“Tôi nói trước nhé Nhiễm Tranh. Một hai ngày nữa tôi có một thiệp mời đến dự tiệc trên đảo ở Paris. Tôi cần tìm một người bạn đồng hành và cô...”
“Tôi làm sao?”
Bỗng, Nhiễm Tranh có một cảm giác bất an. Cô nghi ngờ nhìn Sở Trạch.
“Cô phù hợp để làm người bạn đồng hành của tôi.”
“CÁI GÌ????”
Nhiễm Tranh hét lên trong sự bất ngờ. Đây không phải là sự thật chứ? Tại sao cô lại là người được chọn được?
Nhìn Sở Trạch một cách tập trung, cô nghiêm túc hỏi:
“Tại sao phải là tôi? Why?”
“Bởi vì, chỉ có cô mới là người phù hợp đến buổi tiệc cùng tôi. Mặc dù xung quanh tôi có rất nhiều cô gái nhưng cô là một người đặc biệt và khiến tôi an tâm nhất. Cho nên, cô đi cùng với tôi đến buổi tiệc được không?”
Cái nhìn đầy chân thành của Sở Trạch đến Nhiễm Tranh. Một người cứng rắn nhưng dễ mềm lòng như cô liền thấy phân vân. Nhiễm Tranh nhất thời khó xử không biết nên trả lời như thế nào. Cô quay mặt đi chỗ khác tránh ánh mắt của Sở Trạch.
“Tôi chưa biết nữa.”
Từ biểu cảm của Nhiễm Tranh, cậu ta có thể đoán ra được cô không muốn đi cùng với mình. Bởi vì điều đó, cậu ta liền dùng chiêu khích tướng với cô.
“Tôi là một người kinh doanh, nếu cô đi cùng tôi chắc chắn cô sẽ gặp được nhiều nhân vật lớn trong giới doanh nghiệp. Đến lúc đó, cô có cơ hội giao tiếp với nhiều người.”
“Nhưng tôi không phải người kinh doanh, tôi không cần quen biết nhiều người như thế làm gì.”
Mặc dù nói thế nhưng trong lòng Nhiễm Tranh hoàn toàn ngược lại. Nếu như được giao tiếp với nhiều người trong giới doanh nghiệp càng là lợi thế để cô có thể tiến xa hơn con đường “nghề” của mình. Bên cạnh đó, cô có thể thu thập thông tin giúp mẹ. Như vậy, việc đi cùng với Sở Trạch chỉ có lợi không hại. Nhưng sao cô có thể tùy tiện chấp nhận lời đề nghị của một chàng trai chứ. Giữa bọn cô không có bất kỳ quan hệ nào vượt quá giới hạn. Đi cùng với cậu ta đến buổi tiệc chẳng khác nào đang chứng tỏ giữa hai người có gì đó mờ ám.
Không được! Cô là hoa đã có chủ, sao có thể dễ dãi đi cùng với một chàng trai khác mà không phải người yêu của mình.
Lý trí mách bảo Nhiễm Tranh nhất định phải cự tuyệt lời đề nghị của Sở Trạch. Nhưng khi cô cất tiếng định nói thì cậu ta lại cắt ngang lời cô. Thay vào đó là một lời dụ dỗ mật ngọt từ cậu ta.
“Ở đó cô tha hồ ăn nhiều món sơn hào mĩ vị. Còn nữa, trong một buổi tiệc của người kinh doanh thì thức ăn được gọi là đỉnh cao. Ăn một lần là nhớ mãi hương vị của nó. Cô đi cùng tôi nhất định lời không lỗ.”
“Chắc tôi...”
“Đi cùng tôi trở về tôi hứa sẽ tặng cho cô một món quà hậu hĩnh. Thấy thế nào?”
“...Tôi...ờ thì...”
Đúng là những câu nói mật ngọt khiến Nhiễm Tranh không thể cưỡng lại được. Nghe thấy có thức ăn ngon, hai con ngươi đã phát sáng. Lại thêm quà hậu hĩnh càng làm cô thêm hứng thú.
Nhiễm Tranh thầm nhủ với bản thân:
“Tranh Tranh à, mày đi là giúp bạn không phải vì chút lợi cá nhân. Đi cùng với bạn khác giới cũng không phải là một chuyện xấu, anh Thiên Ngôn nhất định sẽ hiểu cho mày thôi.”
Sau khi khuyên nhủ bản thân thành công, Nhiễm Tranh đối diện trực tiếp với Sở Trạch. Ánh mắt đầy quyết đoán.
“Sở Trạch, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi. Cùng cậu đi đến buổi tiệc không phải là không thể...chỉ cần cậu giữ lời là được.”
Vừa nói, cô không quên nháy mắt ra hiệu với cậu ta.
“Được được, tôi hiểu rồi. Vậy khi nào đi tôi sẽ gửi địa chỉ đến, đồ tôi cũng chuẩn bị cho cô luôn nên cô không cần phải lựa đồ ở ngoài chợ đấy.”
