Hắn vốn dĩ biết rõ tình cảm của mình dành cho người phụ nữ kia ra sao, trước đây hắn không đành lòng nhìn Mạch Linh phải chịu sự hành hạ từ Lục Thiên Mặc, bây giờ khi sư thật được phơi bày, hắn lại không muốn nhìn thấy cô lại bên hắn, bởi vì hiện tại Lục Thiên Mặc đang rất cưng chiều cô, hắn rất sợ một ngày nào đó cô vì hắn mà động lòng.
Vài chai rượu mạnh lăn lốc nằm trên bàn, Hàn Ưng thống khổ đưa tay lên màn hình di động, nhưng chần chừ một lúc rồi lại tắt đi.
Quản lí thấy hắn đã say mèm, hắn ta cũng không dám lên tiếng nói gì, một cô gái làm vũ công múa ở đó thấy vậy liền đi đến, kề người áp sát vào Hàn Ưng.
"Hàn thiếu, sao lại một mình ngồi ở đây, em mời anh một ly nhé?"
Hàn Ưng liếc mắt đến cô gái bên cạnh, hắn nhìn vào cổ áo sâu hút của cô ta đang ép sát vào người mình, hắn tùy tiện vung tay rút một sấp tiền mặt dày cộp nhét vào khe ngực đẫy đà của cô ta, lạnh lùng cất tiếng:
"Cầm tiền rồi biến đi."
Cô gái kia nũng nịu như chưa vừa ý, lập tức níu lấy cánh tay Hàn Ưng: "Nhưng mà đêm nay em muốn phục vụ cho anh cơ."
"Tôi bảo cô cút!"
Hắn đã mất hết bình tĩnh nắm mạnh tóc của cô ta giật mạnh, cô gái vì bị đau mà méo mó ngay cả kêu la cũng không dám. Mấy người quản lí quán bar liền chạy đến can ngăn, rất lâu sau đó Hàn Ưng mới chịu bỏ qua: "Tốt nhất là từ nay về sau các người đừng để cô ta xuất hiện trước mặt tôi."
"Vâng vâng." Người quản lí vui mừng nhanh chóng gật đầu lia lịa, hắn có ăn gan hùm gan gấu cũng không dám động đến đại nhân vật lớn này. Huống hồ gì chức quản lí nhỏ nhoi của hắn cũng có thể mất mọi lúc mọi nơi
Trong cơn say, Hàn Ưng đã ấn gọi đến dãy số mà hắn đã thuộc nằm lòng kia. Mạch Linh đang bên chỗ của Lam Ân Tình và Hiểu Đồng, vừa thấy tên Hàn Ưng hiển thị trên màn hình, cô đã nhanh chóng nhận máy.
"A lô."
Hàn Ưng nghe được giọng nói quen thuộc, khoé môi chợt nở một nụ cười nhạt.
""Tôi nhớ em."
Mạch Linh sửng sờ im lặng một lúc lâu, sau cùng mới lên tiếng: "Anh đang ở đâu, lại say rồi có phải hay không?"
Hắn không trả lời cô, điều hắn cần đó là muốn nghe được giọng nói dịu dàng của cô, vậy là đủ rồi.
"Hàn thiếu, Hàn thiếu!"
Tiếng nhân viên phục vụ vang lên, Hàn Ưng đã say đến không biết trời trăng mây gió gì, điện thoại trên bàn được Mạch Linh gọi lại, người phục vụ kia hết cách đành mạo phạm nhận điện thoại.
"Hàn Ưng, anh đang ở đâu?"
"Vị tiểu thư ở bên kia có phải là người quen của Hàn thiếu không ạ?"
Phục vụ nhanh chóng lên tiếng, những người dám kêu cả họ và tên Hàn Ưng trên đời này quả thật không nhiều, tên phục vụ vừa thấy có một cô gái dám gọi họ tên hắn mà còn ra lệnh trấn áp như thế như bắt được vàng, biết đâu sau khi cô đưa hắn về, hắn lại quên đi chuyện tên phục vụ kia đã tự ý đụng đến di động của mình.
