"Bác sĩ, làm ơn cho tôi hỏi bệnh nhân Lam Ân Tình đang ở đâu?" Mạch Linh vớ lấy người bác sĩ đang đi ngang, vội vàng lên tiếng hỏi.
Ông bác sĩ đang đẩy chiếc băng ca lướt qua cũng gấp gáp trả lời vài câu rồi nhanh chóng đẩy bệnh nhận vào phòng bệnh: "Dãy hai phòng một trăm mười tám."
Mạch Linh đi đến thang máy, cô đứng chờ vài giây thì Hàn Ưng đã gửi xe xong và quay lại tìm cô. Đúng lúc cửa thang máy mở ra, Hiểu Đồng từ bên trong vừa nhìn thấy Mạch Linh và Hàn Ưng cũng khá bất ngờ, cô ta vội vàng nhích sang một bên để hai người bước vào.
"Tại sao hai người lại ở đây?"
Hàn Ưng đút hai tay vào túi quần, hướng ánh mắt đến phía Mạch Linh, nhàn nhạt lên tiếng: "Cô ấy cứ khăng khăng muốn đến đây!"
Mạch Linh xoay người Hiểu Đồng để cô ta đối diện với mình, trong giọng nói đã không kìm chế được cảm xúc: "Hiểu Đồng, cô nói cho tôi biết đi, ba cô tên là gì?"
Hiểu Đồng bị Mạch Linh dồn ép khiến cô phải ngã mạnh vào thành thang máy, thái độ của Mạch Linh lúc này thật là làm cho người ta sợ hãi, Hàn Ưng thấy thế liền nhảy vào ngăn cản.
"Linh Linh, em bình tĩnh lại đi. Em xem em làm cho cô ta sợ đến mức không thốt nên lời rồi kìa."
Hàn Ưng ôm chặt lấy cô, kéo cô ra khỏi người Hiểu Đồng, nếu như hắn không ngăn cản kịp thời thì chắc vài phút nữa lại có áng mạng mất.
Cửa thang máy vừa mở, Hiểu Đồng bước ra trước, cô xoay người lại, nhẹ nhàng lên tiếng nói: "Mọi chuyện như thế nào, tôi nghĩ hai người nên trực tiếp hỏi mẹ tôi."
Mạch Linh tiến đến cửa phòng, cô nhìn qua của sổ đã nhìn thấy Lam Ân Tình đang ngồi trên giường, bà ta nghiêng người muốn lấy cốc nước trên bàn, Hiểu Đồng vội vàng định mở cửa chạy vào thì đã bị Mạch Linh ngắn cản: "Để tôi."
Cô mở cửa tiến vào trong cầm lấy cốc nước đưa đến trước mặt Lam Ân Tình, cô nhẹ nhàng giúp bà ta uống nước.
"Là cô sao? Sao cô biết tôi đang ở đây? Còn Hiểu Đồng đi đâu rồi?"
Mạch Linh vỗ vỗ lưng bà ta trấn an: "Bác đừng lo, Hiểu Đồng đang ở ngoài. Hôm nay cháu đến đây là có chuyện muốn hỏi bác."
Lam Ân Tình trợn tròn mắt nhìn Mạch Linh, cô gái này từ khi gặp lần đầu thì bà đã cảm thấy có một cảm giác rất quen thuộc, bà ta không thể phủ nhận rằng cô rất giống bà ta lúc trẻ, cũng xinh đẹp và thanh thoát như vậy.
"Có chuyện gì?"
Mạch Linh mở di động của mình rồi chìa đến trước mặt Lam Ân Tình: "Bác có nhận ra người này không?"
Lam Ân Tình đưa mắt nhìn đến bức ảnh trước mặt, một tiếng "Đùng" phát lên bên tai, người đàn ông này làm sao mà bà có thể quên được, ông ấy là người mà suốt cuộc đời này bà cũng không bao giờ có thể quên.
"Sở Nghiện."
Bà nhìn chằm chằm bức ảnh trên màn hình điện thoại mà nước mắt ứa trào, hàng ngàn câu hỏi cứ hiện lên trong đầu, tại sao Mạch Linh lại có được bức ảnh này, tại sao cô lại trực tiếp đến đây chỉ để hỏi bà về người đàn ông mà suốt mười tám năm nay cũng chưa một lần đi tìm bà khi bà mang nặng đẻ đau đứa con ruột của ông ấy?
Mạch Linh nghe đến hai chữ "Sở Nghiện" đã lập tức há hốc mồm tại chỗ, bà ta quả nhiên là biết ba cô. Chẳng lẽ những gì mà cô suy đoán là đúng hay sao? Bà ta chính là mẹ ruột của cô, người mà bấy lâu nay ba cô luôn một mực nói rằng bà ấy đã chết.
