Mục lục
Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở trong lòng của hắn, phi kiếm thuật ít nhất là thông qua kiếm có thể nhìn thấy kẻ địch, lóe ra linh động, qua lại không dấu vết, như ánh sáng như điện, tùy niệm mà động, không cần mượn nguyên khí thiên địa hình thành vòng xoáy lực đẩy như vậy mới có thể dịch chuyển phi kiếm.

Hắn nhặt trường kiếm lên, điều chỉnh tâm tính, lại một lần nữa vũ động, lúc này đây hắn không có cố ý muốn làm cái gì, hắn cảm thấy mình khống chế cảm nhiếp nguyên khí lực còn rất kém cỏi, lại muốn dung nhập kiếm thuật bên trong, thật sự là có chút mơ mộng xa.

Vì thế hắn bắt đầu bôn tẩu trong rừng, luyện tập pháp niệm cảm nhiếp nguyên khí, đồng thời lĩnh hội một câu nói "Ngự đại địa trong vô hình".

Lúc này đã hiểu rõ điều kia, ngự đại địa, chính là ngự chính mình, bởi vì đại địa bình yên bất động, khi ngươi muốn khu dịch đại địa, thứ động chỉ có thể là chính mình.

Trái đất không di chuyển, ta sẽ di chuyển.

Hắn đang luyện tập cử ngự chính mình, ngay từ đầu chân còn có thể điểm một chút, sau đó người liền bay lên, như chim lớn xuyên qua rừng, từ từ chân hắn cũng không cần rơi xuống đất, bước chân nhỏ chạy vội trong hư không, dưới chân mỗi một bước đều có phong vân chuyển động.

Quan chủ có thể một bước bước ra rất xa, mà Lâu Cận Thần không làm được, chỉ có thể đạp bước nhỏ nhanh chóng ở trong hư không, không liên tục đạp bước sẽ ngã xuống.

Từ mặt trời mọc đến mặt trời lặn, cả ngày, ngoại trừ ăn cơm, chính là luyện tập.

...

Trong Thanh La cốc, trong giảng pháp đường.

Hoa Tiêu Tiêu nhìn con bạch hạc bay lượn nói: “Ta chính là Hoa Tiêu Tiêu.”

Bạch hạc kia giống như là nghe hiểu, hạ xuống về phía Hoa Tiêu Tiêu, rơi thẳng xuống trên tay Hoa Tiêu Tiêu đang vươn ra, lúc này, trong giảng pháp đường này đang có hơn mười vị đệ tử ngồi xếp bằng ở nơi đó, bọn họ nhìn trong nháy mắt Bạch Hạc rơi vào trên tay Hoa Tiêu Tiêu trưởng lão, biến thành một tờ hạc giấy.

Vừa mới cách đây không lâu bà ta nhận được một phong thư sư muội đưa tới, hiện tại vẫn chưa trả lời.

Hiện tại lại có một phong thư đến, trong lòng bà ta vô cùng nghi hoặc, bèn mở ra, sau khi xem qua thư, ánh mắt có chút lóe lên.

Bà ta gọi đại đệ tử Miêu Thanh Thanh của mình tới xem thư, trước đó một phong thư kia Miêu Thanh Thanh cũng đã xem qua, đồng thời để cho những đệ tử khác lui ra trước.

"Ngươi cảm thấy chúng ta nên làm như thế nào?" Hoa Tiêu Tiêu hỏi, Đỗ bà bà là sư muội của bà ta, nhưng Đỗ bà bà nhìn qua đã rất già, mà bà ta lại giống như hồi còn trẻ, nếu như không phải ánh mắt của bà ta có dấu vết năm tháng lắng đọng, không ai có thể biết bà ta lại là một bà lão đã gần tám mươi.

Miêu Thanh Thanh từ nhỏ đã được đưa tới Thanh La Cốc học pháp, xem như đích truyền của Hoa Tiêu Tiêu, nuôi dưỡng giống như con gái.

Nàng trầm ngâm trong chốc lát nói: “Quý phu tử trong thư nói hy vọng chúng ta và Hỏa Linh quan kia có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, đừng để xung quanh thành Du Thủy nổi lên chiến hỏa, lẽ ra mặt mũi của Quý phu tử chúng ta thế nào cũng phải nể, nhưng Đỗ sư thúc nơi đó cũng không dễ giao phó.”

“Đúng vậy, sư thúc ngươi năm đó có ân cứu mạng vi sư.” Hoa Tiêu Tiêu cau mày khó xử nói.

"Qua nhiều năm như vậy, Đỗ sư thúc đi khắp nơi nói với người khác rằng năm đó bà ấy vì cứu sư phụ mà bị thương căn cơ, khiến bản thân không cách nào tu hành đại đạo, qua nhiều năm như vậy, Đỗ sư thúc mượn danh tiếng sư phụ cũng đã ngăn được không ít phiền toái, những năm trước đây thậm chí còn thiếu chút nữa khiến sư phụ có thêm một cường địch.”

"Đúng vậy, nhưng lúc Đỗ sư muội gửi thư cho vi sư, nhất định đã nói cho tất cả mọi người rằng đã gửi thư thỉnh vi sư xuất sơn, nếu như vi sư không có biểu thị gì, vậy người khác đều sẽ nói vi sư vô tình vô nghĩa.” Hoa Tiêu Tiêu nói.

Miêu Thanh Thanh rất rõ ràng sư phụ đang cố kỵ điều gì, nàng cũng rất rõ ràng, sư phụ rất để ý thanh danh, cũng chính là điểm này mới để cho Đỗ bà bà dựa hơi mấy chục năm.

"Nhìn vào chuyện này, thật ra cháu trai Đỗ Đức Thắng của Đỗ sư thúc sau khi chết ở Mã Đầu Pha, cho dù ai đi cứu thì cũng chỉ có một kết quả, đây đơn giản là Đỗ sư thúc bởi vì đau lòng mà trút giận lên Hỏa Linh Quan mà thôi, hoặc có thể khuyên Đỗ sư thúc một chút, để cho bà ấy buông việc này xuống?” Miêu Thanh Thanh nói.

Hoa Tiêu Tiêu lắc đầu nói: “Tính cách của sư thúc của ngươi vốn rất quật cường, sau khi không thể tu hành, lại càng trở nên bướng bỉnh, sau đó con trai muội ấy chết, càng có vài phần điên cuồng, lúc này đứa cháu duy nhất cũng rời đi, tà hỏa trong lòng nếu không thể phát tiết ra ngoài, thì làm sao chịu bỏ qua chứ.”

Miêu Thanh Thanh nói: “Chúng ta không bằng trả lời cho Quý phu tử, nói sự cố kỵ của sư phụ cho ông ấy biết, phu tử là quân tử, sẽ suy nghĩ cho chúng ta, để xem ông ấy có cao kiến gì không.”

“Cũng được, vậy quyết định thế đi.” Hoa Tiêu Tiêu viết một phong thư tại chỗ, đưa cho đại đệ tử Miêu Thanh Thanh của mình nói: “Ngươi đem thư này đưa đến chỗ Quý phu tử đi, thuận tiện đi Hỏa Linh Quan xem, tuy rằng Quý phu tử nói Hỏa Linh Quan chủ này điểm hóa sát quỷ trong lòng, thần thông rất tốt, nhưng Thanh La Cốc chúng ta cũng không cần sợ hãi như vậy.”

“Vâng, sư phụ.” Miêu Thanh Thanh đáp ứng xong liền cầm thư đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK