Không phải không tin vị đệ tử đó còn sống đi ra, mà là cho rằng trong chuyện này có điều gì đó uẩn khúc, có lẽ là những người khác và thứ trong Mã Đầu Pha đã liều mạng đến mức lưỡng bại câu thương, bị tên đệ tử Hỏa Linh quan này chiếm được chỗ hời.
Hắn mới tới Tù Thủy Thành, rất muốn khẳng định tên tuổi của bản thân, vừa lúc Đỗ bà bà tìm tới cửa, lại trả thù lao, còn là đi đối phó với Hỏa Linh Quan, trong lòng nghĩ, đây là chuyện vẹn toàn đôi bên. Hắn cảm thấy nếu mình có thể tiêu diệt được Hỏa Linh Quan, vậy thì thanh danh của hắn ở Tù Thủy Thành chắc chắn sẽ vô cùng rộng mở.
Đương nhiên ngoại trừ vị Thích Âm Sư Triều Toàn này ra, những người khác đều có pháp thuật âm quỷ đáng sợ, người trúng không chết thì cũng sẽ bị thương, hơn nữa còn là vết thương kéo dài lâu ngày khó có thể chữa khỏi.
“Sao tên Trần Trùng kia còn chưa trở về?” Triều Toàn nhíu mày hỏi.
Đỗ bà bà cũng nhìn trái nhìn phải, phát hiện quả thật còn chưa trở về.
Đối với tên Trần Trùng này, thật ra nàng cũng không quá quen thuộc, vốn là muốn mời Trần Tiếu ở Phân Thủy Lĩnh, trùng hợp Trần Trùng này cũng đang ở đây, sau khi nghe được lời mời của Đỗ bà bà, lập tức ồn ào đòi tới, Đỗ bà bà đương nhiên sẽ không cự tuyệt, ngược lại Trần Tiếu kia lại cự tuyệt, nói cái gì mà Hỏa Linh quan có ân với thầy trò hắn, còn hy vọng nàng và Hỏa Linh quan có thể tiêu tan mâu thuẫn.
Điều này làm cho Đỗ bà bà lúc ấy trong lòng tức giận không thôi.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một tiếng hét lớn.
"Có người, các ngươi nhìn xem, trên cây kia, có một ngọn đèn.”
“Đúng là có một người.” Trong cốc có người xác nhận.
"Là vị đạo hữu kia đến để giúp đỡ sao? Kính xin hãy báo rõ danh tính, tránh để tổn thương hòa khí hai bên.”
Đỗ bà bà đã đứng dậy, đi ra từ trong ngôi nhà gỗ giản dị, nhìn thấy một người xách theo một ngọn đèn, từ trên tán cây niếp không bước xuống, trong ánh trăng kia, đúng là phiêu dật và tiêu sái nói không nên lời.
Ngay từ đầu nàng chỉ cảm thấy rất quen mắt, khi đã thấy rõ người tới là ai, sự tức giận trong lòng lập tức xông lên trên, còn không đợi nàng nói chuyện, thanh niên cầm theo đèn bèn cất cao giọng nói: “Tại hạ là Lâu Cận Thần của Hỏa Linh quan, nghe nói nơi này có yêu tà làm ô uế Thanh Sơn, nên đã đến đây để thanh trừ!”
Gió cát vang lên, cây cối yên tĩnh.
Những lời này của Lâu Cận Thần khiến mọi người ở đây đều kinh hãi, bọn họ cũng không phải hạng người mới ra đời, từng người lập tức dùng các loại phương thức kiểm tra tình huống bên ngoài sơn cốc, bọn họ cảm thấy Lâu Cận Thần không nên đến đây một mình, không ai có thể lớn mật đến mức đến đây một mình cả, không phải kẻ ngốc, thì là tự đại, về phần có phải là loại người chân chính có bản lĩnh hay không, bọn họ hoàn toàn không tin.
Một người trẻ tuổi như vậy, chỉ có một thanh kiếm, lại ở chỗ này khoác lác không biết xấu hổ, chắc chắn là ở phía sau có chi viện.
Hỏa Linh Quan chủ đâu?
Hắn ở nơi nào, nói cho cùng người ở đây đều không có để Lâu Cận Thần ở trong lòng, đã thấy hắn chiến đấu ở bên ngoài Đỗ Gia Trang, theo như cách nhìn của bọn họ, thủ đoạn thật sự bần cùng, chỉ một thanh kiếm chém tới chém lui, thậm chí có thể thấy được hắn đã cố hết sức.
Bọn họ không cho rằng trong một khoảng thời gian ngắn Lâu Cận Thần có thể tiến bộ vượt bậc, cho dù là có, một người đến cũng là tự tìm đường chết.
"Lâu Cận Thần, ngươi dám tới đây, ta muốn lột da ngươi, móc tim ngươi ra, nhìn xem trái tim ngươi màu gì.”
Đỗ bà bà bi phẫn kêu lên, khiến Lâu Cận Thần có chút ngây người.
Hắn có chút không rõ, đối phương rốt cuộc là tâm tư gì, mới có thể nói ra mấy lời như vậy. Sau khi Đỗ bà bà hô lên một tiếng, những người khác cũng mở miệng mắng hắn.
Mắng hắn hại tính mạng cháu trai Đỗ bà bà, mắng hắn không có bản lĩnh còn muốn đi cứu người, mắng Quan chủ Hỏa Linh Quan cưỡng bức Đỗ bà bà luyện dược, mắng Quan chủ Hỏa Linh Quan rõ ràng đáp ứng đi cứu người, lại chính mình không đi chỉ để cho đệ tử đi, chậm trễ thời gian, nhát gan như chuột.
Mắng hắn ở bên ngoài Đỗ Gia Trang ỷ thế hiếp người, mắng hắn ở trong Đỗ Gia Trang ăn không uống không, không coi ai ra gì.
Thậm chí còn có người nói hắn động thủ động chân với cô nương đưa cơm cho hắn, dâm loạn người ta ngay tại đó.
Lúc đầu Lâu Cận Thần nghe còn cảm thấy tức giận, nhưng sau đó lại chỉ muốn cười, sau đó lập tức cười ra thành tiếng, cười đến mức đám người kia đều im lặng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng cười của Lâu Cận Thần.
“Ác đồ, ngươi cười cái gì?” Có người chỉ vào Lâu Cận Thần lớn tiếng hỏi.
Lâu Cận Thần ngừng cười, sau đó chỉ vào sơn cốc này nói: “Vô luận các ngươi mắng ta thế nào, cho dù đó đều là sự thật, cũng không bằng một phần một vạn những điều các ngươi làm. Các ngươi nhìn xem, ăn thịt người, gian dâm, rồi phương pháp mà các ngươi tu luyện, người nào người nấy đều vô cùng tàn nhẫn, lấy huyết nhục hồn phách làm thức ăn, các ngươi không phải người, là yêu ma.”