Lâu Cận Thần đứng dậy muốn đi, nhưng lại nhìn thấy thợ săn một mình nằm ở chỗ này, nghĩ mình nếu là hiện tại rời đi, người nọ sợ là sẽ phải chết ở chỗ này.
Cho dù là cứu được thúc thúc của hắn, cũng là cứu một người mà chết một người, hơn nữa thúc thúc của hắn… Dưới cái nhìn của Lâu Cận Thần, rất có thể là đã chết rồi.
Lập tức liền muốn dẫn người thanh niên này về quán trước, người thanh niên lại nói: “Pháp sư, ta không sao, chỉ cầu pháp sư có thể đi cứu thúc thúc của ta một chút, nếu là chậm, chỉ sợ, thúc thúc, thúc thúc của ta, sắp chết trong tay yêu nhân...
Nói tới đây hắn đúng là khóc, Lâu Cận Thần không thể thấy người khác khóc.
Đúng lúc đó, Lâu Cận Thần cảm giác được một cỗ nguy hiểm đánh úp lại, pháp niệm triển khai, trong lòng căng thẳng, đem hư không quanh thân mình nhiếp trụ.
Một con sâu màu đỏ đang lơ lửng cách thân thể hắn không xa, đang bị pháp niệm của hắn làm cho không thể động đậy.
Lâu Cận Thần vung kiếm trong tay, đem tuyến trùng kia chém thành hai đoạn, rơi trên mặt đất, không nhúc nhích.
Người đứng trong bóng tối sửng sốt, hắn rất ít khi đụng tới có thể thoáng cái liền để cho Thiết Tuyến Trùng của mình chết triệt để như vậy, ngay tại trong nháy mắt hắn ngây người, người một kiếm chém giết hài tử của hắn nhìn về phía mình.
Hắn cảm giác một đạo ánh mắt sắc bén như kiếm, xuyên thấu bóng đêm sương mù, rơi vào trên mặt mình, giống như là có kiếm phong chống ở trên mí mắt của mình, loại cảm giác hung hiểm này làm cho Thiết Tuyến Trùng giấu ở dưới da của hắn kinh hãi, phảng phất như mất đi khống chế, từ dưới da của hắn chui ra, cao cao đứng lên, giống như là từng cọng lông đỏ dựng đứng.
Cái này càng giống như là một cái khay dưỡng trùng, bị người đưa một cây gậy đi vào quấy một chút, từng con sâu bị quấy nhiễu, đều muốn chọn người mà cắn.
Lâu Cận Thần nhìn thấy chính là một cái quái nhân mặt đầy lông đỏ, lại nhìn kỹ, đó cũng không phải từng cọng lông đỏ, mà là tuyến trùng vừa mới bị mình một kiếm chém.
Lâu Cận Thần nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng đều có chút sợ hãi nói: “Ngươi là ai?”
“Ha ha ha! Hỏi tên ta, ngươi nghe cho kỹ, ta chính là Trần Trùng Phân Thủy Lĩnh, ngươi đã nhìn thấy mặt ta, còn làm con ta sợ hãi, mau dâng lên một phần máu thịt của ngươi để cho bọn họ ăn no.”
Lâu Cận Thần nhìn Trần Trùng đứng ở trong bóng tối, mặt đầy lông đỏ, nói chuyện lớn tiếng, hắn cảm thấy người này có thể đã tu luyện những pháp thuật cổ quái, tu luyện đến mức khiến đầu óc của bản thân xảy ra vấn đề, đương nhiên, cũng có thể là từ nhỏ không được giáo dục kỹ, cùng lắm học được mấy chữ, lại tu luyện pháp thuật như vậy, cho nên nói chuyện không coi ai ra gì, mà hoàn toàn không coi mạng người ra gì.
“Ngươi đã giết không ít người sao?” Lâu Cận Thần hỏi.
"Ha ha ha, vì để cho bọn nhỏ của ta lớn lên, ta đã cho bọn nhỏ ăn 21 người, hôm nay sẽ ăn thêm 2 người nữa, con của ta chắc chắn sẽ ăn no một bữa.”
Người tên Trần Trùng này nói chuyện cực kỳ trực tiếp, thậm chí có thể xưng là thô bỉ, từ trong lời nói của hắn có thể hiểu rõ ràng hắn không kiêng nể gì, đây là một người không hề tôn trọng sinh mệnh con người, hắn cực độ coi thường sinh mệnh.
Nếu đã như vậy, vậy thì đi chết đi.
Kiếm trong tay Lâu Cận Thần nhảy về phía hư không phía trước, giống như đẩy ra hết thảy trở ngại trong hư không giữa Lâu Cận Thần và Trần Trùng kia, một cỗ khí lưu mãnh liệt vọt tới, nhánh cây bên cạnh hắn bị thổi động, quần áo tung bay, hắn lui về phía sau một bước, khố trầm xuống, dưới chân cũng đã đứng vững, hắn từ nhỏ đã luyện qua một ít quyền pháp, hai chân cắm xuống đất như mọc rễ, bình thường năm ba người cũng đẩy không nổi hắn.
Sóng khí hình thành mây mù, che khuất ánh mắt của hắn.
Một vệt kiếm quang thanh tịch, như là tiếp dẫn ánh trăng rơi vào trong khu rừng này, tách ra một mảnh hắc ám.
Trần Trùng cuối cùng nhìn thấy chỉ là một vệt ánh sáng trắng bạc, xua tan tất cả sự coi thường của hắn, tàn nhẫn và vô tri, mà ý niệm duy nhất trong đầu chính là: “Ánh trăng thật sáng.”
Lâu Cận Thần nhìn Trần Trùng bị chém một đường từ mi tâm đến phần thân dưới, ngã xuống dưới đất, hắn không khỏi nhíu mày.
Bởi vì ở bên trong thi thể của Trần Trùng, có rất nhiều Thiết Tuyến Trùng đang điên cuồng cắn nuốt lấy thân thể của hắn.
Sắc mặt của Lâu Cận Thần có chút khó coi, nhìn vô số con sâu giống như sợi tơ hồng này, hắn đã nhận ra là Thiết Tuyến Trùng. Loại sâu này có sức sống rất mãnh liệt, ký sinh bên trong cơ thể của con người, rất nhanh sẽ sinh sôi nảy nở, nếu như không giết sạch chúng nó, chúng nó sẽ ký sinh ở bên trong cơ thể của dã thú, sau đó lại bị người ăn thịt, từ đó tiến vào bên trong thân thể người. Rất khó để giết nó ở nhiệt độ bình thường, huống chi hiện tại đây còn là loại tà vật được tế dưỡng đặc biệt.