Thanh Băng bị lời nói của họ làm ngớ người. Cô ta vẫn chưa nói gì mà.
Mọi người nhìn mặt nhau hoang mang lần hai. Chẳng phải vừa rồi Madam nói không kịp thời gian ư? Lại thêm biểu cảm khó chịu trên khuôn mặt là chuyện gì?
Có rất nhiều sự thắc mắc nhưng chẳng ai chịu lên tiếng nói. Mà những lần như thế, Thiên Ngôn luôn là người đứng ra chịu hoàn toàn trách nhiệm về việc này. Không phải cậu cao thượng hay tốt bụng, mà việc cậu làm là do cậu là một đội trưởng. Cho nên, trách nhiệm này sớm đã thuộc về cậu.
Thiên Ngôn nhìn mọi người ra hiệu bằng ánh mắt.
‘Nếu có chuyện gì xảy ra, cửa phòng ở đó, chân ta ở đây. Mạnh ai nấy chạy, hiểu hết chưa!’
‘Rõ!'
Đây chính là châm ngôn sống sót với “cọp cái” mà Thiên Ngôn đã dạy cho họ.
“Vừa rồi, chính Madam đã nói ‘không còn thời gian’, vậy là sao?”
“Cái đó à. Tôi chỉ đang nói đến tìm hình của nhiệm vụ thôi.”
Thanh Băng dửng dưng nói.
“Cái gì?”
Tất cả đều đồng thanh hét lên trong sự ngạc nhiên.
Không phải nhiệm vụ nguy cấp mà là do sự hiểu nhầm trong câu nói của Madam. Ai nấy nhìn mặt nhau cười gượng gạo cho qua sụ nhục nhã này.
Thiên Ngôn gãi đầu cười hề hề với Thanh Băng.
“Giờ chúng ta tiếp tục được không?”
Nhìn biểu cảm e dè, sợ sệt của mọi người Thanh Băng thôi không truy cứu đến việc này nữa. Cô ta hắn giọng một tiếng bảo mọi người trở lại vị trí của mình.
“Người đàn ông tên Hàn Thiên Long này là chủ tịch của tập đoàn ‘Đá Quý’. Tuy bên ngoài là một ông chủ giàu có trong và ngoài nước nhưng những năm gần đây có thông tin cho thấy ông ta rửa tiền đen và dính líu đến mafia. Một số bằng chứng đã tìm thấy ở hiện trường Nhưng bằng chứng vẫn còn quá ít và mỏng manh. Để cá lớn dính bẫy, chúng ta cần phải thả một tấm lưới to.”
Đang nói, Thanh Băng ngừng lại nhìn tất cả mọi người trong cuộc hợp qua một lượt. Ai cũng tập trung nghe cô ta trình bày. Lúc này, Thanh Băng tiếp tục nói:
“Vừa hay, tôi vừa nhận được thông báo từ đội mật thám và biết được Hàn Thiên Long sắp có một cuộc giao dịch lớn ở Paris. Giao dịch lần này của họ chính là viên kim cương xanh đã bị đánh cắp một năm trước ở triển lãnh Anh. Nhiệm vụ của chúng ta chính là tiếp cận con mồi và bắt chúng. Mọi người thấy nhiệm vụ lần này có khó không?”
Câu cuối, chẳng hiểu là do Thanh Băng cố tình hay quan tâm đến mọi người, cô ta thốt ra từng chữ rất nhẹ nhàng nhưng chạm đến những trái tim mong manh, tình cảm.
“Madam, chỉ cần là nhiệm vụ của cô giao cho chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức để hoàn thành. Có phải không mọi người?”
Thiên Ngôn dõng dạc hô to.
“Đúng vậy, chúng ta sẽ không phụ lòng của Madam giao cho.”
“Tốt lắm.”
Mặc dù khen thưởng tin thần của mọi người nhưng Thanh Băng không cảm thấy được vui. Bởi cô ta biết, một Thiên Long có thể làm mưa làm gió suốt mấy chục năm nay sao có thể dễ dàng bị tóm gọn được. Với một người đã có nhiều kinh nghiệm thì gốc rễ từ lâu đã bén hết vào chỗ bám. Nhưng dù có như thế thì một phần trăm hy vọng của họ vẫn có thể cứu vãn được tình hình. Thêm một chút may mắn, Thanh Băng tin chắc tất cả đồng nghiệp của cô ta sẽ làm được.