"Bác biết ông ấy?"
Lam Ân Tình xúc động nắm chặt điện thoại trong tay, bà ta nhìn Mạch Linh với một cặp mắt đã ngấn đỏ.
"Tại sao cô lại hỏi tôi về ông ấy, rốt cuộc cô có quan hệ như thế nào với Kiều gia?"
"Cô ấy là con gái lớn của Kiều Sở Nghiện."
Hàn Ưng từ đằng sau tiến vào cùng với Hiểu Đồng, vừa nghe thấy cái tên quen thuộc này được thốt ra từ một người vô cùng xa lạ đã khiến Lam Ân Tình xúc động không thôi, bà ta ôm lấy ngực mình, cảm giác khó thở đã lập tức truyền đến. Hiểu Đồng vừa nhìn thấy biểu hiện lạ của mẹ vội vàng chạy đến đỡ lấy bà ta, lo lắng cất tiếng.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy? Con đi gọi bác sĩ ngay."
"Đừng đi. Hiểu Đồng..." Lam Ân Tình đặt bàn tay run rẩy của mình lên mu bàn tay cô, nhẹ nhàng lên tiếng: "Mẹ có chuyện rất quan trọng muốn nói với con."
Hiểu Đồng dù rất lo lắng cho tình trạng sức khoẻ của mẹ nhưng cô vẫn nán lại vài phút để nghe chuyện mà mẹ cô sắp nói, nhìn thấy thái độ của bà, cô đã nhận ra là chuyện bà muốn nói rất quan trọng, hoặc hay đó cũng là thứ mà cô đang muốn biết từ tối hôm qua đến giờ.
"Là chuyện gì vậy mẹ?"
Lam Ân Tình đưa tay ôm chặt ngực mình, cố nén cơn đau nhói từ lồng ngực truyền đến, bà đưa tay nắm lấy tay Mạch Linh và Hiểu Đồng, ngắt quãng nói: "Hai đứa...Là chị em với nhau..."
Chuyện này vốn không nằm ngoài tầm dự đoán của Hàn Ưng, hắn vừa nghe những lời này từ miệng của bà ta thì đã khẳng định một trăm phần trăm rằng Hiểu Đồng chính là em ruột của Mạch Linh, huống hồ từ lúc tiếp xúc với Hiểu Đồng thì hắn đã tìm được rất nhiều điểm trên người cô ta rất giống với Mạch Linh.
Tin tức nghe qua như sét đánh ngang tai, Mạch Linh và Hiểu Đồng đưa mắt nhìn nhau, sự thật này quả nhiên đã khiến hai người không có cách nào chấp nhận được.
Lam Ân Tình im lặng một lúc để dằn nén cơn đau, bà đưa tay lên cổ Hiểu Đồng kéo ra một sợi dây chuyền đã giấu sâu trong lớp áo dày, đưa đến trước mặt Mạch Linh.
"Có phải con cũng có một sợi dây chuyền giống hệt như thế này không?"
Mạch Linh ngẩn người sờ lên cổ mình, cô quả thật có một sợi dây chuyền như vậy, một sợi dây bằng bạc trắng được đính một viên ngọc bích màu xanh thẫm, phía sau còn có khắc một kí hiệu rất đặc biệt.
"Đây là..." Hiểu Đồng nhìn kĩ hai sợi dây chuyền với nhau một lúc rất lâu và cô hoàn toàn bất lực khi chẳng tìm ra được điểm gì khác nhau, cô nhìn trân trân Mạch Linh, lát sau mới ấp úng lên tiếng: "Chị...Chị có thể cho em xem sau gáy của chị một lát có được hay không?"
Mạch Linh gật đầu, cô xoay người về phía sau nhẹ nhàng vén mái tóc dài sang một bên tùy ý để cho Hiểu Đồng xem xét.
Hiểu Đồng run rẩy đưa tay đến cổ áo của Mạch Linh, cô không dám kéo xuống để kiểm tra, vì nếu như những gì cô thấy là sư thật thì cô phải nên đối diện thế nào?
Loay hoay hơn nữa ngày trời thì Hiểu Đồng mới dám kéo cổ áo của Mạch Linh xuống xem. Vết bớt hình ngôi sao màu đỏ quả thật đang hiện rõ ở sau gáy cô, Hiểu Đồng bất ngờ chết trân tại chỗ. Mạch Linh quả thật là chị ruột của cô.
