—————————————–
—— Lý Gia Đồ lớp 11/7, tên gay thối giả trai thẳng, giả vờ ngầu lòi trước mặt các bạn gái, sau lưng thì dâm dãng quyến rũ giáo viên. Đã có thầy giáo bị đuổi việc vì cậu ta, đừng hỏi vì sao tôi lại biết được chuyện này.
Một hàng chữ được viết bằng bút bi nơi rìa ngăn bàn, thấy rất rõ trong phòng thí nghiệm ít người đến thăm này.
Không biết những dòng chữ này đã ở trong ngăn bàn bao lâu, xung quanh có rất nhiều đề tài, lập tức nổ bùng đến nỗi đầu óc Lý Gia Đồ trống rỗng hết cả.
Có người hỏi: Lý Gia Đồ là ai?
Có người trả lời bên cạnh: Là cái cậu lớp 11/7 cực kỳ đẹp trai ấy, rất cao, tầm một mét tám mấy. Thường dùng giày trượt.
Có người hỏi: Người cậu ta quyến rũ là ai?
Xung quanh có vài người nói ra tên của Tô Đồng, là thầy giáo môn Hóa năm ngoái vừa đến dạy, dáng người cao gầy, rất nhiều bạn gái thích anh ta, không ngờ cũng là một tên gay.
Cũng có người nói anh ta không phải gay, mà là bị Lý Gia Đồ quyến rũ xong mới cong.
Còn có người nói, thật ra anh ta phải chịu oan, vừa lúc Lý Gia Đồ đang bày vẻ dâm đãng trước mặt thì bị ban lãnh đạo trường bắt gặp nên mới bị đuổi việc.
—— Người qua đường tỏ vẻ căn bản tui không biết hai người kia.
—— Tui cá một bát mì, chắc chắn thầy Tô không phải gay, đều là bị Lý Gia Đồ hãm hại.
—— Không quen biết, chưa từng gặp. Nhưng nếu là sự thật thì cậu bạn kia quá ghê tởm. Thầy giáo rất đáng thương.
—— Ha ha, lầu trên à, nếu thầy mà đủ định lực thì há sẽ bị quyến rũ à? Thương dăng bất đinh vô phùng đích đản(*), không biết ai quyến rũ ai đâu.
(*Chú thích: Nguyên văn của câu này là 苍蝇不叮无缝的蛋 – đại ý nói bất cứ sự việc gì chung quy đều có thể nhìn ra chỗ sơ hở, không thể che giấu được. Hiện nay thì mình không tìm được câu nào thay thế 😦)
—— Tui làm chứng nè. Cậu bạn kia là cán sự môn của thầy, vừa nhìn là biết giáo viên dụ dỗ học sinh rồi. Buồn nôn vl, loại thầy giáo này đáng bị đuổi việc!
—— Người ta yêu đương thì liên quan cái đéo gì đến các người? Đồng tính luyến ái rất bình thường có được không? Không chừng người ta là lưỡng tình tương duyệt đấy?
—— Tui chỉ biết thầy Tô rất đẹp trai, giảng bài rất hay. Nếu là thầy dụ dỗ học trò thì tui thấy quá thất vọng về thầy!
—— Lầu trên chú ý, là cái cậu tên là Lý Gia Đồ kia quyến rũ thầy chứ.
—— Vì sao bây giờ vẫn có người cho rằng đồng tính luyến ái là bình thường nhỉ? Chính trị gia bên Mẽo muốn phiếu bầu của bọn kia nên mới phải đồng ý với bọn nó thì mới có thể lừa được đống phiếu bầu dơ bẩn đó! Đều là trò đùa biến thái cả thôi! Có đàn bà con gái mà không chịu chịch, chỉ muốn chịch với đàn ông! Lũ biến thái!
—— Gay là cái bọn mang bệnh AIDS.
—— Một cây củ cải và một cái hố, vì sao luôn có người muốn đâm củ cải vào hố phân?
—— Ha ha ha ha ha! Bạn này thâm ghê!
—— Trên Xueshu(*) nói bọn gay mà hủ nữ thích khi bạo cúc rất dễ khiến hoa khúc bị thương, dễ dính vài loại virus, trong đó có cả HIV.
(*Chú thích: Xueshu là một công cụ của Baidu, đóng vai trò như Google Scholar – một dịch vụ tìm kiếm miễn phí đánh chỉ mục toàn văn các bài luận có tính học thuật trong các nội dung đã xuất bản.)