"Phải, cho hỏi hiện giờ anh ấy đang ở đâu vậy?"
"Hàn thiếu đang ở quán bar Luyến Vũ, tiểu thư nhanh đến đón anh ấy về nhé. Hiện tại quán của chúng tôi sắp đóng cửa rồi."
"Được, tôi đến ngay."
Mạch Linh vốn dĩ định ở lại ngủ qua đêm với mẹ mình một hôm nhưng bây giờ thì không thể nữa rồi. Cô vội vàng nói với mẹ và em gái vài câu rồi đón một chiếc taxi đến thẳng bar Luyến Vũ.
Cô vừa bước vào quán đã thấy Hàn Ưng ngồi một mình ở bên quầy, cô bước đến gần, đưa tay vỗ vỗ vào má hắn: "Hàn Ưng, anh tỉnh lại đi. Tôi đưa anh về."
Đáp lại lời nói của cô chỉ là những tiếng nhạc sập sình từ bốn cái loa phát ra, Mạch Linh hết cách đành nhờ phục vụ giúp cô dìu hắn ra xe, đưa hắn về biệt thự riêng của hắn.
"Ting...Ting!"
Hai tiếng chuông cửa vang lên, bà quản gia vội vàng chạy ra mở cổng, vừa nhìn thấy cô bà ta đã reo lên.
"Cô Kiều, lâu quá không gặp."
Mạch Linh cười cười gật đầu, bà fa không thấy cô đang vất vả dìu Hàn Ưng trên vai đến sắp chết rồi hay sao mà còn đứng đó chào hỏi nữa.
"Mau giúp con một tay để đưa anh ấy lên phòng."
Lúc này bà ta mới để ý đến thiếu gia của mình, bà lập tức đỡ lấy một bên cánh tay Hàn Ưng, phối hợp cùng với Mạch Linh để đưa hắn vào trong.
Mạch Linh và bà quả gia khó khăn lắm mới dìu hắn qua mấy chục bậc thang dài, cô đưa tay mở cửa phòng, dùng hết sức để quăng hắn lên. Bà quản gia tuổi đã cao nên vừa đưa được Hàn Ưng lên được phòng thì lập tức thở phào, Mạch Linh mỉm cười quay sang, lên tiếng.
"Không sao rồi, dì xuống dưới trước đi, một lát con xuống sau."
Bà ta gật đầu rồi quay đi. Mạch Linh tiến đến đặt hai chân hắn lên giường cho ngay ngắn rồi giúp hắn cởi giày, cô vào phòng tắm lấy một chiếc khăn bông nhỏ thấm vào nước ấm. Ngay khi bàn tay thon thả của cô vừa định cầm chiếc khăn kia lau người thì cổ tay đã bị người đàn ông nào đó nắm chặt.
"Linh Linh! Em đừng đi. Anh thật sự rất nhớ em."
Trong cơn mê sản hắn không ngừng gọi tên cô, Mạch Linh nghe qua thoáng chút sững sờ. Giữa hai người đàn ông, một người cô yêu còn một người thì cô lại nợ. Bây giờ cô nên làm sao cho đúng đây, đâu ai ngờ rằng một người có gia thế hào môn như Hàn Ưng lại để mắt đến cô, hắn thừa biết cô là người phụ nữ của Lục Thiên Mặc nhưng vẫn chấp nhận bà đối tốt với cô. Cả cuộc đời này, chắc chẳng có ai khác đối xử như thế với cô nữa.
Mạch Linh ngồi thẩn thờ tại chỗ, đến lúc cô cảm nhận được người mình rất nặng như có gì đó đè lên thì cô mới nhận ra rằng Hàn Ưng đã kéo cô xuống giường từ lúc nào, ánh mắt hắn mơ màng nhìn cô, tựa như những chú mèo con đang đòi thức ăn: "Linh Linh."
