—————————————–
“Mẹ kiếp, đúng là đéo thể chịu nổi. Lúc ông còn đi học, sống nơi đất khách xa cách bảy năm thì không chia tay. Lúc ông ở Thẩm Quyến thuận buồm xuôi gió cũng không chia tay. Tôi trở về con mẹ nó là vì cô ta, tiền đặt cọc nhà cũng chia đều với cô ta hết.” Lê Phương ngồi bên bàn cơm lải nhải cả buổi, đột nhiên vỗ lên bàn, mặt đỏ gay, bắt đầu chửi ầm lên, “Con mẹ nó, học chính trị xong thoắt cái chạy về quê dạy Ngữ văn cấp tiểu học, không hề có biên chế gì, thu nhập một năm ba vạn tệ mà hống hách với ông! Còn ghét cái này chê cái kia, trách ông không có thời gian ở bên cạnh?!”
Vương Khải Sơ mất kiên nhẫn giữ cái tay đang múa may không ngừng của anh ta, mở nắp lon bia trong tay hắn rồi nhỏ giọng giục anh ta uống cạn.
Lê Phương không nhịn nổi, vung tay lên rồi quát, “Cô ta than cái gì? Bị coi thường ư? Không phải chỉ có chút nét đẹp, giọng thì quyến rũ như hồ ly tinh thôi sao? Bây giờ chia tay với ông, xem cô ta còn chống đỡ thêm bao nhiêu năm nữa. Giờ khóe mắt cũng hơi nhăn, thêm một năm nữa mặt vàng vọt như hoa cúc, tôi xem có ai muốn cô ta nữa không!”
“Được rồi được rồi, bác sĩ Lê, người xuất sắc như ông, muốn ai mà chẳng được? Không đáng chấp nhặt với loại người chỉ được cái mã ngoài như thế.” Vương Khải Sơ uống nhiều bia, họng đã khàn, trên gương mặt tái nhợt không thấy chút hồng hào nào, lúc nói lời này cũng mang vẻ mặt chán ghét.
Nhưng căn bản là Lê Phương không nghe hắn nói. Anh ta nheo mắt nhìn chằm chằm vào Tô Đồng ngồi ở đối diện, “Tô Đồng, trường các cậu có một sinh viên ti tiện như vậy, hiệu trưởng các cậu có biết không?”
Từ nửa giờ trước, Tô Đồng không tham dự vào cuộc nói chuyện giữa hai người kia nữa, hai tay anh chống trên bàn, cúi đầu như đã mất tri giác.
Hai người nhìn anh tựa như đang nhìn sư tửu đang say ngủ trong vườn thú qua tấm rào sắt. Một lúc lâu sau, Lê Phương lên tiếng, “… Ha ha? Chẳng nghe thấy tiếng gì nữa!”
“Tên này không biết uống rượu từ nhỏ, bây giờ mới uống được bao nhiêu chứ?” Vương Khải Sơ vỗ lên vai anh, lắc lắc lon bia trước mặt anh, trợn mắt lên, “Đệt, Tô Đồng, cậu đừng con mẹ nó giả làm đàn bà nữa! Mau lên! Cạn lon!”
Lon bia của Tô Đồng và Lê Phương đều bị Vương Khải Sơ lắc mãi vẫn không nghe tiếng gì.
Ăn cơm xong thì Lý Gia Đồ ngồi cùng họ hơn một tiếng sau mới đi tắm. Nói là không say không về nhưng nhìn tình hình này thì e là say đến nỗi không về nổi mất. Cậu nhìn đồng hồ treo tường, sắp mười hai giờ đêm rồi.
Sắc mặt của Tô Đồng từ lúc đầu đã đỏ như quả táo chín, đến bây giờ lại trắng như giấy Tuyên Thành vừa rút hồ. Lý Gia Đồ kề sát vào anh khẽ thì thầm, “Muốn uống sữa chua để tỉnh rượu không?”
“Không sao đâu.” Tô Đồng nhướn mày, liếc sang cậu, “Em cứ đi tắm trước rồi ngủ sớm chút. Nơi này không còn việc của em nữa.”
Cậu sững sờ, “Em tắm từ lâu rồi.”
Anh cố lắc đầu, nhìn cậu mãi mới nói, “Em thu dọn đồ trên bàn đi, chắc cũng không ăn nữa đâu.”