—— Tao muốn nói là đồng tính luyến ái là một đám biến thái!!!
—— Đồng tính luyến ái đều chết hết cho ông, lũ tởm lợm!
Dù là ở trong vách ngăn của WC cũng chưa từng gặp những câu tranh cãi và chửi rủa về cùng một việc ngập tràn khắp chỗ trống như vậy. Lý Gia Đồ chưa kịp đọc xong thì khu dạy học đã tắt đèn.
Phòng học trong tòa nhà khoa nghệ thuật tối mịt, trong nháy máy, dù là những câu mắng chửi sắc bén cay nghiệt hay những câu ba phải bên nào cũng được đều bị bóng tối bao phủ.
Cả bọn im lặng vài giây, mãi đến khi Đàm Hiểu Phong bật đèn điện thoại lên mới nghe thấy Phùng Tử Ngưng nói, “Cái này có thể xóa đi không?”
Lúc Phùng Tử Ngưng nói câu này thì đã cầm khăn ướt từ trong cặp ra, dùng sức chà xát lên ngăn bàn. Cậu ta ngạc nhiên nhận ra là có thể lau đi được, vì thế lại càng chà mạnh hơn nữa.
Nhưng có một số câu đã được viết rất lâu nên đã dính sâu, tựa như những dấu ấn khó phai mờ trên tấm gỗ, dù cậu ta có cố lau mãi cũng không xi nhê gì.
Đương nhiên trong đó còn bao gồm câu nói vạch trần mọi chuyện đó.
“Thôi bỏ đi.” Lý Gia Đồ chậm rãi đứng dậy, hờ hững nói.
Hai người còn đang khom người ngồi xổm trước bàn, ngẩng đầu nhìn cậu.
Một lát sau, Đàm Hiểu Phong đứng lên trước, “Chắc là đã viết từ rất lâu rồi. Nếu không phải bên hội khoa họp nên mượn phòng thí nghiệm này, tôi cũng vừa dịp ngồi ở đây thì đã không phát hiện ra.”
“Nhưng không biết người trong lớp đã nhìn thấy chưa…” Phùng Tử Ngưng trông khá lo lắng.
Lý Gia Đồ nhìn bọn họ, “Các ông tin không? Rằng thầy Tô bị đuổi việc vì tôi.”
Phùng Tử Ngưng trừng mắt, hỏi lại, “Không phải thầy Tô tự xin từ chức sao?”
“Vậy các ông có tin tôi đã quyến rũ thầy không?” Nói xong lời này, Lý Gia Đồ cảm thấy hơi buồn cười.
Đàm Hiểu Phong trả lời chắc như đinh đóng cột, “Không tin.”
Nhưng Phùng Tử Ngưng lại nói, “Tin chứ.”
Hai người gần như nói cùng lúc. Phùng Tử Ngưng vừa dứt lời thì Đàm Hiểu Phong đã dùng loại ánh mắt hết sức bất mãn để trừng cậu ta.
Phùng Tử Ngưng nhún vai, giải thích suy nghĩ của mình đầy đương nhiên, “Chuyện như thế này dù gì cũng phải có một người chủ động nhỉ?”
Đàm Hiểu Phong há miệng, á khẩu không nói ra được, hỏi ngược lại Lý Gia Đồ, “Bây giờ ông định làm thế nào? Không chừng chuyện này đã truyền ra rồi, chỉ là không rơi vào tai bọn mình thôi.”
Lý Gia Đồ cười khổ, “Tôi còn có thể làm gì bây giờ? Người khác không chỉ vào mũi tôi mắng, chẳng lẽ tôi còn phải tự mình nhảy ra nói tôi không phải à? Với cả, bây giờ cũng không nhìn ra là ai viết những lời này. Dù có biết thì làm thế nào? Đúng là Tô Đồng không còn là giáo viên ở trường mình nữa, cho dù anh ấy không bị đuổi việc thì dưới những ánh mắt của những người ở đây có gì khác nhau không?”
“Hai người yêu nhau, bị người ta nói bậy bạ sau lưng. Ông không tức giận sao?” Đàm Hiểu Phong khó hiểu, “Đây rõ ràng là chuyện riêng của hai người mà.”
Cậu đeo cặp ra ngoài, bình tĩnh nói ra sự thật, “Dù tôi có yêu ai, chỉ cần đối phương là một người đàn ông thì sẽ luôn bị người khác nói này nói nọ. Hơn nữa ông cũng đã nói, đây là chuyện riêng của hai người bọn tôi, người khác có nói thế nào thì cũng không liên quan đến chúng tôi.”