Cô xoay người, tránh né cái ôm của hắn, theo kinh nghiệm của cô với Lục Thiên Mặc thì những hành động như thế này một khi đã xảy ra, cô thừa biết tiếp theo hắn sẽ làm gì.
"Anh say rồi, đừng động nữa. Mau ngủ đi."
Hàn Ưng tựa hồ như nghe được những lời cô nói, hắn nhếch môi cười khổ rồi ngã ra giường, từ từ chìm vào giấc ngủ.
***
Ánh nắng buổi sáng hắt vào cửa kính đã nhanh chóng xua tan nhiệt độ lạnh giá ở bên trong, Hàn Ưng xoay người tỉnh giấc, cơn đau đầu lập tức ùa đến như búa bổ, hắn vừa trượt xuống giường, ánh mắt đã nhanh chóng chuyển tâm điểm đến người phụ nữ đang ngủ trên ghế sa long.
Hắn tiến đến gần, đưa tay vuốt nhẹ vài sợi tóc rũ xuống má cô.
"Cả đêm hôm qua em đều ở đây sao?"
Hàn Ưng khẽ thở dài, hắn xoay người bước vào phòng vệ sinh rửa mặt đánh răng rồi nhanh chóng đi tắm. Hôm nay ở công ty có một buổi họp rất quan trọng, hắn đang suy nghĩ sẽ đưa Mạch Linh đi ăn sáng trước rồi sau đó mới trở về công ty.
Tiếng nước chảy va vào vách tường truyền đến lỗ tai Mạch Linh làm cô cũng nhanh chóng thức giấc, cô vừa nhỏm dậy đã thấy Hàn Ưng thay đồ sạch sẽ bước ra, vừa nhìn thấy cô hắn đã mỉm cười: "Em dậy rồi sao?"
"Anh đúng thật là sống bê bối mà, lại cư nhiên uống rượu đến mức say bí tỉ như thế." Cô bĩu môi, đứng lên đi vào phòng vệ sinh để rửa mặt.
Hàn Ưng đứng bên ngoài nhìn cô cười lớn, giọng nói mang theo vài phần trêu ghẹo: "Nếu như hôm qua anh không uống say, thì làm sao biết được là em lo lắng cho anh đến mức cả đêm cũng không về a."
Mạch Linh bị chặn cứng miệng không thể nói được gì, nếu không phải bà quản gia nhờ cô ở lại thì cô cũng chẳng thèm ở lại đâu nha.
"Không nói với anh nữa, em đói quá, chúng ta đi ăn thôi."
"Được được!"
Hàn Ưng gật đầu cười cười cùng cô đi xuống gara, chỉ vài giây sau cực kì ngắn ngủi chiếc xe mui trần sang trọng đã lập tức được phóng đi.
Nhà hàng hoa lệ nằm toạ lạc ở giữa thành phố Đài Loan cao lớn mới sáng sớm đã đông khách đổ đến thưởng thức các món ăn độc nhất vô nhị tại đây, Mạch Linh theo Hàn Ưng bước vào trong, tiến đến một cái bàn được trải khăn trắng muốt, giai điệu của nhạc giao hưởng nhẹ nhàng được truyền đến màng nhĩ thật khiến cho tâm tình người ta vô cùng dễ chịu.
Phục vụ đem menu lên, Hàn Ưng chỉ nhìn sơ qua rồi hỏi cô ăn gì, tùy ý chọn hai phần mì ý sốt bò và salad trộn. Hắn đưa tay vào túi áo, nắm chặt lấy hộp quà màu đỏ ở trong, mãi chẳng có cơ hội để đưa cho cô.
