Lạc Mật Mật và Tô Trạch từ từ quay đầu lại, thấy người con gái tóc dài xinh đẹp đang đứng tại chỗ mỉm cười nhìn họ.
"Đúng vậy, đúng vậy, tôi tìm cô, cô có nhớ tôi không?" Lạc Mật Mật đứng lên, cười hì hì nhìn Văn Y. Chưa từng thấy qua cô đối với một người lại cảm thấy hứng thú như vậy, xem ra Lạc Mật Mật quả thật là thích cô gái tên gọi Văn Y này.
"Cô là...Chính là cô gái đêm hôm đó?" Văn Y duỗi ngón tay ra, mắt tròn xoe suy đoán.
"Xem ra trí nhớ của cô cũng không tệ lắm, ừ, tôi giới thiệu một người cho cô, Tô Trạch, người anh em của tôi!"
Tô Trạch đứng lên nhìn Lạc Mật Mật kinh ngạc, anh thật không dám tin, ở trong lòng của Lạc Mật Mật xem anh là "Anh em", khi anh nhìn thấy Văn Y thì gương mặt vẫn không khỏi đỏ lên.
Văn Y xòe hai quả nho ra y hệt như đôi mắt to, vừa định nói chuyện, Tô Trạch mở miệng.
"Cô, xin chào, tôi là...tôi là..."
"Tô Trạch, đừng làm cho tôi mất mặt!" Lạc Mật Mật hung hăng đá Tô Trạch một đá, sau đó cười híp mắt nhìn Văn Y, "Các ngươi nói chuyện đi, tôi muốn đi bên kia uống rượu."
Nói xong, Lạc Mật Mật vỗ bả vai Tô Trạch trực tiếp đi về quầy bar. Quầy bar, người pha chế rượu anh tuấn đang múa Hỏa Long, ly ly đầy màu sắc.
"Trai đẹp, có 'nam nữ hoan ái' hay không?"
"Có ý gì?" Nghe lời nói Lạc Mật Mật, người pha chế rượu đắm đuối lại gần Lạc Mật Mật, cho là Lạc Mật Mật đang cùng hắn ta dùng ám ngữ.
"Cố làm ra vẻ huyền bí, không cần thiết phải hàm súc như vậy chứ."
Một giọng nữ kỳ quái ở bên người vang lên, Lạc Mật Mật cùng người pha chế rượu cùng nhau xoay mặt lại, chỉ thấy một người mặc váy đen, ví da đỏ phe phẩy ly rượu lơ đãng nhìn về phía trước.
"Là cô, Bùi Nhã Phi."
Lạc Mật Mật không tin được vào mắt mình, nhiều năm như vậy lại còn có thể thấy được người phụ nữ này.
Người phụ nữ này là người mà cả đời này cô không muốn gặp nhất, nhưng số mạng lại như vậy an bài, giống như trêu ngươi, không lưu lại chút tình cảm và thể diện.
Nếu như Lạc Thiểu Trạch phát hiện Bùi Nhã Phi đi tới Trung Quốc, có thể hay không...
Lạc Mật Mật không dám nghĩ tiếp, hô hấp khẩn trương.
"Có phải giống như cô ấy nói hay không? Nếu như vậy, phía sau chúng tôi có phòng nghỉ nha..."Người pha chế bắt đầu cười híp mắt loay hoay tóc Lạc Mật Mật.
"Cút ngay, hồ đồ nữa cẩn thận tôi tố cáo anh!" Lạc Mật Mật hung hăng hất tay bẩn của người pha chế rượu ra, quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm Bùi Nhã Phi.
Vẫn như cũ trắng nõn đến động lòng người, dáng người uyển chuyển chưa từng thay đổi qua nhiều năm như vậy, sức quyến rũ mê người thấm vào trong xương giống như là sợi dây thừng cổ buộc chặt lòng của đàn ông.
Người con gái như Lạc Mật Mật còn bị cô ta mê hoặc, huống chi là những người đàn ông kia? Thật không hổ là người mẫu quốc tế.
"Làm sao cô lại ở chỗ này?" Lạc Mật Mật rốt cuộc mở miệng nói chuyện.
Bùi Nhã Phi lạnh nhạt quay đầu lại liếc nhìn Lạc Mật Mật, "Thật ra thì, tôi có ở nơi này hay không không quan trọng, quan trọng là tôi xem đến cô có mùi thối bức người."
Một câu nói khiến Lạc Mật Mật cảm thấy có một khí hỏa bốc lên. Tại sao mỗi lần gặp mặt cũng không được hòa bình, chẳng lẽ giao lưu bình thản sẽ chết người sao?
Lạc Mật Mật cũng không phải là người hay tức giận.
"Cho tôi chén nước." Lạc Mật Mật đưa tay hướng về phía quầy bar cầm chén nước.
Bũi Nhã Phi xì mũi coi thường, biểu tình cười nhạo nơi khóe miệng, "Vẫn như cũ, xem ra cô sau bao nhiêu năm vẫn không lớn lên là bao, còn là một đứa bé, chỉ biết uống nước."