Tim tức tai nạn cũng nhanh chóng được truyền đến tai Hàn Ưng, hắn vừa nghe tin đã đứng ngồi không yên, vội vàng nắm lấy cổ áo người trợ lí: "Cậu nói cái gì, những thông tin cậu nghe được có đúng sự thật hay không?"
Người đàn ông kia bị nắm cổ áo giật mạnh đến mức sợ run người, hắn gật đầu, hướng đến Hàn Ưng ấp úng: "Đúng vậy thưa giám đốc, bây giờ cả Hắc đạo đang rối tung lên chỉ vì lão đại của họ không rõ sống chết như thế nào?"
Hàn Ưng dũi chân đá mạnh đến chân bàn, lạnh giọng ra lệnh: "Mau về đem người điều tra đi, nhất định phải tìm được bọn họ càng sớm càng tốt."
"Vâng, tôi lập tức làm ngay đây ạ!"
Người trợ lí vưa xoay người bước ra khỏi cửa phòng thì Hàn Ưng cũng vội vàng mặc lấy áo khoác, hắn vừa xoay người đã chạm phải Hàn Lâm.
"Con muốn đi đâu, chỉ còn mười phút nữa thì cuộc họp sẽ bắt đầu!"
Hắn thật không còn thời gian để đứng đây đôi co với ba mình nên đã nhanh chóng nói vài lời rồi xoay người rời đi: "Con đang có việc bận, con sẽ giải thích với ba sau."
Chiếc xe đua thể thao siêu tốc của Hàn Ưng trực tiếp được phóng đi rất nhanh về sân bay tư nhân của mình, hắn đã liên tục gọi điện thoại để liên lạc với Mạch Linh nhưng vẫn bặt vô âm tính, chuyện này gia đình cô vẫn chưa hề hay biết gì, hắn đã một mình rời Đài Bắc để theo hướng thông tin nhận được mà sag vùng đảo vắng kia để tìm cô.
Lục Thiên Mặc cõng Mạch Linh trên lưng cứ như thế trượt xuống dốc đồi, hai người không biết đã va chạm những gì nhưng hiện tại bản thân khắp nơi đều đau nhức và bị thương. Hai người đứng trước cửa một ngôi nhà nhỏ, chần chừ một vài giây sau đó Lục Thiên Mặc mới giơ tay lên gõ cửa.
"Ai đó?"
Có tiếng người từ bên trong truyền đến, nhanh chóng vài giây sau cánh cửa được mở ra, hai vợ chồng tầm tuổi năm mươi vừa nhìn thấy Lục Thiên Mặc và Mạch Linh thì đã nhanh chóng đưa tay thủ sẵn thanh giáo nhọn, trong mặt bọn họ có vẻ rất đề phòng.
"Hai người là ai?"
Lục Thiên Mặc cười cười, làm ra vẻ chẳng biết gì, chỉ nhàn nhạt trả lời: "Chúng tôi muốn tìm cách quay về đất liền."
"Vậy hai người đến đây bằng thứ gì?"
Mạch Linh nhận thấy hai người này không phải là loại người không hiếu khách gì mấy, có thể một trong số bọn họ cũng đã từng bị lạc đến đây và không thể nào tìm đuợc đường quay về nên đã sống cùng với bộ tộc ít người trên hòn đảo này.
"Chúng tôi đang trên đường bay đến trung tâm của Miến Điện thì bị sự cố máy bay nên đã trôi dạt vào đây."
Người đàn bà dò xét từ trên xuống dưới của Lục Thiên Mặc và Mạch Linh một lúc rồi mới để cho hai người vào trong. Bà ta đi ra phía nhà sau và đã nhanh chóng quay lại với một ấm nước nóng trên tay.
"Hai người may mắn gặp được vợ chồng nhà tôi nên tạm thời có lẽ tính mạng hai người sẽ không bị ảnh hưởng."
Hắn đưa tay rót lấy một cốc nước rồi đưa đến đút cho Mạch Linh uống, lên tiếng hỏi lại: "Ý của bà là sao?"