“Vâng.” Thoạt trông anh vẫn còn tỉnh táo một ít chứ không ầm ĩ như hai người kia. Ít ra cậu đã yên tâm hơn một chút nên đứng dậy dọn cơm thừa và bia đã uống trên bàn.
Thừa dịp cậu đang dọn bàn thì Vương Khải Sơ bắt đầu lên giọng thấu hiểu sự đời, “Người anh em, không phải tôi nói cậu đâu, nhưng chuyện tình cảm thì từ lúc đầu đã không thể phân rõ là ai đá ai được…”
Lê Phương gắt gỏng ngắt lời, “Đuỵt mẹ cậu! Là ông đá cô ta, nghe rõ chưa!”
“Phải phải phải, là cậu đá cô ta.” Hắn mím môi, quan sát Lê Phương từ trên xuống dưới rồi từ từ khuyên bảo, “Chuyện yêu đương rồi làm người yêu ấy à, chia thì cứ chia đi, cần gì biết chia tay như thế nào. Lưu luyến chẳng có ý nghĩa gì, qua núi xanh này còn có nước biếc mà, hiểu không? Tổ quốc vĩ đại của chúng ta non nước đều tuyệt, không đáng để cậu cứ than vãn ở một hồ nước hỏng cả, không nhận ra chân long là cậu nữa.”
Vương Khải Sơ nắm lấy tay Lê Phương động viên, “Cậu còn trẻ, tôi đã nói trước với cậu cứ tiếp tục như vậy là không tốt rồi. Bây giờ cũng vừa khéo luôn! Chia tay cũng được, hôm nào các anh em dẫn cậu đi ra ngoài dạo một vòng, ôm sạch các em xinh tươi, xanh non mơn mởn không gây ô nhiễm môi trường!”
“Hừ, tôi tìm các em trẻ trung làm gì? Không phải ở đây có một người sao?” Lê Phương hất tay hắn ra, túm lấy bàn tay Tô Đồng đang úp sấp trên bàn, cười ha ha, “Là thầy Tô của chúng ta này…”
“Đi đi đi, chết sang một bên đi.” Tô Đồng bực mình hất tay anh ta ra, chẳng còn chút tinh thần nào trừng mắt.
“Lê Phương, bạn bè có thể ức hiếp không thể ngủ, quy củ giang hồ này hiểu không?” Vương Khải Sơ bất mãn trách móc anh ta, quay đầu nhìn Lý Gia Đồ rồi nhếch mép cười, “Ha, dọa sợ cậu bạn nhỏ nhà Tô Đồng mất rồi.”
Cậu đang ngồi bên cạnh Tô Đồng, không ngờ Lê Phương lại đột ngột chĩa mũi giáo vào anh nên quả thật là đã bị dọa hết hồn.
Lê Phương càu nhàu uống lon bia to kia, ợ một cái rồi kiên nhẫn nói, “Bạn Tiểu Đồ à… Là thế này. Anh Lê Phương đây, nam nữ đều ăn. Chắc anh Tô Đồng của em sợ em hiểu lầm nên mới không nói cho em biết đó. Thực ra là! Anh đây…”
“Này, thôi đi ba, nam nữ đều ăn cái đéo gì.” Vương Khải Sơ cười nhạo.
Lê Phương nhíu mày rồi “Chậc” một tiếng, “Tôi ăn ai cũng được hết thì có làm sao?”
Anh ta liếc xéo hắn, đặt lon bia xuống trước mặt, nghiêm túc nói, “Anh em nói nghiêm túc với cậu đó! Ở đất nước này, yêu đương hay làm người yêu đều phải đi đến cùng, đùa giỡn chẳng có nghĩa lý gì, hiểu không? Chủ tịch Mao đã nói gì? Tô Đồng! Cụ Mao của chúng ta đã nói gì?”
Lông mày anh nhíu chặt, mệt mỏi xoa mi tâm, từ từ đáp, “Tình yêu không vì mục đích kết hôn đều là đùa giỡn.”
“Đúng!” Vương Khải Sơ reo lên, “Tôi có quan tâm cậu ăn ai chứ? Người anh em, nghe anh bảo này. Cậu tìm một thằng đàn ông về nhà, hai vị nhà cậu có đồng ý nổi không? Huyết áp hai cụ có khi còn cao hơn cả cao nguyên Tây Tạng ấy chứ? Cậu tưởng cậu là Tô Đồng, đến một mình về một mình, nếu không yêu ai thì ngay cả một người để khóc tang cũng không có? Chúng ta là người thường, trải qua cuộc sống bình thường… là được rồi!”
