—————————————–
Đề trắc nghiệm vẫn đặt trên bàn của Trịnh Đào. Nghe các bạn ngồi xung quanh cậu ta bảo, từ sau giờ đọc đêm đã không thấy cậu ta đâu, sau đó cũng không thấy.
Lý Gia Đồ không còn cách nào khác, hỏi mấy đứa cùng phòng kí túc xá khác qua wechat xem có thấy Trịnh Đào không, nhất thời không có ai trả lời. Cậu cất kỹ bài kiểm tra đưa sang tổ bộ môn Hóa nhưng Tô Đồng đã không ở trong đó nữa, máy tính vẫn còn bật, đầu máy còn phát ra tiếng quạt gió mỏng manh.
Cậu đoán sau đó Tô Đồng sẽ trở về nhưng đợi 5 phút vẫn không thấy người đâu. Lý Gia Đồ đặt bài kiểm tra lên bàn làm việc của anh, thay giày trượt về kí túc xá.
Bình sữa uống một nửa kia còn đặt trên bàn, chỉ là vị trí đã bị xê dịch.
Trên đường về kí túc xá, Lý Gia Đồ gửi cho Tô Đồng một tin nhắn, nói cho anh biết chồng bài kiểm tra đã đưa đến văn phòng. Trừ mấy học sinh ngoại trú đưa đề về nhà làm thì còn Trịnh Đào chưa nộp.
Cậu đến đại viện của kí túc xá, dì Mã quản lý đã gặp cậu mấy lần xông tới cổng nên đã không còn lạ gì, nhưng bà vẫn bất mãn liếc một cái khinh khỉnh.
Các giáo viên trực đêm tụ tập nơi vườn hoa, dùng tiếng còi giục đám học sinh mau yên lặng.
Lý Gia Đồ thấy Tô Đồng và mấy giáo viên khác đứng cùng một chỗ, do dự một chút mới bước qua chào hỏi anh, “Chào thầy.”
“Đã về rồi à?” Tô Đồng đang định huýt còi với tầng trên, quay đầu lại thì nhìn thấy cậu, “Chạy nhanh về phòng đi.”
Cậu gật đầu, thấy các thầy cô khác đang ở đó nên hơi cúi người chào, chạy nhanh vào phòng.
Nhưng cậu không lập tức quay về phòng ngay. Sau khi chạy đến chỗ cầu thang, Lý Gia Đồ ngồi xuống đổi giày, lại nghiêng người ngó ra hướng vườn hoa. Hoa tử vi nơi vườn chặn tầm mắt cậu trong bóng đêm, cậu không thấy Tô Đồng đâu cả.
Cậu xách giày trượt lên tầng, lúc đến tầng hai thì nhìn về phía bên ngoài hành lang, ngạc nhiên phát hiện mới đó mà các giáo viên trực đêm đều không ở vườn hoa nữa.
Không biết Tô Đồng sẽ tuần tra ở tầng kí túc xá nào… Lý Gia Đồ xoay người, nhìn thấy Tô Đồng đang đứng nơi hành lang, sợ đến mức giật nảy người, suýt nữa đã kêu lên.
Trong hành lang không có ánh sáng, chỉ có ánh đèn an toàn nơi góc tường kia hắt ra ánh sáng yếu ớt màu xanh. Hai tay Tô Đồng vòng ra sau người, buồn cười nhìn cậu, “Lén la lén lút làm gì vậy? Còn không về phòng.”
Lý Gia Đồ bĩu môi, đợi anh đi tới mới đáp, “Chờ thầy đó.” Nghĩ một chút, cậu lại hỏi, “Không phải thầy đã bảo sẽ lấy sữa giúp em sao?”
“Quên không nổi.” Tô Đồng nói xong thì lấy một bình sữa từ phía sau đưa cho cậu.
Cậu nhận lấy bình sữa ấm áp, cảm thấy rất kì lạ — Sao ban nãy ở vườn hoa không thấy anh cầm bình?
Đang nghĩ ngợi thì dư quang thấy Tô Đồng đang lên trên tầng, cậu vội theo sau nói, “Tin nhắn của em thầy nhận được chưa? Em đã đặt bài kiểm tra trong văn phòng rồi, còn mỗi Trịnh Đào chưa nộp.”
“Sao còn chưa nộp?” Tô Đồng quay đầu lại hỏi.