Thanh Băng nhìn mọi người, hít thở một hơi sâu rồi nói:
“Nhiệm vụ lần này ở cấp S, dù mọi người có thành công hay không thành công thì vẫn phải giữ dược cái mạng trở về. Có biết không?”
“Tất cả đã rõ.”
Biệt thự Rose Black.
Vào lúc nửa đêm, khi tất cả mọi người trong biệt thự đều chìm vào giấc ngủ ngoại trừ mấy tên lính canh. Sau một hồi quan sát, Đỗ Như cuối cùng cũng tìm thấy được điểm yếu của bọn họ.
Ban đêm, mấy tên lính buông lỏng sự phòng bị hơn ban ngày. Và số lượng canh gác cũng không nhiều, chỉ cần bà hạ gục mấy tên là có thể dễ dàng chạy ra khỏi đây.
Đỗ Như đi ra phía cửa, ánh mắt không ngừng quan sát bọn lính canh thông qua lớp kính mỏng. Từng bước chân nhẹ nhàng đến mức yên tĩnh. Đỗ Như vừa đi vừa cẩn thận đề phòng có người thức giấc. Một lúc sau, bà đã ra được bên ngoài. Khi đó, bọn lính canh đứng ngủ gà ngủ gật lơ là. Đấy chính là thời cơ thuận lợi cho Đỗ Như chạy trốn.
Với kinh nghiệm nhiều năm trong nghề, Đỗ Như vừa di chuyển đến chỗ bọn họ. Ngay lập tức, bà ra tay đánh ngất mấy tên lính canh.
Cứ nghĩ Đỗ Như sẽ nhân cơ hội đó mà rời đi nhưng đột nhiên bà lại quay đầu trở vô. Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Đỗ Như móc trong túi ra chiếc chìa khóa. Mà chính xác hơn đó là chiếc chìa khóa xe.
Đúng vậy, từ lúc ngồi lên chiếc Voatio Norie bà đã nghĩ đến việc có nó trong bộ sưu tập của mình. Cho nên, chiếc chìa khóa mới có mặt ở đây.
Đỗ Như lên chiếc xe, đạp ga, lái xe ra khỏi hầm. Chiếc xe từ từ lăn bánh, sau đó với sự điều khiển của Đỗ Như, nó chạy ra khỏi cánh cổng tự động.
“Nhiệm vụ đã hoàn thành.”
Bà nở một nụ cười đắc ý, liền lái chiếc xe trở về nhà trong đêm.
Sáng ngày hôm sau, Mạch Ngạn tỉnh dậy. Hắn đi qua phòng của Đỗ Như gõ cửa. Nhưng đứng bên ngoài mãi không thấy có người đáp lại, hắn bắt đầu không có kiên nhẫn. Hắn đập mạnh tay vào cánh cửa.
“Không mở cửa ra thì tôi xông vào đấy.”
“...”
“Được, cô giỏi thì đợi tôi xông cửa vào trong.”
Tuy nói vậy nhưng Mạch Ngạn không hề xông cửa vào. Hắn trở về bên phòng mình, lấy ra chiếc chìa khóa dự phòng từ trước. Quay trở lại phòng của Đỗ Như, mạnh miệng nói:
“Tôi nói laị một lần nữa, cô có ra không.”
“...”
Vẫn không có tiếng động nào, Mạch Ngạn mới dùng chìa khóa mở cửa ra. Nhìn thấy người nằm trên giường che kín đầu, hắn hùng hổ đi đến nắm chiếc chăn kéo ra. Nhưng thật không ngờ, bên trong vậy lại là chiếc gối ôm. Biết bản thân đã bị lừa, Mạch Ngạn tối sầm mặt. Hắn ném chiếc chăn qua một bên, quay trở lại phòng an ninh.
Lúc này, người canh màn hình vi tính vừa mới ngủ dậy. Thấy Mạch Ngạn đi vào, hắn ta lật đật đi đến cúi chào.
“Chào cậu chủ.”
“Mở lại màn hình đêm hôm qua cho tôi.”
Vừa vào, Mạch Ngạn không thèm quan tâm đến lời hắn ta nói. Điều hắn cần bây giờ chính là màn hình ghi lại đêm hôm qua.
“Dạ dạ..”
Hắn ta bị thái độ của Mạch Ngạn hù sợ. Liền ngồi vào màn hình trích xuất đoạn camera ra. Nhưng thật kỳ lạ, mọi hình ảnh đêm hôm qua đều biến mất một cách bí ẩn.
“Chuyện này là sao?”