Lạc Thiểu Trạch, rốt cuộc anh muốn em như thế nào đây? Chẳng lẽ mỗi lần em tốt với anh thì anh lại tìm mọi cách để trốn tránh sao? Tại sao em có thể thoải mái tiếp nhận nhưng anh lại không thể?
Nước mắt tranh nhau theo làn da mềm mại nhẹ nhàng nhỏ xuống trên thớt, Lạc Mật Mật nhắm hai mắt buông thả nỗi bi thương vô tận, trút xuống thỏa thích.
Sẽ không có chuyện như thế nữa! Có câu nói, không thể cưng chiều đàn ông. Khi mình tốt với anh ta đó là một thói quen, mình càng tốt anh ta, anh ta sẽ càng không để ý đến mình.
Lạc Mật Mật đưa tay còn dính đầy bột mì mạnh mẽ quệt trên mặt.
"Hừ, bánh nướng áp chảo, anh chờ xem, em sẽ cho anh biết rằng, kiếp này chuyện sai lầm lớn nhất của anh là không biết quý trọng em!
Quán bar.
"Lão đại, em ... em ..." Tô Trạch vội vàng chạy đến trước mặt Lạc Thiểu Trạch, nói năng lộn xộn.
Lạc Thiểu Trạch đang ngồi ở ghế sô pha đỏ, cầm ly rượu lẳng lặng thưởng thức nơi ăn chơi trác táng qua chất lỏng trong suốt, thấy bộ dạng vội vàng của Tô Trạch, khinh thường liếc một cái.
"Không thể tỏ ra giống người trừng trải trong xã hội được ư? Mỗi lần đều hoảng loạn như vậy, cảm thấy không mất mặt à?" Mạc Triết Hiên đứng lên, hung hăng ấn mạnh vào đầu Tô Trạch.
Tô Trạch xoa chỗ bị đau, uất ức liếc mắt nhìn Mạc Triết Hiên, sau đó nhìn chăm chú vào lão đại, "Không phải em chưa từng trải, lão đại, không thấy Lạc Mật Mật."
Ly rượu đang đung đưa trong tay của Lạc Thiểu Trạch bỗng dưng ngừng lại, Lạc Thiểu Trạch cúi đầu giọng nặng trĩu, "Cái gì không thấy? Cô ấy không phải đang nấu cơm ở nhà sao?"
"Em cũng nhìn thấy cô ấy chuẩn bị nhiều món ngon cho anh, như bánh bao hấp, bơ sầu riêng, bánh trứng..."
"Nói trọng điểm!" Mạc Triết Hiên không nhịn được nhắc nhở Tô Trạch.
Tô Trạch hốt hoảng ngẩng lên, nuốt nước bọt nói, "Trọng điểm là em rõ ràng ở ngoài cửa sổ nhìn thấy bóng dáng cô ấy thấp thoáng ở trong phòng, nháy mắt một cái thì không thấy tăm hơi đâu. Em chờ một lát cảm thấy có cái gì không đúng, đi vào trong nhà thì không biết cô ấy đã đi đâu mất tiêu rồi."
Lạc Thiểu Trạch nốc rượu, bất lực nhắm mắt, "Theo cô ấy đi đi, gây rắc rối tự nhiên sẽ xuất hiện, khách hàng sẽ đến ngay bây giờ, chúng ta có việc phải làm trước."
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Lạc Thiểu Trạch, Tô Trạch và Mạc Triết Hiên bất đắc dĩ đón nhận.
Nhưng không ai biết, ở một góc của quầy bar, Lạc Mật Mật đang ngồi uống rượu một mình giải sầu.
"Tình yêu là cái gì? Là chờ đợi sao? Ha ha ha, mùi vị của tình yêu thật không dễ chịu chút nào, thì ra là khổ sở như vậy, khó chịu như vậy..." Ngửa cổ rót một ly rượu mạnh vào bụng, Lạc Mật Mật nóng mặt chớp mắt nhìn về phía sàn biểu diễn.
Trên sàn, đèn chiếu sáng rọi cả mọi nơi, một cô gái xinh đẹp sạch sẽ tóc dài tung bay mặc bộ đồ trắng đang nhẹ nhàng di động thân thể thướt tha, hát ca khúc 《Anh tồn tại trong bài hát của em》
Tiếng hát mạnh mẽ thú vị, kết hợp với âm nhạc tạo ra tư vị tình yêu.
Liếc nhìn một cái, Lạc Mật Mật cảm thấy cô gái này cùng mình hữu duyên, có lẽ có cơ hội để trở thành bạn tốt.
Tới Trung Quốc, Lạc Mật Mật không tìm được một người bạn tốt, có thể nói nhiều nữ sinh như vậy tất cả đều bị Lạc Mật Mật niêm phong cất vào kho, chìm vào đáy lòng.
"Cô gái nhỏ, thân hình không tệ! Sao lại uống rượu một mình ở đây? Uống với đại ca một ly nhé." Một gã đầu trọc giọng địa phương Đông Bắc cười híp mắt đến gần Lạc Mật Mật, phía sau còn đi theo năm ba tên côn đồ không đứng đắn.
Nhìn hình xăm trên cánh tay của hắn, Lạc Mật Mật đột nhiên cảm thấy ghê tởm muốn ói, liền lập tức che ngực làm điệu bộ nôn mửa nhưng không có phun ra.