—————————————–
Không cần Tô Đồng giới thiệu thì Lý Gia Đồ cũng đoán ra được người này chính là sếp hiện giờ của anh. Nhưng Vương tiên sinh nhìn cậu cứ như nhìn động vật nhỏ. Hắn dựa vào ghế quan sát cậu một lúc.
Cậu bị hắn nhìn tới nỗi mất tự nhiên, nhẹ nhàng chào hỏi, “Chào anh.”
“Chào cậu bạn nhỏ.” Hắn cười đưa tấm danh thiếp cho cậu rồi tự giới thiệu, “Tôi là sếp của anh(*) nhà em kiêm bạn học cấp ba, đang muốn đến nhà hai người ăn chực.”
(*Chú thích: “Anh” ở đây là “Anh” trong “Anh trai”)
Lý Gia Đồ xấu hổ nhận danh thiếp, lúc này mới thấy được tên của anh ta —— Vương Khải Sơ.
“Tôi nói này Tô Đồng, cậu tinh mắt lắm đó.” Vương Khải Sơ cười mãi không ngừng, “Sau này cậu nhóc mà lớn lên e là còn đẹp trai hơn cậu đó.”
Tô Đồng liếc anh ta từ kính chiếu hậu, thản nhiên trả lời, “Còn nhìn nữa sẽ thu phí.”
Vương Khải Sơ hừ lạnh một tiếng rồi dựa vào ghế sau, cà lơ phất phơ nói, “Nói cứ như tiền lương của cậu không phải do tôi phát ấy.”
Nhìn kĩ danh thiếp của Vương Khải Sơ cộng thêm nghe hắn liên tục đùa giỡn Tô Đồng, trong lòng Lý Gia Đồ không khỏi băn khoăn, sao một người trông nghiêm túc như Tô Đồng lại kết bạn với người như Vương Khải Sơ, hơn nữa hai người còn là bạn cấp ba, thời gian quen biết nhau rất dài.
Không chỉ Vương Khải Sơ mà cả Lê Phương trước đây gặp cũng mang dáng vẻ cả buổi cũng không đứng đắn nổi, hoàn toàn không nhìn ra là người hợp tính tình với Tô Đồng.
Chỉ mới nghĩ một chút như vậy, không ngờ Lê Phương đã gọi điện thoại đến. Thấy cuộc gọi hiện lên trong điện thoại của anh, cậu cực kỳ ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng đoán được nội dung của nó.
Quả nhiên anh vừa mới cúp máy thì đã nói với Vương Khải Sơ, “Lê Phương đến dưới nhà anh rồi.”
“Muốn ăn cơm cùng ạ?” Lý Gia Đồ hỏi.
Bây giờ anh mới nhớ ra là chưa nói cho cậu biết, áy náy đáp, “Lê Phương qua ăn cơm, cả cái tên ngồi đằng sau này nữa.”
“Cái gì mà ‘tên ngồi đằng sau’? Vương Khải Sơ ngồi phía sau đạp một cái vào ghế của anh, “Cẩn thận tôi không phát tiền cho cậu nữa, xem cậu nuôi cậu bạn nhỏ này như thế nào.”
Lý Gia Đồ hơi mịt mờ trước thái độ nhị thế tổ này của hắn, bắt đầu âm thầm không thích hắn nổi. Nhưng Tô Đồng đã quen rồi, chẳng chịu chút uy hiếp nào mà còn cười lạnh, “Nói cứ như thể thiếu công việc này của cậu thì tôi không sống nổi ấy.”
Lê Phương đã đậu xe trong bãi đỗ từ lâu, thấy xe của Tô Đồng tiến vào thì đột ngột bấm còi dọa Lý Gia Đồ giật mình. Anh ta đứng hút thuốc trong bãi đỗ xe, thong thả đi bộ đến chỗ đậu xe của Tô Đồng, dí điếu thuốc xuống rồi nói với người vừa xuống xe, “Thức ăn đặt trong cốp xe tôi kìa, qua lấy đi.”