“Tôi ủng hộ ông!” Phùng Tử Ngưng nghe cậu nói như thế, bỗng vui vẻ đứng dậy.
Đàm Hiểu Phong nhíu mày, liếc cậu ta rồi thầm thì, “Ông còn quậy nữa?”
Phùng Tử Ngưng hơi bĩu môi, mang vẻ già đời, “Phàm là người sống trên đời thì không thể đòi ai cũng thích mình được. Cũng giống như ông thôi, tốt như vậy, vừa cao vừa đẹp trai vừa thông minh, nhưng ông tin không? Rằng vẫn có người ghét ông, cực kỳ ghét ông. Chuyện này quan trọng lắm không?”
“Tôi không nói với ông nữa, chẳng không cùng ý kiến gì cả.” Đàm Hiểu Phong giơ tay chịu thua.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, lúc đi trên đường về kí túc xá thì im lặng lạ thường. Lý Gia Đồ ngỡ là hai người họ đang lo lắng cho mình nên khi ra khỏi khu dạy học thì bông đùa, “Thật ra chuyện bị người ta ghét vô cớ hay mắng chửi, chắc Phùng Tử Ngưng rất có kinh nghiệm nhỉ.”
Hai tay Phùng Tử Ngưng giơ tay, im lặng tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Tất cả mọi người vẫn còn nhớ vì sao từ ban đầu họ đã biết đến Phùng Tử Ngưng. Những câu từ lăng nhục được viết ở vách ngăn trong WC đó, không biết Phùng Tử Ngưng đã tận mắt nhìn thấy hay chưa.
Nhưng cậu ta vẫn điềm nhiên, ít nhất là trông bên ngoài là thế.
Đàm Hiểu Phong nói là không cùng ý kiến cũng không sai. Chẳng qua Lý Gia Đồ không muốn tốn sức truy cứu xem rốt cuộc người sai là ai, cậu cố gắng chống chọi và giải thích với người mình không quan tâm, tiêu phí tâm tư thì cũng chẳng có ý nghĩa gì mà?
Cậu không muốn tò mò về những chuyện vô vị này. Dù đây là bịt tai trộm chuông thì Lý Gia Đồ cũng sẽ thẳng tay bịt tai mình lại, chỉ quan tâm đến phần của mình là được.
Vốn là ba người rời khỏi lớp đầu tiên vậy mà lại thành những người cuối cùng quay về đại viện ở kí túc xá. Dì quản lý nhận ra bọn cậu nhưng không cho qua mà bắt đứng lại viết tên lên sổ.
Sau đợt nghỉ vì thi đại học của các khóa dưới, chưa đến vài ngày nữa lại là cuối tuần, lại là kỳ nghỉ hè. Đàm Hiểu Phong không muốn về nhà vào hai ngày cuối tuần này vì rất phiền phức, lúc vào cửa phòng thì hỏi Phùng Tử Ngưng xem có thể về nhà cậu ta ở được không.
“Sao lại không được? Mẹ tôi còn ước gì tôi mang bạn học về nhà ở đấy chứ.” Phùng Tử Ngưng thấy buồn cười, “Mẹ cảm thấy tôi không có bạn bè nào.”
Vừa khéo La Tử Hào đứng một bên nghe thấy được câu này bèn xen ngang, “Lần này bác ấy sẽ ngạc nhiên phát hiện ra, rằng bạn bè của ông người tốt kẻ xấu hỗn tạp, dạng gì cũng có.”
Nghe vậy, động tác cởi giày của Lý Gia Đồ dừng một lát, cúi đầu liếc mắt về phía Đàm Hiểu Phong thì chỉ thấy cậu ta đang cười nhạt, không nói thẳng ra là có hiểu những lời này không.
Kể từ lần trước khi Đàm Hiểu Phong phát hiện ra nhiều câu từ bậy bạ trong cuốn nhật ký của Trịnh Đào, cậu ta vẫn khống chế thời gian hai người kia tiếp xúc với nhau. Sau đó, cậu ta cũng đã nói rõ với Phùng Tử Ngưng rằng đừng lui tới nhiều với Trịnh Đào nữa, vậy nên Phùng Tử Ngưng đã giảm bớt thời gian nói chuyện với Trịnh Đào.
