Vy níu tay Mạch Ngạn lại, cô ta không muốn ân nhân của mình bỏ mạng một cách vô cớ.
Phừng phừng..!!!
Tiếng trực thăng trên bầu trời chuyển hướng sang Mạch Ngạn và Y Vy. Cũng may cô ta đã nhận ra điều này kịp nói với Mạch Ngạn.
“Không hay rồi, trực thăng đang hướng đến chúng ta. Mạch Ngạn, anh không đi thì chúng ta chết thật đó.”
Nghe thấy tiếng của Y Vy, hắn vô thức ngẩng đầu lên bầu trời. Phát hiện những chiếc trực thăng đang nhắm đến mình, Mạch Ngạn tạm thời gác lại chuyện của Nhiễm Tranh. Hắn như một tia chớp kéo Y Vy chạy đi. Lên con xe của mình, một tên tốc độ như Mạch Ngạn trong phút chốc đã phóng như bay. Những chiếc trực thăng phía trên nhất thời ngơ ngác không biết có nên đuổi theo họ.
Ở bên dưới, Ly Vũ nắm chặt tay thành nắm đấm. Hắn ta tức giận đá vào không trung, nghiến răng nghiến lợi.
“Khốn kiếp! Để tên đó chạy mất rồi!”
Sau khi xe của Mạch Ngạn thoát khỏi sự truy lùng của trực thăng, hắn chạy đến một con đường ngắn thì dừng lại. Trong đầu hắn không ngừng suy nghĩ đến Nhiễm Tranh. Sự xuất hiện của những chiếc trực thăng quân sự, phòng đấu giá bị thuê cháy. Rốt cuộc những chuyện này là như thế nào? Nó có liên quan gì?
Mạch Ngạn không cam tâm, lấy điện thoại của mình ra gọi cho một người.
“Giúp tôi điều tra một việc.”
Lúc này, Y Vy ngồi ở ghế sau lên tiếng:
“Hình như cô gái vừa rồi là bạn của anh đúng không?”
Mạch Ngạn không do dự liền trả lời nhưng lại suy ngẫm lời nói của mình.
“Đúng, nhưng cũng không đúng. Cô ta chỉ là một con nợ của tôi thôi.”
Bàn tay nắm chặt con lăn, hắn thề sẽ không bỏ qua cho kẻ đã hại cô.
“Ưm..tôi có chuyện này muốn nói nhưng không biết anh có muốn nghe không.”
Y Vy ngập ngừng thăm dò thái độ của Mạch Ngạn thông qua kính chiếu hậu.
“Nói tôi nghe thử.”
“Những chiếc trực thăng vừa rồi tôi không nhằm thì đó là trực thăng của Iceland.”
Hắn quay người lại nhìn cô ngạc nhiên.
“Iceland? Làm sao cô có thể chắc chắn được điều này?”
“Vì tôi là người dân của Iceland nên đã từng nhìn thấy.”
Cô ta không nhìn thẳng vào mặt hắn, hơi cúi đầu nói. Dường như còn điều gì đó đang ẩn giấu bên trong.
“Cảm ơn cô, tôi sẽ cân nhắc điều này.”
Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng còi cảnh sát. Hình như bọn họ đang trên đường đến hiện trường.
Mạch Ngạn thấy bản thân không nên nén lại lâu, hắn liền lăn bánh cho xe rời đi.
Một lát sau, cảnh sát đã có mặt và phong tỏa hiện trường. Những chiếc trực thăng kia cũng rời khỏi được một lúc lâu.
“Hiện trường là một phòng đấu giá và những người bên trong đều không thể thoát được.”
Lạc Bạch Dục nhíu mày suy ngẫm.
Rốt cuộc là kẻ nào dám làm ra loại chuyện này và với mục đích là gì?
“Tôi nghĩ trong chuyện này có liên quan đến một số chuyện không hay.”
Từ lúc nào, Thiên Ngôn đã xuất hiện ở hiện trường. Cậu khoang tay, dựa lưng vào chiếc xe cảnh sát bên cạnh nhìn đội cứu hỏa dập lửa.