Chồng bà ta vội vã đáp: "Trên hòn đảo này, chúng tôi chỉ sống dựa vào những mớ cá mà thuyền đánh cá bắt được sau ba tháng thuyền về. Từ xa xưa nơi đây vốn dĩ là một thành phố nhưng đã bị nước biển nhấn chìm, chỉ còn lại một vài người may mắn sống sót và họ đã thề độc rằng những nguyên nhân mà sóng thần gây ra đều là do tác nhân của con người truyền đến. Họ đã đánh đuổi hết những người không may mắn giống như hai người khi lỡ trôi dạt đến đây."
Lục Thiên Mặc vừa nghe vừa gật gù, lúc này Mạch Linh đã hoàn toàn mất đi ý thức, cô cảm thấy cả thân thể mình như nhẹ bẫng đi, phía trước mắt chao đảo vài ba bóng hình rồi cô ngã ngang xuống đất.
"Mạch Linh, em làm sao vậy hả? Mau tỉnh lại đi."
Lục Thiên Mặc hốt hoảng nhào đến đỡ lấy cô, lúc này hắn mới để ý rằng cổ chân cô đã bị bầm tím, nơi vết cắn còn hiện rõ lên hai dâu răng nhọn hoắc của con rắn kia.
Người đàn bà vừa nhìn thấy đã sợ hãi la hét một tiếng, bà ta lật đật chạy ra trước cửa tìm đến vài bụi cỏ dưới chân đồi rồi vội vã quay lại đem chúng giã nhuyễn.
"Mau đặt cô ấy lên giường."
Lục Thiên Mặc nhanh chóng ôm cô đặt lên giường, hai vợ chồng nọ đắp một ít lá thuốc lên chân Mạch Linh rồi xé một miếng vải trắng cố định lại.
"Đây là loài rắn độc, nộc độc của nó không lan truyền tức thời mà cần một thời gian để chạy vào tĩnh mạch, chồng tôi trước đây từng là một thầy thuốc nhưng về sau lại lưu lạc ở trên hòn đảo này, đã rất nhiều người kho đến đây đều bỏ mạng vì bị rắn cắn đấy."
"Vậy cô ấy hiện tại có sao hay không?"
Bà ta nhìn vẻ mặt của Lục Thiên Mặc lo lắng đến chẳng thèm quan tâm đến vết thương trên người mình, khuôn mặt đã hiện lên vài vết chân chiêm kia khẽ bật cười: "Cậu yên tâm, cô ấy không sao đâu, cũng may là phát hiện kịp thời đấy. Cậu cũng bị thương rồi, vậy thì hãy để chồng tôi giúp cậu đắp thuốc."
Hắn tạm thời có thể yên tâm vì tình hình của cô không sao, người đàn ông kia từ nhà sau bưng đến một chén ding dịch có xác màu nâu sẫm có mùi thơm nhè nhẹ của cây cỏ núi rừng, ông ta ngồi lên ghế, nhẹ nhàng quét vài đường thuốc lên vết thương của Lục Thiên Mặc.
Đêm đó, lại là một đêm khó ngủ...
***
Sáng hôm sau, Mạch Linh vừa mở mắt đã thấy Lục Thiên Mặc ngồi ngay bên cạnh mình, hắn không ngủ mà mở mắt nhìn cô chăm chăm đến mất hết tự nhiên, hắn vừa thấy cô tỉnh dậy đã vội vã lên tiếng hỏi thăm.
"Em tỉnh rồi à, cảm thấy cơ thể như thế nào?"
Cô đưa mắt nhìn xuống chân mình đang được băng bó đàng hoàng, cơn đau dường như cũng tan biến đi: "Em không sao đâu, vết thương đã hết đau rồi."
"Vậy thì anh đã đỡ lo lắng hơn, đợi em hồi phục hoàn toàn thì chúng ta sẽ tìm cách để rời khỏi hòn đảo này."
Hai vợ chồng người đàn bà kia từ dưới bếp bê đến hai tô cháo đặt lên bàn, bà ta xoay sang nói với Mạch Linh: "Cô mau sang đây ăn chút cháo đi, vết độc của rắn đã được hút hết ra rồi, chân cô sẽ có thể đi lại được vào ngày mai."
"Vâng, thật cám ơn hai vị đã giúp đỡ."