Thức ăn đầy ắp hai thùng lớn còn thêm cả hai quả dưa hấu cỡ bự nữa. Lý Gia Đồ đứng một bên muốn giúp nhưng mỗi người khiêng một thùng nên đống hàng đã được dỡ hết. Cậu đành phải đi theo phía sau bấm cửa thang máy hộ mấy người họ.
“Chút nữa mở cửa nhé.” Lúc sắp đến tầng, Tô Đồng nhẹ nhàng nhắc nhở Lý Gia Đồ.
Cậu hơi sửng sốt, vội gỡ cặp xuống rồi lấy chìa khóa nhà ra.
“Cậu mua nhiều làm quái gì vậy? Ăn một tuần cũng không hết!” Vương Khải Sơ không kiềm nổi càu nhàu với Lê Phương.
Vì vừa mới hút thuốc nên lúc Lê Phương nói chuyện vẫn mang theo vị thuốc lá. Anh ta liếc xéo hắn, “Đúng rồi đó, nếu cậu không ăn thì chắc hai người kia ăn đến sang năm cũng chưa xong.”
Đến nhà, cậu mở cửa ra rồi dẫn mọi người vào. Cậu đang chờ họ đổi giày thì chợt nghe Lê Phương kêu lên, “Ối? Mấy người có mua rượu không đó? Không mua bia luôn?”
“Uống rượu làm gì?” Tô Đồng nhíu mày, “Tối nay hai cậu muốn ở nhà tôi đấy à?”
Lê Phương ung dung đáp, “Là cậu lớn đến nỗi chỉ còn mỗi sàn nhà, cho tôi mượn 3 m2 ngủ thì chết à?”
Tô Đồng nén giận, thả dưa hấu trong tay xuống rồi nhận nguyên liệu nấu ăn Lê Phương đưa đến.
Cậu nhìn anh lại đi ra ngoài thì ôm quả dưa hấu đặt trên mặt đất lên rồi đưa ra bệ rửa ngoài ban công.
Từ trước đến nay cậu vẫn luôn thấy mình biết rất ít về thế giới của anh, muốn hiểu lắm nhưng mỗi lần gặp bạn bè của Tô Đồng, cậu lại không thích nổi họ từ đáy lòng. Thoạt trông họ rất ồn ào, trong khi cậu thì thích những người hơi im lặng hơn.
Nhưng thời gian quen biết giữa Tô Đồng và họ dài như vậy, qua nhiều năm đến thế vẫn là bạn bè tốt nên chắc chắn trên người họ có nơi hấp dẫn anh. Nghĩ như vậy, cậu lại cảm thấy có lẽ yên lặng đứng một bên nhìn cũng không tệ lắm, cũng là vì cậu vẫn chưa hiểu rõ nên thấy vừa mới mẻ vừa kì lạ.
“Dọa đến em rồi nhỉ?” Tô Đồng đi ra ban công hỏi Lý Gia Đồ đang rửa dưa hấu.
Cậu lắc đầu, “Cũng bình thường, em có vài người bạn cũng rất ồn ào.”
Anh dựa vào mép cửa, vò đầu cậu rồi khoanh tay nói, “Lê Phương vừa mới chia tay với bạn gái, tâm trạng không tốt lắm, ban đầu muốn tìm anh đi uống rượu nhưng anh không muốn ra ngoài, vừa đúng lúc Vương Khải Sơ muốn ăn cơm ké nên tụ tập với nhau luôn.
Cậu ngạc nhiên chớp mắt, không tin nổi, “Anh ấy chia tay với bạn gái?”
“Ừ.” Tô Đồng gật đầu, “Vì ngại cậu ấy thời gian làm việc không ổn định, cứ luôn tăng ca.”
Làm bác sĩ quả thật rất vất vả, cậu cũng thấy tiếc cho Lê Phương, khẽ thở dài.
Anh nhìn cậu hỏi, “Em không chê anh chứ?”
“Hả?” Cậu chẳng ngờ là Tô Đồng sẽ nói lời như vậy, hai giây sau mới kịp nhận ra ý anh là chuyện tăng ca nên vội liên tục lắc đầu, “Không chê.”