Nghe người khác nói Tô Đồng như vậy, Lý Gia Đồ không khỏi khó chịu thay anh. Nhưng nhìn anh như vậy, e là đã nghe nhiều lắm rồi. Anh uống thật sự rất nhiều, không ít như hai người kia, mà lúc say cũng im lặng, ngồi ỉu xìu trên ghế cứ như đang buồn ngủ.
“Nhưng lời này cũng phải nói lại. Tô Đồng, cậu định trải qua một đời với cậu bạn nhỏ Tiểu Đồ của chúng ta chứ?” Vương Khải Sơ cười hì hì, vỗ lên người anh vài cái, “Ôi! Khỏi giả bộ ngủ nữa! Anh hỏi thì cậu nói đi!”
Hắn vung tay cực mạnh, Lý Gia Đồ sợ là Tô Đồng sẽ bị hắn hất văng xuống đất nên nhìn đầy căng thẳng.
Ngay lúc này, chuông cửa vang lên. Cậu thấy mấy người kia đều không có ý muốn động đậy thì đứng dậy đi mở cửa nhưng vẫn không quên quay đầu lại nhìn Tô Đồng.
Giọng anh khàn khàn, lơ đãng hỏi, “Sao vậy?”
“Đúng đó, cậu còn đợi gì nữa?” Vương Khải Sơ vỗ bàn, “Mười bảy tuổi, em ấy là của cậu; bốn mươi bảy tuổi vẫn là của cậu. Bây giờ cậu khôg ăn, đợi đến khi em ấy năm mươi bảy tuổi eo vừa vặn đã gãy thì mới gặm sạch xương cốt à? Kiểu người như thế này dù là trai hay gái cũng đều trẻ trung ngon nghẻ, hiểu không?”
Ban đầu cậu nghĩ giờ này rồi còn ai đến nữa thì mở cửa ra gặp ngay người ở cửa hàng tiện lợi đem bia lên, nhất thời sững sờ một lát. Cả đám đàn ông kia trông như không biết trời trăng gì nữa mà vẫn không quên mua bia.
“Tổng cộng là 198 tệ.” Người đưa bia đặt hai thùng bia vào trong cửa.
Lý Gia Đồ nhìn bọn họ, không biết có thể từ chối được nữa không. Cậu nghĩ một lát rồi sờ túi mới phát hiện ra không có tiền, “Thanh toán bằng điện thoại được không ạ?”
Người đưa hàng gật đầu, “Đương nhiên là được.”
Cậu đứng ở bên này trả tiền bia, đám người ngồi ở bàn cơm thì vừa uống vừa lảm nhảm, nói một số câu không kiêng dè khiến người đưa hàng đang đợi tiền gửi vào tài khoản cũng không khỏi nhìn vài lần vào trong nhà.
“Đều say khướt hết cả rồi.” Anh ta cười bối rối.
Cậu cũng rất xấu hổ, gãi đầu rồi tiễn anh ta ra ngoài, “Cảm ơn ạ.”
“Vương tổng, có thể đừng truyền bá tư tưởng xấu xa đê hèn của ngài ở nhà tôi được không? Ở đây có trẻ con đấy.” Lý Gia Đồ ôm hai thùng bia vào thì nghe thấy Tô Đồng nói.
“Về chuyện này thì tôi cực kỳ đồng ý với Vương tổng.” Lê Phương cầm lon bia cụng vào lon của Vương Khải Sơ, tận tình khuyên nhủ, “Thầy Tô à! Mười bảy tuổi, không còn nhỏ nữa! Lúc Giả Bảo Ngọc với Lâm Đại Ngọc yêu nhau chỉ mới mười hai tuổi, Juliet mười ba tuổi đã tự tử vì Romeo! Cứ cho là cậu có mang tư tưởng phong kiến của xã hội cũ đi chăng nữa thì xã hội cũ ấy à, mười bảy tuổi đã làm cha rồi! Cậu còn phải đi Mỹ hơn nửa năm, Tiểu Đồ còn trẻ còn ham chơi, thừa dịp cậu không ở đây, chẳng phải cậu nuôi không hơn nửa năm mà chẳng xơ múi được miếng nào à!”