“Thiên Ngôn!”
Lạc Bạch Dục ngạc nhiên khi nhìn thấy Thiên Ngôn ở đây. Cậu ta và cậu phải nói lâu năm rồi chưa có cơ hội gặp nhau. Đột nhiên hôm nay có thể gặp lại người xưa đúng là một chuyện vui.
Cậu ta cười nhẹ hỏi:
“Sao cậu lại ở đây? Đừng nói đến đây để điều tra việc gì đấy.”
”Tôi ấy à, ha…có lẽ vậy.”
…..
Nước Iceland.
“Mau đi vào trong.”
Hai tên lính kéo Nhiễm Tranh đi về phía trước.
“Từ từ thôi, tôi con gái phải đi chậm.”
Nhiễm Tranh không phục liền cãi lại. Số cô thật đen đuổi, đi đấu giá cũng bị người khác bắt.
Hồi tưởng.
Sau khi Mạch Ngạn rời khỏi đó, Nhiễm Tranh từ bên trong đống lửa đi ra. Thật may, lúc vụ nổ xảy ra cô đã ra khỏi phòng đấu giá bằng đường sau. Nhưng vì vụ nổ lớn làm cô bị chôn vùi trong đống đổ nát. Cơ thể chỉ bị trầy xước nhẹ, không ảnh hưởng nghiêm trọng.
Từ dưới lớp đống đổ nát chồi dậy, cứ tưởng mọi chuyện chỉ xui đến đó là xong. Nhưng khi cô vừa đứng dậy chuẩn bị rời đi thì một chiếc trực thăng đáp xuống đất. Hai tên lính bên trong nhanh chóng bước xuống, chạy tới áp giữ cô lại.
“Này, hai người đang làm gì vậy?”
Nhiễm Tranh ngơ ngác, vùng vẫy. Kết quả vẫn bị bọn họ kéo lên trực thăng rồi đưa trở về nơi hiện tại.
“Đây là đâu? Tại sao các người lại đưa tôi đến đây? Tôi cần một lý do?”
“Lý do cô đến đây vì cô là một kẻ có tội.”
Ambrose đứng trước mặt Nhiễm Tranh nói.
Chàng chính là con trai của tổng thống Iceland. Vì dạo gần đây sức khỏe của cha chàng không được tốt nên chàng đành phải gác lại việc vui chơi của mình mà lo cho chính sự.
Nhìn thấy binh lính đưa về một cô gái lem luốc, Ambrose chề môi. Chàng đi đến trước mặt cô khẽ vuốt nhẹ một bên má, thản nhiên nói:
“Cô thật bẩn thỉu!”
Khóe môi Nhiễm Tranh giật giật, không phải cô hiền lành thì bây giờ cô đã khô máu với tên này. Thử hỏi, có kẻ nào từ trong bụi bẩn đi ra mà sạch sẽ không? Hơn nữa, chàng lấy tư cách gì mà mắng cô như thế. Chuyện này cô nhất định không để yên.
“Anh là ai mà dám mắng tôi? Anh có biết tôi là ai không?”
“Tôi không cần phải biết cô là ai, còn cô mới là người nên biết tôi là ai. Xin giới thiệu, tôi đi, đứng, ngồi, nằm hay thậm chí mất trí nhớ thì tên vẫn không đổi, chung thủy với một họ và tôi là Ambrose Gold, con trai của tổng thống đương thời Sveinn Gold.”
“Không quen.”
Cô thản nhiên đáp lại thẳng thắn với chàng. Ambrose nghe thấy thì tức tối. Từ trước giờ chưa có ai dám dùng thái độ đó để nói chuyện với chàng. Cô là người lần đầu tiên nói điều đó và không có vẻ là tôn trọng chàng. Việc này, chàng là con trai của tổng thống làm sao có thể chấp nhận được.
Ambrose nắm chặt tay cô, trừng mắt.
“Cô có biết hành động vừa rồi của mình thất lễ với tôi không hả!”
“Vậy anh có biết tôi là ai mà anh dám nói chuyện vô phép tắc không hả!”
“Cô là ai? Nói tôi nghe xem thử.”