"Linh Linh! Sẽ không sao đâu, nếu như máu của em cũng không phù hợp. Vậy thì tôi sẽ lật tung cái thành phố này để tìm người thích hợp cứu mẹ em."
Cô bật khóc ôm chầm lấy Hàn Ưng, tại sao mọi chuyện lại liên tục ập đến như thế này, tương lai của cô còn không biết ra sao vậy làm sao mà cô lo lắng cho mẹ và em gái của mình đây? Mạch Linh níu chặt năm ngón tay vào áo của Hàn Ưng, đau lòng bấu mạnh, lúc cô buông tay ra thì nơi vạt áo đã sớm bị nhăn đùn lại.
Bác sĩ cầm tờ giấy xét nghiệm máu trong tay đi đến chỗ hai người, trên vẻ mặt ông ta thoát qua tia vui mừng.
"Cô Kiều, máu của cô hoàn toàn phù hợp với bệnh nhân, mời cô vào trong đến tiến hành lấy máu."
"Phù hợp rồi. Anh có nghe gì không, phù hợp rồi. Mẹ tôi được cứu rồi." Mạch Linh vui mừng nhảy cẫn lên, cô kích động nắm chặt cánh tay Hàn Ưng, cũng thật là may mắn, mẹ cô sẽ tỉnh lại nhanh thôi.
"Em vào trong đi, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em cho đến khi sức khoẻ của mẹ em hồi phục." Hàn Ưng xoa xoa đầu cô, hắn không thể phủ nhận rằng trông cô như thế này đáng yêu rất nhiều so với lúc cô cố tình muốn thay đổi thành con người khác, nhưng Hàn Ưng hắn đã nói, dù cô có như thế nào thì hắn vẫn muốn bên cạnh và bảo vệ cô, mặc cho sau này cô không thuộc về hắn...
Hắn cũng sẽ sẵn sàng dõi theo từng bước chân cô đi...!
***
Biệt thự.
Bọn người Lục Thiên Mặc đang bàn bạc một số kế hoạch công kích mới vào thời gian tới. Sau vụ khủng bố xã súng ở đường đua hôm trước thì hắn đã chắc chắn một điều rằng mình đã tiêu diệt sạch sẽ bọn cản chân ở Đài Loan này, mục tiêu tiếp theo hắn vẫn chưa xác định được. Tuy nhiên sắp tới hắn sẽ có một chuyến đi khảo sát châu Mĩ, dạo gần đây hắn đã nghe tin trình báo vê rằng bọn người không biết sống chết kia đang gây náo loạn ở địa bàn mà hắn đang quản lí, về sự vắng mặt của Mạch Linh từ hôm qua đến giờ, hắn vẫn cho người đi điều tra.
"Lão đại, anh định khi nào thì chúng ta rời khỏi?" Rob chăm chú dán mắt vào màn hình laptop để nghiên cứu một thứ gì đó, hắn không nghẩnh mặt lên, nhưng cũng thừa biết là Lục Thiên Mặc đang thả hồn vào một nơi nào đó rồi.
"Lão đại!"
Lô Tấn ngồi bên cạnh đưa tay lay lay cánh tay Lục Thiên Mặc, vài giây sau hắn mới lên tiếng trả lời.
"Các người không cần bận tâm đến chuyện này, tự tôi có cách sắp xếp."
Hắn nói xong lập tức đứng dậy rời đi, dường như Lô Tấn muốn nói gì đó nhưng đã bị Doãn Phi cản lại.
"Anh đừng đi theo làm gì, tôi biết lão đại muốn đi đâu."
"Ý cô là đến bệnh viện?"
Doãn Phi nhoẻn miệng cười, cô đưa tay nâng ly rượu đỏ lên miệng hớp lấy một ngụm.