Tô Đồng vừa nghe vừa cười, ngắm nhìn cậu một lát rồi đột nhiên thở dài, “Muốn hôn em.”
Lý Gia Đồ nhìn anh, “Vậy hôn đi.”
Cậu vừa dứt lời thì anh đã đưa ngón tay nâng cằm cậu, nghiêng người qua hôn.
Không biết dưa hấu mua ở đâu mà trên vỏ dính đầy đất vàng, rửa đến mức hai tay Lý Gia Đồ cũng ướt đẫm nước. Nước vẫn chảy rào rào, hơi dính lên đồng phục của cậu. Nước không lạnh lắm, chắc là vì đã được mặt trời chiếu trong thời gian dài nên thậm chí còn mang độ ấm.
Dòng nước ấm nóng biểu tượng cho mùa hè đã đến rồi.
Cơm tối không cần Lý Gia Đồ giúp đỡ, bình thường là Tô Đồng làm một mình rồi bảo cậu ra ngoài chơi, bây giờ lại thêm hai người nữa.
Cậu ngồi trên sô pha trong phòng khách xem ti vi, thỉnh thoảng quay đầu nhìn ba người đang đứng trong bếp vừa nấu ăn vừa cười đùa, nghe quen rồi nên không còn thấy Tô Đồng ở bên hai người kia là lạ như thế nào nữa.
Cậu kinh ngạc phát hiện anh sẽ nói tục, không phải là câu chửi người mà là câu cửa miệng vô thức nói ra như nhiều người khác. Cậu rất ngạc nhiên, không khỏi nghi ngờ trước đây khi anh còn đến trường cũng là ở nhà vẻ này ở trường vẻ khác. Nói không chừng trong mắt bà ngoại và thầy cô thì anh là một đứa trẻ ngoan, nhưng lúc tụ tập cùng bạn bè lại là một thằng con trai nghịch ngợm phá phách.
“Cậu bạn nhỏ, đang xem phim hoạt hình gì thế?” Vương Khải Sơ đặt một đĩa đồ ăn lạnh lên bàn, nhìn thoáng qua ti vi, “Teletubbies?”(*)
Vừa lúc cậu đổi kênh thì thấy, không ngờ lại bị hắn vừa lúc bắt gặp nên vội chuyển kênh, lúng túng nói, “Có cái gì đâu ạ.”
Vương Khải Sơ cười ha ha, quay về bếp lấy rổ lặt rau rồi nói với Tô Đồng, “Cậu bạn nhỏ nhà cậu giờ còn xem Teletubbies cơ à, cậu phải chờ thêm bao nhiêu năm nữa mới ăn được đây?”
Tô Đồng đang thái thịt bò, nghe vậy thì chậm rãi quay đầu sang chỗ khác, nhắc nhở đầy thiện ý, “Tôi còn cầm dao đấy, tổng giám đốc Vương.”
Lê Phương còn đổ thêm dầu vào lửa, “Nói thật đi Tô Đồng, cậu ăn chưa?”
“Tôi thấy hai người các cậu không phải đến ăn chực mà là đến chờ chết mới đúng.” Anh đành tiếp tục thái thịt bò.
Vương Khải Sơ và Lê Phương nhìn nhau một lát rồi gần như là đồng thời nói, “Xem ra là chưa ăn rồi.”
“Phập!” Tô Đồng giơ con dao đẫm máu lên thật.
Ban đầu cậu nghe được mà mặt đỏ tới mang tai, sau đó lại chứng kiến cảnh ghê rợn ấy, còn chưa kịp biết họ đang quậy đến tình cảnh gì thì chợt thấy anh nhìn qua phòng khách nên cậu vội quay đầu xem ti vi.
Nào ngờ sau khi quảng cáo trên ti vi kết thúc, chương trình xuất hiện trên ti vi vẫn là phim hoạt hình nước nhà. Cậu thấy phiền quá lại đổi kênh tiếp.