Lam Ân Tình nghẹn giọng: "Vết bớt đỏ...Con đúng là con của mẹ rồi. Nào lại đây, để mẹ ôm con một cái."
Mạch Linh ngồi ngơ ngác trên ghế, cô không ngờ rằng ngoài Nguyệt Cầm ra thì cô còn một đứa em gái khác, Mạch Linh không một phản ứng gì cứ ngồi đơ người ra đó, đến lúc Hàn Ưng nhận thấy không khí trầm xuống một cách nặng nề, hắn mới vỗ vỗ má cô, âm trầm nói.
"Linh Linh! Em..."
"Tôi không sao đâu, chỉ là bất ngờ một chút." Mạch Linh gật đầu tỏ vẻ bản thân rất ổn, cô xoay người lại phía Lam Ân Tình, nhẹ nhàng cầm lấy tay bà: "Mẹ!"
Trên khoé môi bà lập tức nở một nụ cười hiền dịu, bà đã chờ đợi ngày này đã rất lâu. Sau khi bà bị đuổi ra khỏi biệt thự Kiều gia, cuộc sống sau đó của bà khốn đốn vô cùng, bà phải một mình nuôi nấng Hiểu Đồng, đến năm cô lên mười tuổi thì bà muốn quay về Đài Bắc để tìm lại Mạch Linh và người chồng mà bà từng yêu rất nhiều, nhưng chẳng may bà lại mắc phải căn bệnh ác tính này. Đã tám năm trôi qua, Hiểu Đồng bây giờ cũng tròn mươi tám tuổi, bà cũng không ngờ rằng trước lúc bà chết đi vẫn tìm lại được đứa con gái này.
"Con...Ba của con..."
Mạch Linh bỗng dưng im lặng hồi lâu, cô cố gắng kìm chế cảm xúc của mình, cô nắm chặt tay Lam Ân Tình cùng Hiểu Đồng, chậm rãi lên tiếng: "Ông ấy đã mất rồi!"
"Mất...Làm sao lại như vậy?"
Mạch Linh khẽ thở dài: "Chuyện kể ra dài dòng lắm, khi nào mẹ khoẻ hơn con sẽ nói cho hai người nghe."
Lam Ân Tình thật sự không thể tin được người đàn ông mà mình rất mực yêu thương lại chết đi mà chính bà cũng không thể nào gặp mặt lần cuối. Bà xúc động đến mức khiến tâm tình trở nên bị xáo trộn, trong lúc cảm xúc bị vỡ oà, bà lại lên cơn khó thở khiến máu huyết không chảy lưu thông, trong cơn kích động dữ dội đó, Lam Ân Tình đã ngã ngay xuống giường bất tỉnh.
"Mẹ...Mẹ làm sao vậy? Mẹ hãy mau tỉnh lại đi." Mạch Linh và Hiểu Đồng vô cùng hoảng hốt, cô gấp gap đỡ lấy bà trên tay, hét lớn lên nhưng bà vẫn hôn mê không có dấu hiệu tỉnh lại, máy đo nhịp tim bỗng dưng chỉ còn một đường sáng thẳng tắp.
"Mau gọi bác sĩ đi."
Hàn Ưng lập tức chạy ra khỏi phòng, nhanh chóng tìm bác sĩ đang ở bên ngoài để đưa Lam Ân Tình vào phòng cấp cứu. Sau hơn hai tiếng đồng hồ cấp cứu, bác sĩ mới từ trong phòng bước ra, ông ta chưa kịp gạt mồ hôi trên trán thì Mạch Linh đã nhanh chóng tiến đến níu lấy tay ông ta gấp gáp hỏi.
"Bác sĩ, mẹ tôi như thế nào rồi?"
"Người thân hãy bình tĩnh, bệnh tình bà ấy hiện tại đã chuyển biến xấu. Cần phải tìm một nhóm máu thích hợp để truyền gấp, nếu không e rằng bà ấy sẽ không cầm cự được quá bảy ngày."
Hiểu Đồng vốn hiểu rõ nhóm máu của mẹ rất hiếm, đó là loại máu AB âm tính, rất ít người trên thế giới này tồn tại được nhóm máu đó, hơn nữa từ lúc cô phát hiện mẹ mình mắc phải căn bệnh ung thư máu này thì cô đã đi xét nghiệm ở nhiều nơi. Nhưng bác sĩ lại bảo rằng máu của cô là một loại máu pha lai trộn giữa mẹ và cha nên hoàn toàn là không phù hợp. Bây giờ mọi hi vọng chỉ còn trông chờ vào Mạch Linh mà thôi.