Lục Thiên Mặc lái xe một mạch đến bệnh viện nơi mà mẹ Mạch Linh đang nằm viện. Hắn vừa đổ xe vào bãi giữ đã nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Mạn Quyên và Nguyệt Cầm, hai người bọn họ đang lén la lén lút dường như là muốn thực hiện một kế hoạch nào đó.
Hắn còn lạ gì ha mẹ con ả, con gái của mình bà ta còn dám bán thì chẳng có gì bà ta lại không dám làm, hắn thấy hoài nghi nên đã lẻn theo sau. Thẩm Mạn Quyên cùng Nguyệt Cầm đi vào bệnh viện, cả hai đều đeo một cặp kính râm bản to, vừa gặp một cô y tá đi tới đã lập tức lên tiếng hỏi.
"Cô ơi, Hàn thiếu chẳng hay đang ở đâu?"
Nữ y ta đảo mắt suy nghĩ, bệnh viện này làm gì có bệnh nhân nào tên Hàn thiếu a.
"Xin lỗi hai vị, nhưng mà chúng tôi không có người mà hai vị cần."
Thẩm Mạn Quyên cười cười quay đi, bà ta kéo Nguyệt Cầm vào một góc, thì thầm: "Rõ ràng là mẹ đã nhìn thấy Hàn Ưng bước vào đây, từ hôm qua đến giờ vẫn không thấy cậu ta rời đi. Tại sao lại không có được nhỉ?"
Nguyệt Cầm ậm ừ nhún vai: "Mẹ có chắc hay là không, y tá cũng bảo là không có ai như vậy rồi mà."
"Chính mắt mẹ đã thấy cậu ta bước vào đây, con xem nếu như bây giờ con đến chăm sóc cho cậu ta thì có phải con đã có thể nhanh chóng chiếm được cảm tình với cậu ta rồi hay không?"
Hai mẹ con Thẩm Mạn Quyên đành đi từng phòng để tìm, bọn họ vừa bước ra khỏi thang máy tầng bảy thì đã thấy Hàn Ưng đang ngồi ở hàng ghế bên ngoài phòng cấp cứu, vừa nhìn thấy hắn thì Nguyệt Cầm đã vội và chạy đến.
"Khoan đã."
Thẩm Mạn Quyên kéo tay con gái lại, nhét vào tay cô ta một tờ giấy.
Nguyệt Cầm gật đầu rồi chỉnh sửa lại quần áo đầu tóc của mình, bước đến gần Hàn Ưng phát ra một giọng nói vô cùng ủy mị.
"Hàn thiếu, sao anh lại ở đây?"
Hàn Ưng nghẩnh mặt nhìn người phụ nữ trước mắt, trong tiềm thức của hắn người phụ nữ này hoàn toàn không có một chút ấn tượng nào ngoài việc có lẽ cô ta đã trèo lên giường hắn được vài lần. Hàn Ưng ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, hắn nhếch môi phun ra vài chữ.
"Mau cút đi."
Nguyệt Cầm sựng người vài giây nhưng cũng rất cương quyết ngôi xuống bên cạnh Hàn Ưng: "Người ta đến đây là có việc mà, vô tình gặp anh ở đây, anh nói xem có phải là chúng ta rất có duyên hay là không?"
"Cạch."
Cửa phòng cấp cứu được mở ra, Mạch Linh chạm miếng bông gòn vào giữa cánh tay mình, đó là nơi bác sĩ vừa mới lấy máu, Hàn Ưng vội vàng đứng lên đỡ lấy cô, trông vẻ mặt của cô bây giờ vô cùng nhợt nhạt.
"Linh Linh, em không sao chứ?"
"Tôi..." Mạch Linh định nói là mình không sao thì ánh mắt lại vô tình nhìn đến cô gái trước mắt, sau nửa ngày bất động, cô vui mừng reo lên: "Nguyệt Cầm! Em về rồi sao?"
