"Tôi không dám, cũng không dám nữa! Đã sớm nghe tiếng tăm của Lạc thiếu gia, hôm nay đã mạo phạm. . . . . ."
"Coi như anh biết điều, cút nhanh lên cho tôi!" Mạc Triết Hiên nặng nề đẩy người đàn ông xăm mình đang run rẩy, chán ghét trừng mắt.
Vì vậy người đàn ông xăm mình mang theo cả đám côn đồ hoảng hốt chạy.
"Bánh nướng áp chảo, tại sao anh ở chỗ này?" Lạc Mật Mật sôi nổi vọt lên, ôm cổ Lạc Thiểu Trạch.
Cô gái này, trái tim có quá nhiều ngăn, vừa thấy Lạc Thiểu Trạch thì bi thương khổ sở đã vứt sạch sẽ.
"Mật Mật, em chạy đến quán rượu như thế nào hả? Anh không biết em ra ngoài như thế nào . . ." Tô Trạch ý thức được mình đã nói lộ ra cái gì, vội vàng bụm miệng.
Lạc Mật Mật tựa hồ nghe ra cái gì quay đầu mịt mờ nhìn Tô Trạch, "Anh nói cái gì? Ý của anh là. . . . . . Anh theo dõi em?"
"Không phải là theo dõi, là bảo vệ, là sợ em gặp chuyện không may." Tô trạch vội vàng bổ sung
"Em thấy tốt nhất anh phơi nắng mặt trời đi, nắng phơi anh đen đi, cũng không có người nói anh ngu ngốc!"Lạc Mật Mật nắm tay Lạc Thiểu Trạch, không để ý tới Tô Trạch.
"Tại sao em không nghe lời? Một mình chạy tới bar không sợ xảy ra chuyện gì hả?." Dáng vẻ Lạc Thiểu Trạch đau lòng khiến Lạc Mật Mật hạnh phúc.
"Không phải còn có anh sao, mỗi lần em gặp nguy hiểm anh đểu xuất hiện. Đúng rồi, mới vừa rồi làm phiền chị này tương trợ, nếu không em còn. . . . . ."
Lạc Mật Mật xoay người tìm kiếm vừa cô gái mặc đồ trắng lúc nãy, đã không thấy bóng dáng.
"A, không đúng, đi đâu vậy?"
"Mật Mật, trước hết để cho Tô Trạch đưa em về nhà đi! Ở đây anh còn có chút việc phải xử lý, em trở về trước nghỉ ngơi sớm đi."
"Em không đồng ý, anh không phải là đồng ý em không đến quán rược sao? Anh như vậy là không tuân theo hiệp ước đấy!"
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Lạc Mật Mật, Lạc Thiểu Trạch không nói ra được gì, "Em về trước, anh thật sự có chuyện."
Nhìn dáng vẻ khổ sở của Lạc Thiểu Trạch, Lạc Mật Mật không đành lòng, "Được rồi, em về nhà trước."
Đi ra quán rượu, Lạc Mật Mật đột nhiên phát hiện phía trước có bóng dáng trắng xuất hiện.
"Chị ơi!"
Lạc Mật Mật theo phương hướng của bóng dáng chạy tới, bắt lấy cánh tay chị gái mặc đồ trắng.
"Này, xin chào, cám ơn chị vừa rồi cứu em! Lạc Mật Mật mỉm cười, nhẹ nhàng buông ra tay đối phương.
Cô gái tóc dài nhẹ nhàng quay đầu lại, gương mặt xinh đẹp cùng đồ trang sức trang nhã, thanh lịch dịu dàng, gió nhẹ thổi qua, vung lên những sợi tóc dài, như tinh linh khiêu vũ, khắp nơi tản ra hơi thở phong tình.
Sau lưng cô gái trẻ mang đàn ghi-ta làm Lạc Mật Mật rất hiếu kỳ, "Hả? Chị là ca sĩ đường phố sao?"
Cô gái tóc dài tựa hồ còn không biết ý tứ của Lạc Mật Mật như thế nào, chỉ muốn làm qua loa, thoát thân trước.
"Em không nên để ở trong lòng chuyện vừa rồi."Một câu nói hời hợt khiến Lạc Mật Mật có chút lúng túng, không được tự nhiên đứng ở đàng xa, nhìn cô gái đó.
Thấy Lạc Mật Mật không trả lời, cô gái tóc dài xoay người muốn đi, bước mấy bước liền dừng lại, "Chị tên Văn Y, em thì sao?"
Lạc Mật Mật rất nhanh tinh thần tỉnh táo, ngẩng đầu lên cao hứng nói, "Em tên là Lạc Mật Mật."
Văn Y xoay người lại, mỉm cười nhìn cô gái nhỏ trước mắt.
Thật là một cô bé tốt.
Văn Y nghĩ tới, từ từ xoay người qua. . . . . .