Lý Gia Đồ giải thích, “Từ sau giờ đọc đêm thì em không thấy cậu ấy đâu. Bạn cùng bàn với cậu ấy nói, cả đêm tự học cậu ấy cũng không trở lại. Đề đặt trên bàn nhưng không làm.”
Tô Đồng suy nghĩ một lát, “Chút nữa về phòng, nếu thấy em ấy thì giục em ấy làm bài đi, trước chiều mai nộp cho tôi.”
“Vâng.” Lý Gia Đồ nhận lời, bỗng ý thức được một chuyện, không khỏi nhìn về phía Tô Đồng đầy lạ lùng.
Anh cảm nhận được ánh mắt kì lạ của cậu, quay đầu hỏi, “Sao thế?”
Lý Gia Đồ suy nghĩ một chút, vẫn quyết định không nói ra. Cậu lắc đầu.
Tô Đồng phụ trách tuần tra ở tầng cao chỗ lớp 10, không xuống dưới tầng của lớp 11. Lý Gia Đồ tạm biệt anh nơi cầu thang, nhân lúc giáo viên trực đêm còn chưa đến thì chạy vào phòng.
“Đang định gọi điện hỏi ông khi nào thì về.” Đàm Hiểu Phong nhìn cậu vào cửa, đặt chiếc điện thoại chuẩn bị gọi xuống.
Lý Gia Đồ đóng cửa phòng, khóa trái xong mới hỏi, “Trịnh Đào về chưa?”
Cậu ta gật đầu, “Tôi vừa về cái đã thấy cậu ấy.” Nói xong thì đánh mắt sang một bên.
Lý Gia Đồ nhìn về giường ngủ của Trịnh Đào, thấy người đã ngồi trên giường, đang ỉu xìu đắp chăn. Nhìn cậu ta như vậy, cậu không hỏi cậu ta đã đi đâu, quay sang dò hỏi Đàm Hiểu Phong, “Cậu ấy có bảo vì sao lại trốn buổi tự học đêm không?”
“Tôi không hỏi.” Cậu ta nhún vai, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp, “Hình như cậu ấy bảo tùy tiện đi đâu đó giải sầu.”
Giải sầu? Là vì chuyện lần trước sao? Lý Gia Đồ không khỏi lo lắng. Nhưng chuyện cũng đã trôi qua vài ngày, không cần phải… canh cánh trong lòng đến giờ đấy chứ?
Cậu trái lo phải nghĩ, quyết định không tìm hiểu chân tướng với cậu ta, nhưng vẫn bước đến cạnh giường, vỗ khung giường gọi, “Trịnh Đào.”
Trịnh Đào thò đầu ra từ cái chăn và màn, nhìn thấy cậu ta, cười hỏi, “Chuyện gì vậy?”
Lý Gia Đồ nhìn dáng vẻ cậu ta như không có việc gì, nhất thời nghẹn lời, “Bài kiểm tra tối nay ông không làm. Thầy Tô bảo tôi báo với ông, trước chiều ngày mai nộp.”
Cậu ta hơi sửng sốt, vội gật đầu, “Ừ, được.”
Vì không biết nên nói thêm với cậu ta nên Lý Gia Đồ cười nhạt, xoay người về giường của mình. Lúc cậu đang tìm quần áo để thay thì nghe thấy Trương Cạnh Dư thừa dịp Trịnh Đào chưa buông màn gọi cậu ta, “Trịnh Đào, sáng mai ông xuống căn rin mua đồ ăn sáng không?”
“Ừ, có.” Trịnh Đào đoán được cậu ta muốn làm gì, cười hỏi, “Ông muốn ăn gì? Tôi mua giúp cho.”
Trương Cạnh Dư ha ha cảm ơn, đưa phiếu cơm cho cậu ta.
Thông thường, mỗi ban đều có một quầy bán hàng riêng trên phố ẩm thực, đó là điểm nhấn của hoạt động Nguyên Đán. Hằng năm, các món ăn vặt mà đám học trò tự tay làm ra đều thu hút vô số phụ huynh và giáo viên, độ náo nhiệt có thể so với một phố chợ đêm nổi tiếng của thành phố ngoài kia.
Theo quyết định trong buổi họp lớp, Nguyên Đán lần này quầy hàng của lớp sẽ bán pudding gạo nếp, bánh củ năng, bánh đậu đỏ của Quảng Đông. Đây cũng là sở trường của các bạn nữ, còn các bạn nam phụ trách mua nguyên, vật liệu, thiết kế poster quầy hàng và quảng cáo là được.