Hàn Ưng cũng khá bất ngờ, hoá ra cô ta là Kiều Nguyệt Cầm, là người mà trước đây Mạch Linh đã liều mạng đến ám sát hắn để muốn cứu cô ta. Chuyện này có vẻ khá thú vị với hắn đó nha.
"Thì ra cô ta là em gái của em sao?"
Nguyệt Cầm không để Mạch Linh trả lời, cô ta liền nhảy đến níu lấy tay Hàn Ưng, chìa ra trước mặt hắn một tờ giấy: "Anh xem đi."
"Có thai?" Bốn chữ "Chuẩn đoán mang thai" đập thẳng vào mắt cô, Mạch Linh há hốc mồm đứng nhìn Nguyệt Cầm với Hàn Ưng, cô đẩy Hàn Ưng ra khỏi người mình, hét lên: "Hàn Ưng, anh ăn chơi như thế nào tôi khôn quan tâm, nhưng nó là em gái tôi, hơn nữa nó mới tròn mười sáu tuổi. Tại sao anh lại có thể làm nó mang thai hả?"
"Mười sáu tuổi? Shit! Cô dám chơi tôi?" Hắn tức giận nắm chặt cổ tay Nguyệt Cầm, hắn đã hoài nghi độ tuổi của cô ta trong đêm đầu tiên mà cô ta trèo lên giường hắn, thế nhiên do thân thể cô ta nở nang hơn những cô gái mười sáu tuổi khác rất nhiều nên hắn cũng chẳng thèm quan tâm. Bây giờ cô ta lại chạy đến và quăng cho hắn một tờ giấy xét nghiệm đã mang thai. Hàn Ưng ơi là Hàn Ưng, đường đường là thiếu gia của một gia tộc lớn mà bây giờ lại để một đứa con gái chưa vị thành niên lừa gạt hay sao?
"Hàn thiếu, em..." Nguyệt Cầm nhìn thấy thái độ tức giận của hắn thì đã vô cùng sợ hãi, cô ta tiến đến níu lấy ta hắn, giọng nói trở nên vô cùng mềm mại tựa như sắp vỡ ra: "Em biết em sai rồi, anh có thể bỏ qua cho em hay không? Bây giờ em đã có thai rồi, anh không định phủi bỏ trách nhiệm đó chứ?"
Hàn Ưng gạt phắt tay cô ta ra, nghiêm mặt: "Cô đã trèo lên giường những người đàn ông nào, làm sao tôi có thể tin nó là con tôi?"
Mạch Linh bỗng dưng thấy choáng váng, cô dựa vào cánh cửa phòng cấp cứu từ từ trượt xuống, Hàn Ưng nhìn thấy lập tức tiến đến muốn đỡ cô lên nhưng đã bị cô gạt phắt tay đi.
"Anh đã làm cho Nguyệt Cầm có thai rồi, anh hãy chịu trách nhiệm với nó đi, đừng để sau này chúng ta ngay cả nhìn mặt nhau cũng không thể."
Mạch Linh xoay người đi đến phía dãy phòng cuối cùng, cô rẽ vào hướng thang bộ để đi xuống dưới cửa bệnh viện, trước mặt bỗng dưng đảo ngược, đôi môi đỏ mọng của cô bây giờ đã trắng bệch. Lượng máu cô đã hiến mất đi đã khiến cô trở nên vô cùng mệt mỏi, chân cô vừa bước xuống bậc thang đã lập tức bị trượt, cả người cô theo quán tính lao xuống một vòng tay vô cùng ấm áp.
Cô xoay đầu nhìn người đàn ông đang ôm chặt mình, giọng nói mệt mỏi khẽ vang lên: "Sao anh lại ở đây?"
Lục Thiên Mặc chau chặt hai đầu chân mày, nhàn nhạt trả lời: "Tôi đưa em về."
"Nhưng còn mẹ tôi..."
"Tôi sẽ cho người chăm sóc bà ấy."