Từ sau lúc ấy, mỗi lần Lý Gia Đồ trông thấy Trịnh Đào viết nhật ký đều nhớ tới những từ ngữ cực đoan, chửi rủa vô cớ và ngôn từ nhục nhã của cậu ta. Không biết cô bạn ấy đã nói cho cậu ta biết thân phận thật sự của mình chưa, bởi vì từ sau thời gain đó, Lý Gia Đồ cũng hiếm khi chú ý đến Trịnh Đào. Vừa nghĩ tới chuyện cậu ta viết về Tô Đồng như vậy, cậu đã cảm thấy người này không đáng để mình đặt vào mắt. Tô Đồng đã làm gì với cậu ta để cậu ta lại có suy nghĩ và sỉ nhục đến vậy chứ?
Lý Gia Đồ không thể tưởng tượng được bản thân cậu mang dáng vẻ gì trong quyển nhật ký ấy, mà cậu cũng không tình nguyện đi tưởng tượng. Cậu phát hiện Phùng Tử Ngưng nói rất đúng, dù là người tốt đến đâu cũng vẫn sẽ có người ghét, huống chi, cậu cũng không thể tính là một người rất tốt.
Những câu nói viết trong ngăn bàn chỉ là một phần nhỏ, nếu truyền ra bên ngoài thì không chừng đã có rất nhiều người biết cậu và Tô Đồng đang ở bên nhau rồi. — Lý Gia Đồ nghĩ như vậy.
Cho dù mọi người có nhận định như thế nào với mối quan hệ này đi chăng nữa thì đó cũng là sự thật. Điều duy nhất khiến Lý Gia Đồ cảm thấy may mắn là Tô Đồng đã không còn dạy học trong trường nữa. Nếu không, lỡ anh thấy học trò của mình nói anh như vậy thì không biết anh sẽ nghĩ như thế nào. Nhưng Lý Gia Đồ ngẫm rằng, người luôn để đầu óc mình tỉnh táo như Tô Đồng, e là cũng không chấp nhặt với những loại người đó.
Dựa theo tính cách của Đàm Hiểu Phong và Phùng Tử Ngưng, tuy hai người ấy cũng đã đọc được những lời đó, nhưng đương sự đã không muốn so đo thì chắc hai người họ cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
Chỉ mong chuyện này sẽ chỉ dừng lại ở đó.
Cho dù những lời đồn nhảm nhí ấy đánh úp vào cậu như mãnh thú và dòng nước lũ đi chăng nữa, cậu chỉ cần chuyên chú làm tốt việc của mình là được. Dù gì Tô Đồng cũng không ở đây, anh sẽ không biết.
Đợi thêm một năm nữa, khi cậu lên đại học ở một nơi xa, rời khỏi ngôi trường này thì sẽ không còn ai biết mối quan hệ của cậu và anh. Tất cả đều có thể bình yên tiếp tục.
Dù vẫn có người biết thì cũng có làm sao đâu. Chuyện này rồi sẽ trở thành quá khứ của bọn họ, trong khi cậu và Tô Đồng sẽ có một tương lai xa hơn.
*Chú thích: Bịt tai trộm chuông – 掩耳盗铃 – Câu thành ngữ này có xuất xứ từ Lã thị Xuân Thu – Tự tri.
Cuối thời Xuân Thu, Phạm Cát Xạ bị truy sát phải bỏ cửa nhà đưa vợ con chạy trốn sang nước Tấn. Một hôm, một người qua đường thấy trước cửa nhà ông có một cái chuông rất đẹp thì máu tham nổi lên, anh ta ngó trước nhìn sau thấy không có người liền khom lưng định vác chuông về. Do chuông quá nặng nên không sao vác nổi, anh ta liền nghĩ ra một cách là đập vụn nó ra rồi khuân về, nên vội chạy về nhà đem một chiếc búa tạ đến. Anh ta dùng hết sức quai búa giáng mạnh vào chuông thì một tiếng “Boong” đinh tai nhức óc vang lên, cái chuông không hề bị bể vụn, rồi lại bồi thêm một nhát nữa nhưng cái chuông đồng vẫn chẳng hề bị sứt mẻ gì. Mãi tới lúc này anh ta mới sực nhận ra nếu người xung quanh mà nghe thấy thì rầy rà to. Sau đó, anh ta lấy vải vụn bịt tai mình lại và đắc ý cho rằng, mình đã không nghe thấy thì người xung quanh cũng không thể nào nghe thấy được.
Hiện nay, người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ này có ý châm biếm những hành vi ngu dốt.