Nhìn bóng lưng Lạc Thiểu Trạch dần dần biến mất, Lạc Mật Mật đứng hồi lâu. Không biết từ lúc nào mới xoay người trở về bàn ăn, từ từ cầm đũa lên đảo tới đảo lui trong mâm.
Phải biết ăn cơm một mình rất không thoải mái, huống chi cô ôm rất lớn hi vọng mà hôm nay mọi chuyện cũng bể nát, điều này làm Lạc Mật Mật càng thêm mất mác.
Nhưng mà, cô không biết, thật ra thì công ty Lạc Thiểu Trạch xảy ra chuyện rất lớn, mà chuyện này còn dính tới Lạc Mật Mật.
"Cái gì? Loại chuyện như vậy tại sao bị truyền ra ngoài? Hơn nữa, lúc ấy chúng tôi không phát hiện có người quay video. Đám chó săn này, nơi nào cũng có? !"
Lạc Thiểu Trạch tức giận đập cái bàn, nhìn mặt Tô Trạch cùng Mạc Triết Hiên la điên cuồng. Lúc anh về nhà nấu cơm, video quay anh và Lạc Mật Mật đến cục dân chính kết hôn đã truyền khắp trên mạng. Chỉ một phút thôi đã trở thành video hot nhất trên mạng.
Trước kia nếu là gặp phải loại chuyện như vậy, đối với Lạc Thiểu Trạch mà nói không phải là cái gì chuyện mới mẻ, thế nhưng lần này không là chuyện tốt rồi, ngộ nhỡ ba mẹ đang ở bên Mĩ thấy, anh và Lạc Mật Mật sẽ chịu không nổi.
"Có biện pháp gì có thể giải quyết?" Đôi tay Lạc Thiểu Trạch chống nạnh.
"Nếu không thì tiêu ít tiền đem trang web này đóng đi, như vậy là có thể bảo đảm không còn tin tức nữa." Tô Trạch duỗi cái đầu lòng đầy căm phẫn nói.
Mạc Triết Hiên đi lên trước, đánh vào ót Tô Trạch, "Thật ngu ngốc, cậu đóng trang web này thì mọi chuyện sẽ không truyền đi nữa hả? Lại nói, tôi vừa nhận được tin tức, báo chí tạp san đã chuẩn bị bản thảo, sáng sớm ngày mai sẽ đăng ra ngoài. Đến lúc đó, sợ lo được cái này không lo được cái khác."
Lần đầu tiên Lạc Thiểu Trạch cảm thấy chuyện như vậy khó giải quyết như thế, anh nâng cặp mắt hung ác, gắt gao nhìn chằm chằm hai anh em trước mặt, "Tuyệt đối không để chuyện này náo loạn nữa, lập tức ngăn lại, tôi không quan tâm các cậu dùng biện pháp gì."
Tô trạch cùng Mạc Triết Hiên nhìn nhau, rối rít rơi vào trầm tư. Không biết qua bao lâu, Mạc Triết Hiên từ từ ngẩng đầu lên.
"Thật ra thì cũng không phải là không có cách nào."
"Nói." Lạc Thiểu Trạch đốt một điếu thuốc lá, đưa tay đưa cho hắn hai một người một cái.
"Chúng ta có thể lập tức tìm minh tinh làm phát ngôn, nhanh chóng tăng lên hình tượng cùng sự nổi tiếng của công ty chúnG ta, đồng thời thừa nhận thân phận của cậu và cô ấy, tự nhiên sẽ lu mờ tin tức bát quái này. Như vậy chúng ta không cần đi phong tỏa tin tức, ngược lại sẽ để cho bọn họ tự động buông tha tin tức, quay đầu tuyên truyền tin tức của chúng ta."
Tô Trạch sờ sờ đầu, mặt không hiểu, "Chúng ta coi như hiện tại đi tìm, đi tuyên truyền, đoán chừng cũng không kịp."
Mạc Triết Hiên bất đắc dĩ liếc Tô Trạch, "Nếu muốn đăng tin đầu trang báo, phải tìm phương thức nhanh hơn. So với báo chí tạp san mau hơn là cái gì? Internet, tin tức, chúng ta bây giờ mà có thể gọi điện thoại đến radio, đem tin tức bán cho tin tức giải trí trên Internet, xem tay chân ai mau hơn."
"Đúng vậy, đây cũng là biện pháp tốt. Nhưng mà người phát ngôn. . . . . ."
"Tô Trạch, nếu mà để cậu làm việc, dưa chuột cũng lạnh nha. Cậu quên sao, mấy tháng trước chúng ta không phải chọn người phát ngôn rồi sao? Làm nhanh để lão đại không đợi được nữa. Đúng không, lão đại?"
Mạc Triết Hiên cùng Tô Trạch không khỏi đưa cổ nhìn Lạc Thiểu Trạch, chờ đợi trả lời. Nhưng là Lạc Thiểu Trạch vừa hút thuốc, vừa chậm rãi đung đưa cái ghế, không chịu nói lời nói.
Vì vậy hai người biết điều đứng yên, hai mặt nhìn nhau, an tĩnh chờ đợi.