"Lão đại, tôi muốn!"
Lục Thiên Mặc dời tầm mắt đến người Doãn Phi, cả bầu ngực tròn đầy của cô thấp thoáng phía trong chiếc áo sơ mi mỏng nhìn qua đã muốn bỏng mắt.
Hắn dang tay ôm lấy eo Doãn Phi kéo cô ngồi lên đùi mình. Vẻ mặt cợt nhã lên tiếng.
"Không đợi đến tối được sao?"
"Không đợi được." Doãn Phi lập tức lắc đầu, cô ngồi lên đùi Lục Thiên Mặc, nũng nịu nói.
Hắn xoay người đè cô xuống bàn làm việc, tiện tay xé rách chiếc áo sơ mi trên người Doãn Phi xuống.
Lục Thiên Mặc hắn từ trước đến giờ vốn rất hào phóng với cô, nhưng khi ở trên giường với Mạch Linh, hắn lại không thể nào đối xử dịu dàng với cô được.
***
Khuê Lý đưa Mạch Linh về trung tâm của tổ chức Hắc Ám. Người đàn ông mặt mày bặm trợn đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, vừa thấy Khuê Lý dẫn Mạch Linh bước vào, ông ta đã giận dữ lên tiếng.
"Đứng lại."
Khuê Lý rất hiểu rõ chồng mình, ông ta sẽ không bao giờ cho người lạ mặt nào bên ngoài tiến một bước chân vào nhà, vì bất cứ ai cũng có thể là người của FBI cài vào.
Mạch Linh giật mình, cô đứng sững người lại tại chỗ. Khuê Lý tiến đến ngồi bên cạnh Hắc Mộc Châu, nhẹ nhàng lên tiếng.
"Anh à! Cô ấy là người đã giúp em thoát khỏi bọn du côn lúc nảy ở ngoài đường. Em đưa cô ấy đến đây là xin anh cho cô ấy đi theo giúp đỡ anh đó."
Hắc Mộc Châu ngẩnh mặt nhìn đến phía Mạch Linh. Ông ta khẽ liếc mắt đến hai tên thuộc hạ đứng canh ở cửa, bọn họ như hiểu ý lập tức lên tiếng.
"Mời cô cho chúng tôi kiểm tra."
Mạch Linh phố i hợp giơ hai tay lên cho bọn chúng khám xét người. Sau vài phút kiểm tra thì một trong hai tên quay lại nói với Hắc Mộc Châu.
"Thưa lão gia, an toàn."
Mạch Linh thở phào nhẹ nhõm, cũng may là lúc nảy trên đường đến đây, cô đã nhanh chóng quăng khẩu súng vào thùng rác ở lề đường, cô đã đoán được là ông ta sẽ cho người khám xét người cô mà.
"Được, để cô ta vào."
Mạch Linh tiến đến trước chỗ Hắc Mộc Châu, cúi người chào hỏi.
"Ông Châu, tôi là Mạch Linh, rất mong ông có thể cho tôi theo ông. Tôi nhất định sẽ trung thành."
Hắc Mộc Châu dò xét người cô hơn nữa ngày trời, cuối cùng mới lên tiếng.
"Nếu cô muốn vào tổ chức. Trước tiên hãy hoàn thành nhiệm vụ mà tôi đưa ra."
Mạch Linh lễ phép trả lời: "Được."
Hắc Mộc Châu dụi tàn nữa điếu thuốc đang hút dỡ, nhàn nhạt nói.
"Cô hãy đem toàn bộ số hàng trắng này giao cho Quách Ngã vào tối hôm nay, nên nhớ, địa điểm giao dịch ở ngay bên cạnh cục kiểm hàng của hải quan. Nếu để cảnh sát bắt được, thì cô biết hậu quả như thế nào rồi đó."
Mạch Linh cười thầm trong miệng. Hắc Mộc Châu, ông giỏi lắm. Lại cả gan giao dịch ở ngay bên cạnh cục hải quan. Ông là đang muốn làm khó tôi? Được, để tôi chơi với ông lần này.
Cô gật đầu, đồng ý nhận nhiệm vụ. Trước khi để cô rời đi, Hắc Mộc Châu đã cho người đi theo cô, sắp xếp cho cô một chỗ ở trong một khu biệt thự gần tổ chức.