Sở Trạch vui mừng, hớn hở. Cuối cùng thì cậu ta cũng tìm được người đi buổi tiệc cùng với mình.
“Nào nào, mời vào mời vào.”
“Xin chào.”
“...”
Tám giờ sáng tại Paris.
Chủ tịch Hàn nồng nhiệt tiếp đón khách đến tham dự buổi tiệc của mình trên đảo. Những vị khách quý lần lượt bước vào trong sảnh chính. Lúc này, từ bên ngoài Nhiễm Tranh cùng với Sở Trạch bước vào bên trong. Cô diện trên người chiếc váy “Ánh sao lấp lánh” màu đen huyền, ngực cúp, tà áo xẻ một bên từ trên đùi đi xuống. Chiếc váy bó sát cơ thể Nhiễm Tranh để lộ phần eo thon gọn, vóc dáng suôn mượt của cô khiến người nhìn đều mê. Đây là bộ sưu tập mới nhất trong năm nay mà Sở Trạch đã mua nó tặng cho cô.
Chủ tịch vừa nhìn thấy Sở Trạch thì vui mừng chào đón. Ông cho người dẫn bọn cô đi vào bên trong.
Số lượng người càng đông, tiếng ồn bên trong sảnh ngày càng lớn. Nhiễm Tranh đứng ở một góc nhỏ trong sảnh nghe họ nói chuyện với nhau khiến cô nhứt đầu. Cô muốn bỏ thứ gì đó trong bụng để thư giãn đầu óc. Nhưng thật kỳ lạ, trong buổi tiệc cô lại chẳng thấy một món ăn nào được đưa lên. Càng không có một ly nước ép hay ly rượu nào xuất hiện. Cảm thấy có gì đó không đúng, Nhiễm Tranh quay đầu lại nhìn Sở Trạch trách vấn.
“Cậu nói đến đây sẽ có đồ ăn ngon, hai mắt tôi căng to ra hết mức nhưng có thấy món gì đâu?”
Vừa nói, cô còn không quên dùng hai tay mình mở to hai mí mắt ra diễn tả cho Sở Trạch xem.
Nhưng hành động thô thiển của cô làm cậu ta cảm thấy mất mặt. Sở Trạch kéo hai tay Nhiễm Tranh xuống, nói nhỏ bên tai cô:
“Đừng có làm vậy, ở đây là nơi sang trọng cô làm vậy mọi người sẽ cười vào mặt cô đấy.”
Được Sở Trạch nhắc nhở nhưng cô lại không hiểu. Chỉ là diễn tả hành động thôi có gì mà người ta phải cười. Chẳng lẽ làm như thế đáng buồn cười lắm sao?
Cô châu hai hàng lông mày lại đối chấp với Sở Trạch.
“Tôi chỉ đang diễn tả thôi, họ làm gì mà cười tôi. Tôi có làm chuyện gì đáng buồn cười đâu!”
“Không phải buồn cười hay không mà là những quý cô sẽ không làm mặt hề cho trước mặt người khác. Cái này cô coi phim nhiều cũng biết đúng không?”
“Không. Tôi chỉ xem truyện tranh thôi.”
“...”
Sở Trạch bất lực nhìn cô không biết nói thêm lời nào.
Trong lúc khó xử, đột nhiên bên ngoài nghe thấy tiếng gió ù ù. Mọi người đều hướng mắt ra bầu trời. Một chiếc máy bay trực thăng đang bay lơ lửng trên trời, nó đang chuẩn bị đáp xuống hòn đảo.
Chiếc máy bay từ từ hạ thấp xuống mặt đất. Khi khoảng cách chỉ còn lại năm mét, một cây cầu thang bằng dây được thả xuống. Những người có mặt trên đảo đang mong chờ ai ở trên chiếc máy bay. Nhiễm Tranh đứng ở một bên cũng tò mò. Không biết người bên trong là nhân vật tầm cỡ nào. Nhưng khi bước chân của người đó xuất hiện theo sau gương mặt khiến bao người phải há hốc miệng trầm trồ. Người đó không ai khác chính là Mạch Ngạn.
“Ôi trời, là chủ tịch Mạch Ngạn đấy!”
“Cậu ta đẹp hơn trong hình nhiều!”
“Là cậu thiếu niên trẻ tuổi đang làm mưa làm gió đây mà.”
“Không ngờ lại gặp được chủ tịch Tô ở đây. May mắn đến với mình rồi.”
“...”
Bao nhiêu tiếng nói ra vào, tất cả đều nói tốt và khâm phục Mạch Ngạn. Nhưng trong số đó lại có một người vô cùng hoảng sợ, cô đang cố né tránh ánh mắt của người đàn ông đó.
“Xui thật, người đàn ông đêm đó sau lại xuất hiện ở đây.”