Ngoại trừ các hoạt động bên ngoài thì đa số học sinh trong lớp đều tham gia hoạt động của câu lạc bộ. Càng gần đến Nguyên Đán, câu lạc bộ hí kịch bắt đầu tập tiết mục mừng năm mới tết Nguyên Đán. Ở buổi họp trước, Lý Gia Đồ vẫn được sắp xếp vị trí ghi âm cho buổi biểu diễn tối hôm đó.
Công việc này cũng không tính là nặng, cậu vẫn có thời gian chuẩn bị cho thi cuối tháng và cuối kỳ.
Cậu bắt gặp dự án khẩn cấp vừa được thông báo trên trang chủ của trường, dù là danh sách tổ cấp cứu, tổ sơ tán hay là tổ bảo vệ đều không thấy tên của Tô Đồng. Xem ra đêm đó anh sẽ rảnh rỗi, chỉ phụ trách chơi đùa thôi. Lý Gia Đồ nhớ tới lần trước anh đã trả lời hết đống câu hỏi để nhận vé vào cửa, không biết sau đó anh đã nhận được mã vé chưa.
Thật ra hoạt động tặng vé kia có rất nhiều chỗ không hợp lý. Đầu tiên, nó chỉ có bản trên mạng, hơn nữa công cụ hỗ trợ cũng không ổn định, trừ phi có máy tính hay máy tính bảng, nếu không thì lấy điện thoại rất khó để mở được câu hỏi.
Với cả trong thời gian một tháng ròng của hoạt động này, tổng cộng chỉ có 180 vé, từng khung thời gian đều chỉ cho một vé. Quy định này khiến nhiều người muốn mời bạn bè ngoài trường đến chơi đều cho rằng trực tiếp đưa người đến trường còn hơn.
Vì đồng phục trường ở toàn thành phố đều giống nhau nên thừa dịp đông người nhiều chuyện, bảo vệ của trường không chú ý thì đưa người vào, còn dễ hơn nhiều so với việc giật vé này.
Phụ huynh học sinh của trường có đặc quyền đến thẳng — chỉ cần con của họ trình căn cứ xác minh rằng mình là học sinh của trường cho bảo an ở cổng trường là được. Hoạt động thâu đêm này sẽ tổ chức đến rạng sáng, tiếp đó là ba ngày nghỉ tết Nguyên Đán. Học sinh nội trú đều định gọi ba mẹ của mình đến, đợi đến khi hoạt động đã tiến hành đến gần cuối thì tiện đường đi cùng ba mẹ về nhà.
“Hiểu Phong, năm nay ba mẹ ông có đến không?” La Tử Hào lại không cướp được vé trên máy tính bảng, xoay người lại hỏi.
Đàm Hiểu Phong đang mượn máy tính của Trương Cạnh Dư cùng thiết kế poster cho quầy hàng của câu lạc bộ Hóa với Phùng Tử Ngưng, đáp lại cậu ta, “Không đến được, quá xa, đến đây rồi không biết về nhà như nào. A? Lý Gia Đồ, ba mẹ ông đến không? Đến lúc ấy ông chỉ việc ngồi xe của ba ông rồi về nhà thôi.”
Lý Gia Đồ còn đang do dự không biết có nên nói chuyện này cho ba mẹ không, nhưng dù có nói thì chưa chắc nhị vị phụ huynh đã đến. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cậu cũng không mong ba mẹ mình đến trường, cũng không mong họ có cơ hội tiếp xúc với bạn học và thầy cô của mình.
Nhưng nếu không nói cho hai người biết thì có phải hơi quá đáng rồi không?
“Tôi cũng không biết. Có khi hôm đó ba tôi bận việc, không tới được cũng nên.” Lý Gia Đồ nói xong, phát hiện chuyện này có thể xảy ra lắm.
Bình thường Trịnh Đào về nhà một chuyến rất khó, lại càng không thể bảo ba mẹ mình đến. Mọi người đều biết tình huống của cậu ta nên không ai hỏi cả.
Cậu ta ngồi bên cạnh chỗ Đàm Hiểu Phong, nhìn Đàm Hiểu Phong đang thiết kế poster, “Hôm đó thầy Tô có đến giúp chúng ta không?”