Phòng bếp yên tĩnh được vài phút, trừ tiếng xào rau và thái rau ra thì không nghe thấy tiếng gì nữa. Lý Gia Đồ thầm thắc mắc không biết họ đang làm gì nên không khỏi quay lại nhìn thì thấy Vương Khải Sơ cầm hai lon bia cười tủm tỉm ngồi xuống bên cạnh cậu, đặt một lon trong đó vào tay cậu, “Cậu bạn nhỏ, em biết uống bia không?”
Từ lúc gặp mặt, Vương Khải Sơ đã gọi cậu như vậy, tuy cậu không nghe xuôi tai lắm nhưng lại hết cách. Cậu gật đầu.
“Chú hỏi em đó…” Hắn mở nắp lon, lầu bầu uống một hơi bia, thần bí nháy mắt ra hiệu về phía bóng dáng của Tô Đồng, “Em với anh Tô Đồng tiến triển đến tình trạng nào rồi?”
Rõ ràng cậu là học trò của Tô Đồng, sao lại tự xưng là chú? Cậu nghe không quen, hơn nữa hắn còn hỏi câu này khiến cậu nhất thời thấy xấu hổ. Những lời muốn nói đều nghẹn ở cổ họng, cậu lắc đầu.
“Em đến nhà cậu ấy, là ngủ trên cùng một cái giường chứ?” Hắn kề sát tai cậu rồi hỏi.
Lý Gia Đồ dời sang bên cạnh một chút theo bản năng, “Vâng.”
Vương Khải Sơ nhìn cậu không dời mắt, truy hỏi đến cùng, “Hai người nằm trên giường, trừ ngủ ra thì có làm gì khác không?”
Cậu gắng nuốt nước miếng, môi giật giật nhưng không phát ra tiếng — Vương Khải Sơ dựa vào quá gần.
“Vương Khải Sơ, cậu đừng đùa em ấy nữa được không?” Tô Đồng đứng trong bếp xoay người lại, không nhịn nổi nữa hô lên, thấy tay Lý Gia Đồ cầm bia thì nói, “Lý Gia Đồ, trước khi ăn cơm đừng uống bia, đặt lại vào tủ lạnh.”
Lý Gia Đồ chưa từng nghe thấy anh lớn tiếng như vậy, nghe thế thì thầm ngạc nhiên rồi vội đứng dậy bỏ bia vào tủ lạnh. Lúc đóng cửa tủ lạnh, cậu nghe thấy Lê Phương đang xào rau vừa cười vừa lắc đầu, “Đây là yêu đương hay đang nuôi trẻ con thế.”
Nghe vậy, Tô Đồng nhìn thoáng qua Lý Gia Đồ.
Lý Gia Đồ vội dời mắt, “Em đi tự học trước.” Nói xong thì xoay người đi về phòng, đóng cửa lại.
Lời của họ nói Lý Gia Đồ cũng không để tâm lắm, cảm thấy không sao cả. Vốn dĩ Tô Đồng cũng lớn hơn cậu rất nhiều tuổi, bị bạn bè của anh gọi là nhóc con, nói đùa thôi thì được, nhưng câu nói cuối cùng kia của Lê Phương lại khiến lòng cậu suy sụp.
Có lẽ hiệu quả cách âm của cửa phòng quá tốt nên sau khi đóng lại rồi thì không nghe tiếng bên ngoài nữa.
Cậu ngồi trên giường vài phút nhưng vẫn không kiềm chế nổi, đẩy cửa ra một nửa.
Âm lượng của họ rõ là đã thấp xuống nhiều, chỉ có thể nghe thấy họ đang nói chuyện nhưng không nghe rõ được nội dung. Không chừng là vì sợ quấy rầy cậu tự học cũng nên. Cậu ngồi trên giường nhìn hai cái gối đặt ở đầu giường, thầm nghĩ làm sao mới không còn là trẻ con nữa? Lên giường, làm tình thì không là trẻ con nữa sao?
Nhưng điều cậu thật sự lo lắng cũng là, dù có đi đến bước đó, Tô Đồng vẫn xem cậu là một đứa trẻ.