Lý Gia Đồ vừa mới ngồi xuống thì nghe anh ta nói như vậy nên vội lên tiếng, “Em không…”
Vương Khải Sơ bắt lấy tay cậu ở dưới bàn. Lý Gia Đồ thầm giật mình thì thấy hắn chớp mắt vài cái, hơi bĩu môi, ý bảo cậu đừng hé răng nửa lời.
“Rèn sắt lúc còn nóng, đêm nay động phòng luôn đi. Cậu xem, bạn nhỏ Tiểu Đồ của chúng ta đã tắm rửa sạch sẽ đợi ở đây rồi đó thôi.” Vương Khải Sơ buông tay cậu ra, mất kiên nhẫn la lên.
“Đừng ầm ĩ nữa, Tô Đồng say rồi…” Lê Phương khinh bỉ nhìn chằm chằm vào Tô Đồng, mỉm cười đầy ác ý, “Căn bản là cậu ta không cứng nổi!”
Tô Đồng xanh cả mặt, xoa huyệt Thái Dương, trông như bất cứ lúc nào cũng có thể nôn ra vậy. Nửa tiếng trước anh đã ra phòng vệ sinh nôn một lần rồi, Lý Gia Đồ lo lắng nhìn anh nhưng anh mãi lâu không lên tiếng, cứ như không nghe lời trào phúng của hai đứa bạn.
“Này? Tô Đồng, cậu làm cái quái gì vậy? Lon này giờ còn đầy, giả bộ không đỡ được tửu lượng làm quái gì!” Lê Phương cầm lon bia của anh lần thứ hai, cả giận nói.
Lý Gia Đồ nghiêng người lấy lon bia về, “Em uống giúp anh ấy.”
“Không cần.” Tô Đồng xoa mắt, không tốn chút sức nào đã lấy lon bia trên tay cậu, dùng mắt ý nói, “Em đi làm chuyện của em đi, không cần xen vào bọn anh.”
Cậu lại đặt tay lên đầu gối lần nữa, không động đậy.
Nói với Tô Đồng xong thì Lê Phương chuyển sự chú ý sang Lý Gia Đồ. Anh ta gọi người đang nhìn Tô Đồng không chịu rời kia, “Lý Gia Đồ, em cũng là người lớn rồi. Nói thật với anh, em vẫn là xử nam chứ?”
Cậu nhanh chóng sửng sốt, á khẩu không trả lời được.
“Thế thì quá khéo! Anh Tô Đồng của em cũng vậy!” Mắt Lê Phương sáng lên, vỗ bàn hô to, chỉ vào Lý Gia Đồ bắt đầu tiến hành giáo dục tư tưởng, “Đêm nay cậu ta không tỉnh táo nổi, em thì không say, tốt lắm! Đừng bỏ qua cơ hội tốt như thế này. Buổi tối đầu tiên ai trên ai dưới là quyết luôn cả nửa đời sau đấy.”
“Lê Phương, cậu nói xong chưa hả?” Rốt cuộc Tô Đồng cũng không thể nhịn nổi nữa mà trầm giọng cảnh cáo anh ta.
“Anh Tô Đồng nhà em hay muộn tao, giả lắm ấy! Vừa uống bia cái đã không giống như thường nữa…” Lê Phương kề sát lại, bơ luôn ý của Tô Đồng, cười tủm tỉm với Lý Gia Đồ, “Dựa vào tình bạn mười mấy năm giữa cậu ấy và anh đây thì anh nói cho em biết, cậu ấy say rồi sẽ chẳng còn chút định lực nào. Đừng nói là anh đây không giúp em nhé…”
Giọng nói của anh ta càng ngày càng thấp, đầu như muốn chạm vào bàn cơm. Vương Khải Sơ bên kia thì đột ngột kéo tay Lý Gia Đồ sang, kiên nhẫn dịu dàng nói, “Nhóc con, em biết làm không? Chuyện đó ấy.”
Lý Gia Đồ nhất thời muốn gỡ tay anh ta ra, khóe miệng gắng nâng lên, vừa lúng túng vừa bối rối.
Lê Phương thô lỗ trả lời thay, “Lời này của cậu vô nghĩa vãi lìn? Mười bảy tuổi đầu mà không biết, có còn là đàn ông con trai nữa không?”