"Thật ra thì, tôi cũng biết anh không phải là người xấu, lần trước không phải là anh xuất hiện cứu Mật Mật hay sao, lúc ấy tôi cũng ở chỗ đó. Mặc dù tôi không biết giữa các người xảy ra chuyện gì, nhưng tôi có thể thấy Mật Mật đang giận anh. Thôi được rồi, tôi nói cho anh biết, cô ấy đi ký túc xá ở trường học rồi, anh phải tìm cô ấy thì tìm ở đó."
"Trường học? Cô ấy từ nhỏ đều chưa có ở qua ký túc xá, lần này cư nhiên... Haizzz, xem ra là giận thật rồi." Lạc Thiểu Trạch cúi đầu thở dài thật sâu.
Trong lòng Lạc Thiểu Trạch muốn giải thích cho cô ấy rõ, nhưng chỉ sợ càng giải thích càng không rõ ràng, trong lòng anh hiểu coi như lần này nói rõ ràng lần sau có thể xảy ra nhiều chuyện quá đáng hơn, chẳng lẽ muốn để cho anh nói với Mật Mật rằng tất cả đều vì cô mà phát sinh sao? Nếu để cho cô biết, sợ rằng không chỉ có Lạc Thiểu Trạch một người khó chịu.
Thay vì hai người cùng khó chịu, không bằng để cho anh chịu đựng toàn bộ. Cho nên, Lạc Thiểu Trạch lựa chọn để cho sự việc kết thúc sau sẽ giải thích.
Cứ như vậy, chuyện đã qua nửa tháng.
Mặt dù trong khoảng thời gian này lợi dụng Bùi Nhã Phi ngay mặt làm người phát ngôn cho tập đoàn trang phục Thịnh Hành kết hợp với hành động sau lưng có tác dụng nhất định, nhưng lỗ mũi truyền thông tương đối nhạy bén, khắp nơi nắm giữ chi tiết nói Lạc Thiểu Trạch và Bùi Nhã Phi căn bản không phải là người yêu, cứ như vậy, tập đoàn trang phục Thịnh Hành ngược lại lọt vào nguy cơ tín dụng.
Cứ như vậy, Tô Trạch và Mạc Triết Hiên đã nhiều lần góp ý với Lạc Thiểu Trạch, sắp xếp hẹn hò với Bùi Nhã Phi, nhưng đều bị Lạc Thiểu Trạch từ chối.
Ở trong mắt Lạc Thiểu Trạch, Bùi Nhã Phi tựa như một trái bom mà mình vĩnh viễn không muốn gặp lại, nhìn thấy cô sẽ khiến cho vết sẹo đã lành trong nháy mắt rách toạc, máu thịt mơ hồ đau đớn, thay vì vậy, chẳng bằng mau chóng tránh né.
Nhưng Bùi Nhã Phi không nghĩ như vậy.
Tại quán cafe cao cấp.
Một phong thái đoan trang cao quý nhàn nhã của người phụ nữ trung niên đang lẳng lặng ngồi ở nơi tĩnh mịch nhấp nháp coffee, giữa ngón tay và cổ, trang phục đẹp đẽ đều toát lên hơi thở đặc biệt quý phái, quần áo hàng hiệu cùng với túi xách Hermes khiến cho người phụ nữ này toát lên khí chất cao ngạo mười phần.
Cửa kính nhẹ nhàng mở ra, Bùi Nhã Phi mặc váy hồng áo đỏ găng tay đen trực tiếp đi vào, cô tháo kính mát xuống nhìn xung quanh bốn phía, thấy người phụ nữ sau liền bước nhanh tới.
"Tổng giám đốc Thuộc, chuyện gì xảy ra? Tại sao tiền vẫn chưa chuyển tới tài khoản của tôi? Bà không phải nói với tôi, chỉ cần tôi xử lý tốt, bà sẽ đem tiền cho tôi mà."
Thấy bộ dạng hổn hển của Bùi Nhã Phi, Thuộc Oái Nương khẽ mỉm cười, ly coffee trong tay từ từ rời khóe miệng nhẹ nhàng đặt xuống, "Cô đã làm xong rồi sao?"
"Tôi đã làm theo như bà nói rồi còn gì!" Bùi Nhã Phi dựa bàn đối diện, cặp mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm người phụ nữ ngồi đối diện.
"Cô la to lớn tiếng như vậy không sợ người khác nghe thấy à? Mọi chuyện cần phải trấn tĩnh. Thật ra thì tôi cũng không sợ gì cả, chuyện truyền tới tai của Lạc Thiểu Trạch, cho anh ta biết cô tính toán anh ta, chỉ sợ cô rõ hơn tôi anh ta sẽ đối đãi với cô như thế nào."
Nhìn Thuộc Oái Nương trầm ổn bất động phía đối diện, Bùi Nhã Phi nhất thời không phát được tính khí, không khỏi từ từ hạ giọng trở nên nhu hòa đi rất nhiều, "Tổng giám đốc Thuộc, bà cũng biết đó, tôi thiếu nợ cờ bạc, nếu không trả, đám người ở Macao sẽ đem tôi chặt thành tám khúc..."
Môi đỏ khẽ giương lên, rắn rết lộ ra giống như ngoan độc cùng thần bí.
"Nhưng cô làm còn chưa đúng..."