“Không chắc lắm, nhưng tôi đã nói qua với thầy. Có lẽ thầy sẽ đến xem một chút thôi.” Đàm Hiểu Phong di chuyển con chuột trong tay, mắt không chuyển đáp lời.
“Vậy à…” Thoạt nhìn cậu ta có hơi thất vọng, lấy điện thoại ngồi một bên chơi tiếp.
Cử chỉ của cậu ta khiến Lý Gia Đồ đang định nằm lên giường ngạc nhiên đến nỗi không khỏi nhìn thoáng qua, cuối cùng thì cảm thấy Trịnh Đào càng khác hơn so với hồi mới vừa vào trường.
Cậu đã nghe tiếng QQ từ điện thoại của Trịnh Đào không chỉ một, hai lần, nhưng điện thoại của cậu ta trước đây không hề có công dụng lên mạng.
Tuy rằng một người đến một môi trường mới thì thay đổi là điều không thể tránh được, nhưng Lý Gia Đồ cũng không thể nhận định được sự thay đổi như vậy là tốt hay xấu.
Cậu ngẫm lại, dù gì cũng không phải chuyện cậu nên quan tâm.
Lúc sắp đi ngủ, Lý Gia Đồ mở QQ nhìn xem nhóm mà mình đã thiết lập tắt chuông báo tin nhắn có vấn đề gì cần để ý không. Sau khi xác nhận là không có, cậu chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, đặt xuống bên cạnh gối.
Màn hình điện thoại qua thời gian cũng không tối. Cậu thay một bộ đồ ngủ, cầm điện thoại lần nữa thì thấy trên màn hình hiển thị một đống tin nhắn QQ.
Nhìn thấy tên người gửi tin nhắn, Lý Gia Đồ sợ run một lúc lâu.
Cậu mở khóa màn hình, nhìn khuôn mặt đang nhếch miệng cười vui vẻ kia, không biết nên trả lời lại như thế nào mới ổn.
Tên hiển thị Đỗ Nguyên lại gửi tiếp một tin nhắn, bên trong là một loạt kí tự: Hoạt động Nguyên Đán ở trường các cậu ấy, tớ có thể đến chơi không? [Hì hì]
Chuyện này thì có gì mà không được? Lý Gia Đồ nghĩ đến giao tình của cậu và cậu ta, cười đầy chua xót. Cậu trả lời: Được chứ. Cậu muốn đến chơi à?
Đỗ Nguyên: Ừ! Nghe nói vui lắm! Nhưng tớ lại không giành được vé, dùng điện thoại ba ngày rồi đó! Nếu không phải trả lời sai thì cũng là trả lời xong rồi vẫn không giành được vé! [Phát điên][Khóc][Yếu ớt]
Cậu cười khổ, thầm nghĩ vốn dĩ lấy điện thoại thì không thể nào lấy được vé đâu.
Lý Gia Đồ: Tớ cũng không có vé.
Đỗ Nguyên: [Giật mình] Các cậu không có nội phiếu(*) à? [Sững sờ]
(*Chú thích: Ở đây mang nghĩa phiếu của học sinh trong trường tặng cho bạn bè ngoài trường các kiểu.)
Đầu óc cậu trống rỗng. Không biết vì sao mà có một ý niệm cực kỳ rõ ràng trong đầu, chính là nếu cậu ấy muốn đến thì mình cũng có thể có cách để cậu ấy vào được trường. Lý Gia Đồ không ngờ vì đã qua một thời gian lâu đến thế mà mình vẫn theo phản xạ có ý nghĩ như vậy. Cậu trả lời lại: Hôm ấy cậu cứ đến trước đi, tớ sẽ nghĩ cách.
Đỗ Nguyên: [Vỗ tay] Quá tốt!
Lý Gia Đồ nhếch khóe miệng nhưng cậu cũng biết mình sẽ không cười nổi. Thấy ngay sau đó Đỗ Nguyên có hỏi gần đây cậu đã sống như thế nào, cậu nghĩ đây cũng chỉ là câu hỏi thiết yếu sau khi đã đạt được mục đích thôi: Vẫn ổn. Tớ nói này, tớ muốn đi ngủ rồi, cậu còn có chuyện gì muốn nói nữa không?
Hai tin nhắn liên tiếp được gửi qua —
Đỗ Nguyên: …
Đỗ Nguyên: Được rồi, cảm ơn nhiều ha ~ Ngủ ngon ~
Lý Gia Đồ gửi một cái biểu tượng ngáp ngủ, tắt điện thoại.