Hắn không suy nghĩ nhiều, thi triển pháp niệm bao lấy thi thể của Trần Trùng kia, quan tưởng cảnh tượng thái dương, pháp niệm vô hình từ bên trong thái dương tuôn ra, bám vào trên thi thể Trần Trùng. Những con Thiết Tuyến Trùng kia vặn vẹo trong ánh sáng. Chúng nó phát ra loại âm thanh rất khó để nghe thấy, nhưng trong cảm giác của pháp niệm, quái âm kia lại cực kỳ chói tai, hơn nữa còn là tiếng xèo xèo tập trung, quả thật làm cho trong lòng Lâu Cận Thần vô cùng khó chịu, như là có người dùng móng tay cào vào tim của mình. Không thể nói là đau, nhưng lại rất khó chịu.
Hắn cố bỏ qua sự khó chịu này, áp chế tâm tình đang xao động. Cuối cùng, mấy con Thiết Tuyến Trùng kia đã bị thiêu đốt thành tro tàn ở bên trong ngọn lửa, ngay cả thi thể cũng bị đốt trọi.
Sau khi đốt xong, hắn đứng yên một lúc.
Mỗi một lần áp chế xao động trong lòng, đều sẽ có một loại cảm giác sảng khoái như được uống đại dược, cái loại cảm giác niệm khí quy về khí hải này, rất tuyệt vời.
Lâu Cận Thần nói xong, không cho phép thợ săn trẻ tuổi cự tuyệt, trực tiếp ôm lấy hắn, niếp không rời đi, chạy vội trên ngọn cây. Lâu Cận Thần phát hiện mang theo một người đúng là cực kỳ mệt mỏi, giống như là cõng người bơi lội trong nước, có chút cố sức, cũng may Hỏa Linh Quan cách đó cũng không xa, dưới sự cố gắng kiên trì của hắn, cuối cùng đã một đường trở lại Hỏa Linh Quan.
Lúc rơi vào trong viện, bùm một tiếng, bước chân rất nặng, hai đồng tử đều còn đang nhập định, chưa có ngủ, sau khi nghe được động tĩnh thì đều đi ra xem xét.
Nhìn thấy người Lâu Cận Thần mang về, bọn họ đều lắp bắp kinh hãi. Lâu Cận Thần đặt ở trên giường của mình, sau đó đi tới chỗ Quan chủ, thuật lại chuyện của thợ săn cho Quan chủ một lượt.
Quan chủ lại đứng dậy, vuốt chòm râu khô vàng suy tư nói: “Chắc là Đỗ bà bà kia muốn phá Hỏa Linh quan của ta, đáng tiếc, bổn quan vốn tưởng rằng sẽ trở thành bằng hữu, nhưng chưa từng nghĩ lại trở thành cừu địch, nếu là cừu địch, vậy thì không thể nhân từ nương tay. Nếu không biết bọn họ ở nơi nào thì thôi, nhưng đã biết bọn họ ở gần, sao có thể mặc cho người ta xâu xé, đương nhiên phải tiên hạ thủ vi cường.
Lâu Cận Thần phát hiện Quan chủ ngày thường trầm mặc ít nói, giống như là một người có chứng sợ xã hội, nhưng khi thật sự gặp chuyện, lại sát phạt quyết đoán, rất tàn nhẫn.
Lúc ở Đỗ Gia Trang, đối mặt với sự tức giận và không nói đạo lý của Đỗ bà bà và toàn bộ Đỗ Gia Trang phẫn nộ, hắn không bị dọa, trực tiếp khống chế Đỗ bà bà giúp mình luyện thuốc xong. Mà lúc này đây, nghe được có thể là Đỗ bà bà mời rất nhiều người tới đối phó mình, hắn lập tức quyết định muốn tiên hạ thủ vi cường.
“Lâu Cận Thần, mấy ngày nay, ngươi cũng không được nghỉ ngơi, vất vả cho ngươi rồi.”
Lâu Cận Thần nhìn Quan chủ giống như có chút ngượng ngùng nói ra mấy lời này, không khỏi có chút khó thích ứng với sự quan tâm bất thình lình này, hắn cảm thấy Quan chủ vẫn nên ngồi ở nơi đó cao lãnh một chút thì tốt hơn, sự quan tâm này có hơi miễn cưỡng.
“Quan chủ có việc gì thì xin hãy phân phó! "Lâu Cận Thần nói.
"Ta biết ngươi hồi sáng đã đấu pháp hai lần, chắc hẳn đã mỏi mệt rồi. Nhưng đêm nay là một cơ hội tốt để một lướt bắt hết bọn họ, nếu như kéo dài tới ngày mai, bọn họ sẽ biết có người chết, có thể sẽ xảy ra chuyện bất ngờ, cho nên đêm nay, còn muốn ngươi vất vả một chuyến, ngươi mang theo đèn này đi, sẽ có chiếu ứng.”
Nói tới đây, hắn dừng một chút, sau đó lên tiếng giải thích: “Vốn việc này bổn quan tự mình ra tay sẽ thỏa đáng hơn, nhưng thuốc luyện thành ở Đỗ Gia Trang, so với dược lực trong tưởng tượng của bổn quan thì lớn hơn không ít, khiến bổn quan gần đây không tiện thi pháp, đương nhiên, bổn quan cũng sẽ không để cho ngươi đi không một chuyến, sau khi trở về, sẽ tặng ngươi một đoạn phương pháp luyện kiếm!”
Lời nói của Quan chủ làm cho Lâu Cận Thần mừng rỡ, đây chính là thu hoạch ngoài ý muốn, đối với hắn mà nói, Hỏa Linh Quan hiện tại chính là nhà của hắn, đám người Đỗ bà bà đến trả thù, muốn phá hủy Hỏa Linh Quan chính là phá hủy nhà của hắn.
Nghĩ tới đây, Lâu Cận Thần đột nhiên nghiêm túc nói: “Quan chủ, ta là đệ tử của ngươi, ta đã từng nói, sẽ coi Hỏa Linh quan như nhà của mình, có người muốn gây bất lợi cho Hỏa Linh quan, ta tất nhiên sẽ phải đi thanh trừ, Quan chủ không cần vì thế mà tặng ta lợi ích đâu.”
Lâu Cận Thần nói xong, ngược lại làm cho Quan chủ có chút ngoài ý muốn, hắn quay đầu lại đánh giá Lâu Cận Thần một phen rồi nói: “Đã là đệ tử của ta, vậy thì ta càng phải truyền pháp quyết cho ngươi.”
Nói dứt câu, hắn từ trên bàn bên cạnh cầm lấy ngọn đèn mà Lâu Cận Thần từng mang vào Mã Đầu Pha, đưa cho Lâu Cận Thần.
Lâu Cận Thần cười nói: “Tạ sư phụ truyền pháp.”