"Các ngươi đổi trắng thay đen, không phân biệt thị phi, sống tiếp cũng chỉ là dơ bẩn trên thế gian, là cặn bã.”
"Đỗ bà bà, sư phụ ta lệnh ta đi cứu cháu trai của bà, ta ngựa không dừng vó, mang theo hai nắm cơm, một bình nước rời đi. Sau khi bước vào Mã Đầu Pha, cháu trai của bà đã chết từ lâu rồi, bất kể là ai đi cứu, đều chỉ có thể mang về thi thể cháu trai của bà, sư phụ ta thông cảm cho bi thống của bà, lúc ở Đỗ Gia Trang, mặc cho bà nhục mạ, nhưng bà lại cho rằng thầy trò chúng ta dễ bắt nạt.”
"Bà không phân tốt xấu, đem cái chết của cháu trai bà giận chó đánh mèo lên người sư phụ ta, muốn giết sư phụ ta để tiết hết những áy náy và phẫn nộ trong lòng bà. Nếu bà muốn nổi điên, thì tự tìm một chỗ không người phát điên là được, lại tới trêu chọc Hỏa Linh quan ta, hôm nay, sẽ cho bà biết, Hỏa Linh quan không phải là thứ mà bà có thể chọc vào được.”
Lâu Cận Thần một hơi nói nhiều như vậy, những người đó nghe xong, cả đám nổi giận, có người giận dữ nói: “Một hậu bối như ngươi, lại nói chúng ta như vậy, có thể thấy được là một người không có chút giáo dưỡng nào.”
"Không cần nói nhảm với hắn làm gì, trước hết để ‘Bố Đại Phong' của ta nhìn xem hắn có bản lĩnh gì mà dám một mình tới nơi này dõng dạc.” Người vừa nói là một kẻ mặt rỗ còn khá trẻ, trên lưng đeo một chiếc túi màu đen khá tô.
Danh hiệu của hắn là Bố Đại Phong, tổ tiên là người nuôi ong, nhờ cơ duyên mà học được một quyển thuật pháp "Hoạn Phong" “Dịch Phong”, từ đó, nhà bọn họ cũng trở thành tu gia của huyện Tù Thủy này.
Mà từ nhỏ đi theo phụ thân đi tham u tầm huyệt , gặp qua không ít tu sĩ. Hắn rất rõ ràng, nếu để cho người tu kiếm thuật tới gần người sẽ là nguy hiểm rất lớn. Hắn từ nhỏ đi theo phụ phân khám phá những hang động hẻo lánh, gặp không ít tu sĩ nên hắn biết rõ điều này. Nhưng nếu đánh xa, sẽ bớt đi rất nhiều nguy hiểm, mà nếu có thể có phương pháp quần kích, phần thắng càng tăng nhiều hơn.
Nhiều năm qua, hắn không ngừng khám phá những hang động hẻo lánh, tìm linh tài để bồi dưỡng bầy ong sát thủ này, đang chờ nổi tiếng. Lúc này theo hắn thấy Lâu Cận Thần hẳn là hòn đá kê chân tốt nhất.
Hắn cởi túi vải trên lưng, một đàn màu đen bay ra, trong đoàn có nhiều chấm đỏ.
Đàn màu đen đó gồm nhiều con ong sát thủ to bằng nắm tay của trẻ con. Chấm đỏ là đầu của chúng. Vốn toàn thân chúng đều có màu đen, lại bị hắn nuôi dưỡng khiến đầu biến thành đỏ thẫm. Những người có hiểu biết về cổ trùng, đều biết rằng người bình thường bị ong sát thủ chích sẽ chết. Bọn ong này còn biết cả ăn thịt người.
Hơn nữa pháp thuật bình thường căn bản không cách nào ngăn cản được chúng. Ngay cả những người đi cùng Bố Đại Phong, cũng nhiều người đã thay đổi sắc mặt.
Trong lòng Lâu Cận Thần cẩn trọng, hắn cũng không coi thường kẻ địch. Nhìn từng con ong đen lao về phía hắn với đôi cánh đang rung động phát ra âm thanh vo vo, Lâu Cận Thần sớm đã rút kiếm ra khỏi vỏ. Đèn đặt trên tảng đá bên cạnh.
Trong tích tắc, đầu hắn lóe lên đủ loại kiếm thức, hắn từng sử dụng qua đâm kiếm như gió, mỗi nhát kiếm đều có thể xuyên thủng lá vàng rơi, nhưng hắn không chắc mỗi một kiếm đều có thể đâm trúng một con ong sát thủ. Bỗng, một kiếm thức đã luyện qua hiện lên trong tâm trí hắn, Thái Cực kiếm thức.
Thái Cực họa quyển, trong đó Vân kiếm thức khá giống với thức mở đầu "Phi kiếm" hắn đã tập qua lúc trước. Lúc này hắn cũng không thể suy nghĩ nhiều. Hắn từng nghe một võ giả, người đã đi qua vô số sinh tử, nói qua một câu: trước khi ra tay càng nghĩ đến nhiều thủ pháp, chết càng nhanh.
Vốn có chút thấp thỏm, nhưng khi chúng đến gần, kiếm hắn hướng ra ngoài một cách tự nhiên, nghênh đón với một trong số chúng, đâm mạnh vào cơ thể. Lực quá mạnh, con ong đen lớn chịu lực văng ra. Mỗi con đều có lớp vỏ cực kỳ cứng chắc.
Lâu Cận Thần ngay lập tức hiểu, dù kiếm đâm trúng, chưa chắc có thể giết chúng. Hắn rất rõ ràng, sức mạnh của kiếm đều phải tập trung ý niệm để luyện thành kiếm ý, cho nên không phải mỗi kiếm đều có thể giết một con.
Tất cả những điều này chỉ là suy nghĩ thoáng qua, kiếm trong tay trong nháy mắt đâm ra đã cảm nhiếp âm dương, ánh trăng cuộn thành khí lưu, hơn mười con ong đen hung lệ kia bị cuốn vào trong đó. Lúc đầu, ong đen còn có thể phá tan khí lưu. Chân như đang bước lên một hoa sen, Lâu Cận Thần liền nhẹ nhàng nhanh chóng lui lại, khí lưu ánh trăng kia theo vòng kiếm càng ngày càng mạnh mẽ, từng vòng từng vòng sóng như kiếm xẹt vào hư không, lưu lại dấu vết.
Cuối cùng, khi Lâu Cận Thần lùi đến bước thứ tư, trong cơn sóng ánh trăng vang lên tiếng kiếm rít, những con ong sát bị cuốn vào vòng xoáy như những chiếc lá rơi, không cách nào bay ra ngoài được, bị ánh trăng nhốt lại, nghiền thành từng mảnh.