Hai tên thuộc hạ đưa cô vào phòng rồi rời đi. Mạch Linh đưa mắt nhìn xung quanh một lượt. Cô phát hiện trong phòng có camera giám sát, Hắc Mộc Châu quả thật không phải hạng người tầm thường, Mạch Linh khẽ nhếch môi cười, cô tìm đến vài bộ quần áo có sẵn ở trong phòng. Hướng đến cửa phòng tắm bước vào trong.
Cô quan sát kĩ trong phòng tắm. Nếu như nơi này mà Hắc Mộc Châu còn gắn camera nữa thì cô cũng bó tay, nhưng may mắn thay là trong phòng tắm không có. Cô rút điện thoại trong túi áo khoác bằng da ra, ấn gọi đến một cái tên.
Đầu dây bên kia lập tức truyền đến một giọng nói.
"Mọi chuyện diễn biến như thế nào?"
Mạch Linh kẹp di động vào giữa tai, nhướn vai lên để giữ chặt, cô tiện tay bật vòi nước xả vào bồn tắm.
"Rob! Tôi đã bước đầu thành công gia nhập vào tổ chức Hắc Ám, hắn giao cho tôi một nhiệm vụ vào tối nay ở trụ sở hải quan, bây giờ tôi đang ở trong phòng tắm không tiện nói nhiều. Mười hai giờ khuya nay anh hãy tìm cách giữ chân cảnh sát hải quan, còn mọi chuyện tôi đã có cách giải quyết."
"Được, tôi sẽ lo liệu giúp cô. Nhất định phải cẩn thận."
Rob dập máy, nhanh chóng gọi điện cho Lục Thiên Mặc.
"Lão đại, bên phía Hắc Ám quản lí rất gắt gao về việc xuất hiện hai người Đài Loan ở tổ chức. Hiện tại Bạch Phụng và Kiều Mạch Linh đang bị theo dõi ở mọi lúc mọi nơi, không tiện báo từ về Hắc đạo, mọi chuyện nếu có diễn biến gì khác. Tôi sẽ gửi tin về ngay lập tức."
Lục Thiên Mặc nổ phát súng bắn chết tên thuộc hạ hạ dưới chân. Nhếch môi lên tiếng.
"Hoàn thành nhiệm vụ càng sớm càng tốt."
Lục Thiên Mặc tắt máy, thổi thổi họng súng cho lớp khói thuốc bay hoà tan vào không khí, khoé môi nhếch lên một nụ cười đầy thỏa mãn.
[...]
Mạch Linh cùng hai tên thuộc hạ của Hắc Mộc Châu có mặt ở cảng hải quan Canada. Chỉ vài phút sau, một nhóm người mặc đồ đen bịt mặt kín hết xuất hiện trước mặt cô. Trên tay họ đem theo hai vali chứa đầy tiền mặt.
Cảnh sát đã tập kích bao vây khắp nơi bọn họ đứng và khu vực lân cận, đám người bên kia tiến đến đưa tay ra trước mặt Mạch Linh, người đàn ông mặc đồ đen kia lên tiếng.
"Cô là người đại diện cho Hắc Mộc Châu tới đây giao dịch đúng không?"
Mạch Linh mỉm cười, đưa tay ra bắt lại tay người đàn ông kia.
"Phải, là tôi."
Hai bên tiến hành giao dịch, một bên đưa tiền một bên đưa hàng. Ngay lúc cảnh sát định ập vào tóm gọn bọn người của Mạch Linh thì tin bao từ cơ quan là có một vụ khủng bố lớn đổ ngay trung tâm thành phố, lệnh tất cả mọi người phải nhanh chóng quay về. Đám người bên cảnh sát lập tức quay về trụ sở, buổi giao dịch của Mạch Linh và nhóm người bên kia diễn ra thành công.
Rob đứng trên sân thượng quan sát một lượt, lập tức nở một nụ cười. Hắn đã cho người điều tra, thì ra Hắc Mộc Châu là người đã báo cảnh sát, hắn muốn thử Mạch Linh đây mà.
Còn nói về Mạch Linh, Rob phải thừa nhận rằng cô rất tiến bộ. Bây giờ cô dần trở nên nhanh nhẹn và nham hiểm rất nhiều. Tương lai sau này cô có thể sẽ thay thế chức vụ sát thủ đắc lực của bọn người Lô Tấn ở bên cạnh Lục Thiên Mặc.