Hắn nói xong liền ôm cô xoay người đến phía thang máy xuống thẳng đến bãi giữ xe, chiếc xe ô tô kia lập tức được khởi động rồi phóng đi.
[...]
"Lô Tấn, cậu mau điều tra người phụ nữ có tên là Lam Ân Tình cho tôi."
"Được! Tôi đi liền đây."
Lục Thiên Mặc quay đầu nhìn Mạch Linh đang ngủ say trên giường, trong lòng hắn thoáng chạy qua một tia phức tạp, chuyện này chắc chắn vẫn còn rất nhiều uẩn khúc, mà cũng vì chính hắn trước đây đã không điều tra kĩ càng lại để thù hận che lấp lí trí, nếu như sự thật quả đúng như những gì hắn đang nghĩ trong đầu, vậy thì bấy lâu nay hắn đã hiểu lầm Mạch Linh hay sao?
Lô Tấn cho người điều tra mọi thông tin của người phụ nữ kia đã rất nhanh đã lập tức quay lại. Hắn tiến vào phòng đưa sấp hồ sơ cho Lục Thiên Mặc, cất tiếng: "Toàn bộ thông tin đều được thu nhập ở trong hồ sơ này. Lão đại...Còn một chuyện..."
Lục Thiên Mặc nhíu mày, hướng đến Lô Tấn, hỏi: "Chuyện gì?"
"Tôi vừa nghe được cuộc trò chuyện giữa Thẩm Mạn Quyên va người đàn bà tên Lam Ân Tình kia."
Lô Tấn rút di động từ túi áo ngoài ra đưa đến trước mặt Lục Thiên Mặc, đưa tay mở lên một đoạn ghi âm.
Giọng nói của Thẩm Mạn Quyên lập tức phát ra: "Lam Ân Tình, tôi cứ tưởng là cô đã chết ở một xó xỉnh nào đó rồi. Không ngờ là cô vẫn còn sống a."
Sau khi Mạch Linh rời khỏi, băng ca đẩy Lam Ân Tình về lại phòng hồi sức, Thẩm Mạn Quyên vốn dĩ muốn đi theo sau để xem tình hình của Nguyệt Cầm như thế nào thế nhưng bà ta lại bắt gặp Lam Ân Tình. Nhân lúc Hiểu Đồng bỏ đi mua thức ăn nhanh thi bà ta đã lẻn vào, đúng lúc Lô Tấn cũng đang có mặt ở bệnh viện để điều tra thông tin thì đã nghe được cuộc nói chuyện kia.
Lam Ân Tình gặp lại Thẩm Mạn Quyên lại vô cùng bất ngờ, đứng trước lời nói của bà ta, Lam Ân Tình chỉ có thể nhàn nhạt trả lời.
"Những gì cô muốn không phải là tài sản của Kiều gia hay sao. Năm đó nếu không nhờ phần phước của cô ban cho thì mẹ con tôi cũng không phải ra khỏi nhà."
Thẩm Mạn Quyên bắt chéo chân ngồi trên ghế, giọng nói vô cùng cay nghiệt: "Là do cô không có bản lĩnh giữ chồng. Hơn nữa Kiều Mạch Linh con gái cô cũng chẳng phải là con ruột của Sở Nghiện. Cây kim trong bọc giấu lâu ngày cũng sẽ lòi ra, thế thì tôi giúp cô một tay để sự thật sớm phơi bày rồi còn không phải tốt hơn hay sao?"
"Cô..."
Thẩm Mạn Quyên xua xua tay, nhoẻn miệng cười: "Mục đích hôm nay tôi đến đây không phải để nhiều lời với cô, cô nên tự lo cho bản thân của mình thì hơn, chúc cô sớm khỏi bệnh nhé ha ha ha."
Lam Ân Tình trừng mắt nhìn bóng dáng Thẩm Mạn Quyên khuất sau cánh cửa, có lẽ bà ta là người mà suốt cuộc đời này Lam Ân Tình không muốn gặp lại nhất.