Lục Thiên Mặc đỡ lấy để cô bước qua bàn, căn nhà nhỏ này tuy đơn sơ và cũ kĩ nhưng rất sạch sẽ và ngăn nắp, bên trong nhà không có gì khác ngoài một chiếc giường ván đã cũ và vài ba chiếc ghế cây, trước nhà bày một chạp chõng tre và trồng vài cây lá thuốc. Mạch Linh cô ăn được vài muỗng cháo, cô hướng đến hai người họ cất tiếng: "Nếu như con may mắn có thể rời khỏi đây, con nhất định sẽ tìm cách để báo đáp hai người đã cứu mạng con và anh ấy trong tai nạn lần này."
Người đàn ông xua tay trả lời: "Cô không cần phải đặt nặng vấn đề này ở trong lòng, tôi là thầy thuốc, cứu người là chuyện nên làm thôi mà."
Lục Thiên Mặc hớp nhanh vài ngụm cháo, hắn đưa mắt nhìn ra phía bầu trời, ở chỗ này hoàn toàn không thể tìm thấy được một thứ hi vọng nào để có thể quay về, dường như người đàn ông kia đoán được suy nghĩ của hắn, ông ta đã nhanh chóng cất tiếng trước: "Tàu đánh cá vào ngày kia sẽ về, hai người có thể đi nhờ với họ để tìm cách cập bến nơi đất liền, cậu thanh niên này không cần phải lo lắng nữa nhé."
Bốn người bọn họ cứ trò chuyện như thế suốt buổi sáng cho đến tận trưa. Mạch Linh ngồi trên chiếc giường nhỏ đưa mắt nhìn đến vết thương của Lục Thiên Mặc, khoé miệng cô không thể ngừng xuýt xoa.
"Tối khi anh nằm ngủ phải cẩn thận đấy, vì ở nơi này không giống như lúc anh còn ở biệt thự mà được ngã lưng vào chiếc niệm êm ái kia đâu."
Lục Thiên Mặc để cho cô chạm tay vào vết thương sau lưng mình, nhẹ nhàng lên tiếng: "Vết thương nhỏ này không làm khó được anh đâu, em đừng lo lắng nữa."
Ánh sáng nơi cửa nhà chính đột nhiên bị che khuất đi, Mạch Linh và Lục Thiên Mặc cùng đồng loạt nghẩn đầu nhìn lên, phía trước cửa là một người đàn ông cao to với bộ râu dài hình quai thau màu đen nhánh, ông ta vừa nhìn thấy Lục Thiên Mặc và Mạch Linh thì đã lập tức trợn trắng cặp mắt, hướng đến phía hai người cất giọng hào hùng truy cứu.
"Các người dám đến đây mà chưa qua trình kiến của ta, trừ những người trên đảo ra thì tất cả những ai lui đến đều sẽ phải chết."
Người đàn ông cầm lấy thanh giáo chĩa thẳng đến phía hai người, trong lúc mũi giáo nhọn vừa sắp chạm vào khuôn ngực rắn chắc của Lục Thiên Mặc thì đã có tiếng từ bên ngoài truyền vào.
"Đợi đã."
Một cô gái mặc trên người bộ quần áo dân tộc xuất hiện, cô ta vừa nhìn thấy Lục Thiên Mặc đã chớp lấy chớp để đôi hàng mi cong vút của mình, gương mặt đã phát ửng hồng cả lên.
"Con gái, sao con lại chạy đến đây?"
"Cha, con muốn lấy anh ta." Ngón tay thon dài của cô gái kia dũi đến chỉ thẳng vào người Lục Thiên Mặc khiến Mạch Linh vô cùng bất ngờ, cô định mở miệng nói gì đó nhưng đã bị Lục Thiên Mặc lên tiếng cản lại.
"Cô muốn lấy tôi?"
Cô gái kia lập tức gật đầu.
"Vậy có có biết là sau khi hai người lấy nhau sẽ làm gì hay không?"
"Sanh con đẻ cái."
Lục Thiên Mặc híp mắt nhìn đến cô gái trước mặt, trong vóc dáng thì cũng không tệ, ước chừng cô ta chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi. Trên hòn đảo này không có thanh niên trai tráng, theo tục riêng của những người nằm trong bộ tộc nơi đây thì con gái vừa tròn mười bốn tuổi là đã có thể lấy chồng, và người chồng mà cô ấy thấy thích hợp nhất định phải chấp nhận cưới cô ta làm vợ. Nếu như phản kháng thì sẽ lập tức bị giết chết đi.