Món ăn được đưa lên bàn vài phút, hắn nhìn Mạch Linh chăm chú ăn, dường như là cô rất đói bụng, có lẽ cả đêm hôm qua cô vẫn chưa ăn gì mà lại chăm sóc hắn suốt nên hiện tại cơ thể cô đã mất khá nhiều sức lực. Hàn Ưng rút tay ra khỏi túi, hắn chỉ ăn một chút phần salad của mình, rồi lại chăm chú nhìn cô.
"Ngon không?"
Mạch Linh chỉ lo ăn cũng chẳng quan tâm đến việc là hắn đang nhìn mình, cô vừa nhai vừa trả lời: "Ừm...Mùi vị cũng không tệ, chỉ có điều là vẫn không bằng mẹ tôi làm."
"Ha ha ha..." Hắn nghe cô nói xong thật không nhịn được cười, hắn lại một lần nữa đưa tay vào túi áo, chầm chậm cầm lấy hộp quà nhỏ ra, hắn nắm chặt nó trong lòng bàn tay mình: "Linh Linh! Em..."
"A! Tôi có điện thoại."
Hàn Ưng chưa nói hết câu thì chuông điện thoại của cô reo lên, Mạch Linh buông cái đĩa trong tay xuống, vội vàng lấy điện thoại từ trong túi xách ra: "A lô."
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc: "Em đang ở đâu? Tôi lái xe đến đón em, chúng ta chuẩn bị bay sang Myanmar trong chiều hôm nay."
"Được, tôi đang ở nhà hàng Cao Nhất."
Mạch Linh vừa nói xong thì xe của Lục Thiên Mặc đã đổ lại ở trước cửa nhà hàng, cô xoay người, hướng đến phía Hàn Ưng.
"Xin lỗi anh, em có việc phải đi rồi."
Hàn Ưng nở một nụ cười nhạt, xua tay: "Không có gì. Em đi đi. Lát nữa anh về sau."
Cô gật đầu rồi xoay người bước đi, thân hình nhỏ bé của cô đã nhanh chóng mất hút vào ghế phụ của chiếc ôtô đầy sang trọng. Nụ cười trên môi Hàn Ưng chợt tắt, hắn mở hộp quà trong có tay ra, ngắm nghía rất lâu thứ đồ vật trong đó.
Mạch Linh ngồi trên xe, nhìn từng nơi vọt qua mắt mình, cô hình dung được Lục Thiên Mặc đang đưa cô đến căn biệt thự lần trước sau cuộc khủng bố đua xe kia, chẳng lẽ hắn muốn xuất phát ngay tại đó hay sao a.
"Chúng ta không về nhà sao?"
Hắn buông vô lăng, đưa tay bật chiếc la bàn lên xem, hai cây kim xanh đỏ cứ chạy lên xuống màn hình, hắn khẽ nhíu mày, rẽ thẳng vào đường mòn trên dọc lên núi.
"Ta sẽ xuất phát ở biệt thự khác, máy bay của tôi gặp một số trục trặc rồi."
Lần này xem ra nhiệm vụ rất quan trọng, Lục Thiên Mặc bay sang châu Á, nơi không thuộc quyền quản lí của hắn, nếu vô cớ đến gây sự hay khủng bố gì đó thì chắc không toàn mạng quay về mất. Hơn nữa chuyến bay sang Myanmar này chỉ đi duy nhất bốn người, ngoài hai người họ ra thì còn có Doãn Phi và Bạch Phụng, hai người đó đi máy bay riêng cho nên hiện tại chỉ có cô và Lục Thiên Mặc cùng đi với nhau. Xe của hắn vừa đổ lại vào gara, hắn đã nhanh chóng kêu cô lên máy bay. Nếu như theo thời gian mà hắn suy tính thì tầm hai giờ chiều máy bay sẽ hạ cánh tại quốc gia Myanmar, phòng trừ trường hợp ảnh hưởng của thời tiết mà có sự thay đổi chút ít.